Bức Vẽ Từ Máu.
Chương 2
– Im lặng như vậy mà chị cũng chịu nổi sao?
Đáp lại sự khó chịu của cô, Thiên Lộ chỉ trả lời dửng dưng và thản nhiên:
– Có gì để nói?
Thanh Thanh học hằn tức ra mặt, quay sang nhìn Thiên Lộ nói tiếp:
– Mà vừa nãy chị xả súng với ai vậy?
– Tôi xả súng bao giờ chứ! – Thiên Lộ thoáng giật mình nhưng khuôn mặt vẫn giữ lấy cái dáng vẻ lạnh lùng vốn có.
– Em lạ gì chị đâu cơ chứ. – Thanh Thanh ngán ngẩm. – Là kẻ nào làm vướng chân?
– Một thằng vớ vẩn thôi, bận tâm làm gì. Nếu không thương người tôi đã cho một phát xuyên tim rồi. – Thiên Lộ khẽ nhếch mép.
Chiếc xe vòng vào chiếc cổng lớn của biệt thự, Thiên Lộ đưa chìa khóa cho gã bảo vệ rồi đi vào trong nhà. Đóng nhẹ cửa phòng, quăng túi xách xuống giường, cô thở dài mệt mỏi với hộp thuốc glycodsin trên kệ đèn ngủ. Lấy một viên thuốc màu trắng đục trong lọ ra, cô bỏ vào miệng nuốt chửng cùng một ngụm nước lọc. Thiên Lộ đặt tay lên ngực, cuối cùng tim cô cũng không còn đập mạnh như trước nữa, cô cũng thấy dễ thở hơn. Chắc là do cả ngày hôm nay cô chưa uống thuốc nên mới như vậy. Màn hình điện thoại sáng lên, cô khẽ thở nhẹ rồi nâng máy:
– Có chuyện gì vậy ba?
-…..
– Vâng, con biết rồi. Con xuống ngay. – Thiên Lộ cúp máy, cô tặc lưỡi chán nản, bởi vì cô đang tính ngủ một lúc thì lại bị ông Lâm Dương gọi xuống có việc.
Cuộc sống của Thiên Lộ xưa nay chỉ sống để cống hiến cho ba mình, hai mươi tư tuổi chưa bao giờ có lấy một mảnh tình duyên. Đầy đủ vật chất, vàng bạc trang sức nhiều vô kể nhưng tiền thì làm gì khi cô chưa bao giờ biết tình mẫu tử nó nghĩa lý như thế nào, nói là con gái của chủ tịch Lâm Dương hàng ngàn cô gái phải ghen tị nhưng ai hiểu được nỗi lòng của một đương kim tiểu thư? Thiếu tình mẫu tử đã đành nay còn ba nhưng cũng như thiếu luôn cả tình phụ tử. Cái ý thức tự giác, tự lo cho bản thân đã ăn vào não của Thiên Lộ từ rất lâu rồi.
Khẽ mở cánh cửa gỗ, Thiên Lộ bước vào, ba cô đang ngồi dưới ghế sopha nhâm nhi ly trà:
– Con đến rồi sao. Mau ngồi đi.
Thiên Lộ điềm nhiên ngồi xuống ghế:
– Đây là loại súng mới. Ta vừa mua được của quân Nga. – ông Lâm Dương đặt khẩu súng hai nòng xuống mặt bàn.
– Là AK.800002. – Thiên Lộ liếc nhìn khẩu súng.
– Ta muốn con là người trực tiếp chỉ đạo chuyển đơn hàng này đến cho tập đoàn Hoa Phong, được chứ?
– Tại sao lại không phải là người khác mà lần nào cũng là con? – Thiên Lộ khẽ nhíu mày khó chịu.
– Vì ta tin tưởng con, hãy chắc chắn rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa. Đơn hàng này rất quan trọng. – ông Lâm Dương bỗng nghiêm mặt.
Thiên Lộ im lặng không trả lời, cô đến phát ngán khi suốt ngày bị ba cô sai những việc như vậy, hằng ngày phải sả súng vào người khác, phải tranh chấp nhau vì tiền. Cô cũng là con gái cơ mà, cũng biết tổn thương, cũng biết đau đớn. Ba cô chỉ nghĩ đến tiền thôi, chẳng bao giờ cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
Lẳng lặng bước ra ngoài, Thiên Lộ trở về phòng mình, cô lấy chiếc laptop trên mặt bàn vào một wesite nào đó trên màn hình hiển thị dày đặc những con số loằng ngoằng … Enter!
Cắm heaphone vào máy tính, đeo lên tai…
– Thông tin đã được cập nhật. 1000 AK.800002 đã sẵn sàng, hàng sẽ được chuyển vào sáng ngày mai. – Thiên Lộ nói vào chiếc micro trước headphone.
– Hãy sắp xếp đường dịch chuyển.
– Theo nhánh sông Exphe, đến con đường chết.
Tháo headphone, Thiên Lộ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính… ” Dữ liệu cập nhật thành công…”
Nằm phịch xuống giường nhắm nghiền đôi mắt lại. Giọt nước mắt vương trên mi mắt, cô nói lí nhí:
– Mẹ, ở nơi ấy, mẹ có nhớ con không? Thiên Lộ nhớ mẹ nhiều lắm.”
Mở túi xách ra lấy tấm hình duy nhất của mẹ cô. Thiên Lộ khẽ đặt tay lên đôi gò má còn hửng hồng. Một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên ghế salong…
– Nếu như con không tồn tại thì chắc giờ mẹ vẫn đang sống hạnh phúc. Mẹ nhỉ? – cô cười ngặt ngẽo trong hàng nước mắt đang lăn dài.
Suốt những năm qua, áp lực tâm lý đã đè mạnh lên người Thiên Lộ, hằng đêm luôn phải sống trong nỗi sợ hãi và ăn năn. Cô luôn nghĩ rằng tại mình mà mẹ mình mới phải chết, mình là đứa xui xẻo và rắc rối. Hai tư năm chưa ngày nào có được hạnh phúc, chưa ngày nào có thể cười thật sự. Sống trong sự giả dối của bạn bè, trong sự thờ ơ của người cha. Chỉ có Thanh Thanh là người duy nhất thật lòng.
Khách sạn Aucost gần sông Exphe – 2 giờ sáng:
– Alo, là Just… hàng đã sẵn sàng. – Thiên Lộ đứng trên tầng 5 tòa khách sạn nói vào bộ đàm, mắt chăm chăm nhìn xuống dòng sông. – chỗ giao dịch hàng hóa.
– Nhóm Exp đang di chuyển tới.
– Tiểu thư, quân ở vạch ba báo cảnh sát đang tập kích. – người trong đội báo cáo.
– Phương án 2. – Thiên Lộ thản nhiên. – vạch 4 xuất hàng cho Exp đi. – cô chăm chú nhìn từng hành động ở phía dưới.
– Này cô, đang làm gì trên này vậy? – bỗng một người đập vai Thiên Lộ từ đằng sau làm cô giật mình. Theo phản xạ, cô quay người lại:
– Lại là anh? – Thiên Lộ khẽ nhíu mày nhìn Đại Phong.
– Lần này thì cô nhớ tôi rồi nhỉ. – Đại Phong cười khểnh.
“Tiểu thư, nhóm Exp đã thoát sông Exphe.” Báo cáo trong bộ đàm vọng ra.
” Chuẩn bị phương án 3 ngay lập tức – con đường chết.” – Thiên Lộ nói vào bộ đàm.
– Lại là lũ người của mafia. – Đại Phong nhếch môi lầm bầm.
– Anh vừa nói cái gì? – Thiên Lộ buông bộ đàm, khẽ nhíu mày nhìn Đại Phong.
– À không, tôi chẳng nói gì cả. – Đại Phong xua xua tay cười hiền.
Thiên Lộ liếc nhìn cậu một cái rồi quay gót bước đi.
Trên chiếc xe Lexus, cô liên tục nhận được các cuộc điện thoại:
– Thưa ba. – Thiên Lộ nghe máy.
-…
– Mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ, chỉ còn một chút nữa là xong.
-…
– Vâng, con biết rồi.
Cô vừa cúp máy, lập tức tiếng chuông của chiếc điện thoại khác reo lên:
– Có chuyện gì? – Thiên Lộ lạnh tanh đáp đầu dây bên kia…
-…
– Cái gì? Cơ động sao. – cô bỗng dừng kít chiếc xe lại, khuôn mặt hoảng hốt bỗng đổ mồ hôi. – Được rồi hãy di chuyển đến hồ Viset ngay lập tức. Tôi sẽ gọi trực thăng tới đó nhận hàng. Để đánh lừa chúng hãy cho một chiếc xe tải rỗng theo sau. –
Cúp máy, Thiên Lộ lao nhanh đến hồ Viset, đám cơ động đang đuổi theo chiếc xe tải, Thiên Lộ bỗng chặn ngang đầu xe. Một người cảnh sát bước xuống, Thiên Lộ cũng bước xuống:
– A là tiểu thư Lâm Dương, xin chào. – tên cảnh sát tay bắt mặt mừng với cô.
– Xin chào các anh, chẳng hay các anh có chuyện gì nên đi ngang qua đây. – Thiên Lộ bắt chuyện niềm nở.
– Chúng tôi đang nghi ngờ có một chuyến hàng buôn bán chất cháy nổ hay tàng trữ vũ khí vừa chạy qua đây nên đang theo sát. – cảnh sát trưởng nói với giọng nghiêm trọng.
– Chiếc xe tải kia là xe các anh đang theo dõi phải không?
– Phải rồi.
Thiên Lộ gượng cười lớn dù cô không quen cười như vậy:
– Chiếc xe đó là xe của công ty tôi mà, chúng tôi đang đi giao một số gỗ.
– Vậy sao, là công ty Lâm Dương thì an toàn rồi. Vậy chúng tôi đi đây, phiền cô quá. – mấy chú cảnh sát dơ tay chào Thiên Lộ, đi được một đoạn thì họ quay lại:
– Là gỗ của công ty, vậy tại sao tiểu thư đây phải trực tiếp dám sát như thế này? – cảnh sát trưởng nhìn Thiên Lộ bằng ánh mắt ngờ vực.
Cô khá bất ngờ nhưng vẫn điềm nhiên nói tiếp:
– Họ là người mới, với một người giữ trọng trách lớn với công ty như tôi đương nhiên phải chỉ bảo nhân viên mình cho tốt, tôi chỉ muốn chắc chắn hàng hóa đã thật sự giao an toàn đến tay người mua.
Công an trưởng gật đầu như chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bước lên xe trở về đồn. Thiên Lộ nhìn chiếc xe chạy khuất bóng, cô nhếch mép nói lí nhí:
– Một lũ người ngu ngốc.
Lấy điện thoại trong túi quần, cô bấm số:
– Mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ!
-…
– Vậy thì tốt rồi…
Bước lên xe, Thiên Lộ trở về nhà.
Ông Lâm Dương nhém bộp quyển sách xuống bàn:
– Con làm ta quá thất vọng, một chuyện cỏn con như vậy mà con lại để khách chờ lâu sao. Thử hỏi uy tín của ta sẽ ra sao đây.
– Thưa ba, mọi chuyện nằm ngoài kế hoạch của con, con không nghĩ là bọn cơ động lại chặn đầu và đoán ra đường dây… – Thiên Lộ cúi gằm mặt xuống.
– Cũng may là hàng hóa đã gửi được đến tận tay của Hoa Phong nếu không lần này mà có xảy ra chuyện gì thì con sẽ là người chịu trách nhiệm. – ông Lâm Dương dơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Thiên Lộ, khuôn mặt tức giận đỏ gay, trên trán nổi lên những đường gân đáng sợ…
– Thứ lỗi cho sai lầm của con. – Thiên Lộ cúi người những giọt mồ hôi thoáng chảy trên vầng trán.
– Con mau ra ngoài đi.
Cánh cửa đen bằng gỗ lim đóng lại, Thiên Lộ trở vào phòng Thanh Thanh, ngồi xuống chiếc giường đơn xơ, cô khẽ thở dài:
– Hôm nay chị lại chuyển hàng phải không? Không nói em cũng biết là ổn mà.- Thanh Thanh vui vẻ nắm tay Thiên Lộ, cô bỗng giật mình khi thấy sắc mặt Thiên Lộ không mấy tốt – Có chuyện gì sao? Sao mặt chị lại như vậy?
– Hàng chuyển chậm, khiến công ty chúng ta suýt nữa mất mối làm ăn với tập đoàn Hoa Phong. – Thiên Lộ đôi mắt nặng trĩu cúi gằm xuống.
– Vì sao lại như thế chứ? Trước giờ mọi kế hoạch của chị chưa từng bị sai sót mà. – Thanh Thanh đơ mặt.
Thiên Lộ nằm phịch xuống giường, đôi mắt nhắm nghiền lại vì mệt. Cũng may là mọi thứ đã không quá muộn… Cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi.
Thanh Thanh chợt mỉm cười vuốt nhẹ trên gương mặt chứa đầy mệt mỏi của Thiên Lộ, khuôn mặt đã gầy và xanh xao hơn xưa rất nhiều. Cuộc sống của Thiên Lộ ngay từ bé đã không bình thường như bao đứa trẻ ngoài kia. Không bắt dế, không đuổi nhau, suốt ngày tự giam mình trong căn phòng vắng, phải làm quen với các thiết bị điện tử. Thanh Thanh khẽ nói:
– Thiên Lộ, là bác Lâm Du đã bỏ chị đi, không thì chị đã không phải khổ sở như thế này.
Thanh Thanh bước ra khỏi phòng mình, đóng nhẹ cánh cửa lại, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, Thiên Lộ nằm trên giường khi cảm thấy tiếng bước chân của Thanh Thanh ngoài hành lang đã bé dần, cô mới từ từ mở mắt ra, hai bàn tay nhỏ xiết chặt lấy gấu chăn, giọt nước mắt trong suốt lăn dài chảy qua sống mũi thấm xuống ga giường.
Lâm Du chính là người mẹ đã khuất của Thiên Lộ. Suốt những năm qua cô khao khát nhìn thấy mẹ mình biết nhường nào. Cô muốn chết đi, muốn giết bản thân mình để đến với mẹ, để nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ nhưng nếu cô chết thì Thanh Thanh cũng sẽ không sống nổi trong tay của cha cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!