– –
“Chú Vương, sao hôm nay chú lại lái xe tới gần vậy ạ?” Vừa mở cửa xe, An Văn vừa hỏi, lại nhìn thấy một người nữa ngồi bên trong. Là Sở Kỳ Sâm.
Mái tóc đen rẽ ngược lộ ra vầng trán, một kiểu tóc nam thời thượng ưu nhã lại tinh anh. Một bộ áo đen ngay ngắn, sơ mi trắng và cà vạt bên trong đều chỉnh chỉnh tề tề, áo sơmi cài đến nút cuối cùng. Đôi chân thon thả vắt chéo giống như chỉ làm vậy mới có thể đặt đôi chân dài đó bên trong chiếc xe nhỏ hẹp này. Từ đầu đến chân không có một vết bẩn, kể cả giày da đen cũng giống như vừa mới được đánh qua. Khuôn mặt trắng nõn, thân thể cường tráng, môi mỏng mũi cao, góc cạnh trên mặt như được dũa gọn gàng.
Đây là một khuôn mặt cực kì anh tuấn, khó trách nguyên chủ nguyện ý lún sâu vào anh.
Chỉ là, cặp mắt kia quá mức trầm ổn, ánh mắt tự mang nét tàn khốc, lúc nhìn người khác bất nộ tự uy*, khiến người ta cảm thấy mình có vị trí thấp hơn anh.
*bất nộ tự uy: Thành ngữ Trung Quốc, dùng để miêu tả một người không giận dữ nhưng vẫn có khí chất trang nghiêm, thường được sử dụng để mô tả hào quang của nhà lãnh đạo ở vị trí cao hoặc gây cảm hứng.
“Sở tiên sinh, sao anh lại tới đây?” An Văn hỏi.
“Đi vào.” Anh chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói một câu nhưng lại mang đầy vẻ mệnh lệnh uy nghiêm.
An Văn nghe lời, đi vào rồi đóng cửa xe lại.
Tài xế lái xe về biệt thự, không khí trong xe cực kỳ an tĩnh, bình thường thích tán gẫu với tài xế một câu, hôm nay lại không dám nói.
An Văn trộm liếc về phía Sở Kỳ Sâm. Ở trên xe, anh cũng ngồi thẳng, cẩn thận tỉ mỉ.
An Văn thầm nghĩ: Vị Sở tiên sinh này tuy là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, diện mạo cũng rất anh tuấn nhưng ngồi cùng anh lại khiến cô có cảm giác như ở cùng cha, luôn sinh ra một sự tôn kính không thể hiểu được.
Từ kính chiếu hậu, Sở Kỳ Sâm có thể nhìn thấy cảnh An Văn nhìn lén anh. Cảm thấy buồn cười mới lạ, anh bèn mở miệng hỏi:
“Thương thế ổn rồi sao?”
“Tốt rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” An Văn nói.
“Anh nghe nói em bị nghi ngờ gian lận trong bài thi?”
“Tin tức của Sở tiên sinh quả thật quá nhanh, thần thông quảng đại.” An Văn tán thưởng anh một câu. Thấy vẻ mặt Sở Kỳ Sâm không hề thay đổi, cô lại tiếp tục nói: “Chỉ số thông minh của em quá cao, làm đề quá nhanh và chính xác nên dọa các thầy cô rồi. Nhưng không sao hết, ngày mai em lại kiểm tra một lần nữa để chứng minh mình trong sạch.”
Sở Kỳ Sâm có quan hệ rất tốt với anh trai cô, có nghe anh trai cô nói qua rằng chỉ số thông minh của cô rất cao nhưng lại không nghĩ cô còn có thể dọa được giáo viên ở Đế Thành.
“Nếu em không xử lí được, có thể gọi điện thoại cho anh.” Sở Kỳ Sâm nhàn nhạt nói.
“Được, có vị đại Phật anh làm chỗ dựa, em thậm chí có thể tung hoành khắp Đế Thành, yên tâm đi.” An Văn cười nói.
Sở Kỳ Sâm không nói nữa, nhưng vẫn thấy bộ dáng nhìn lén ngốc nghếch của cô qua kính chiếu hậu.
Trong ấn tượng của anh, An Văn có tính cách hướng nội, luôn luôn cúi đầu, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mỗi lần anh nói chuyện với cô đều phải nói khẽ, chỉ sợ dọa đến cô. Từng ấy thời gian không gặp, cô dường như đã thay đổi rất nhiều.
Sở Kỳ Sâm đột nhiên có cảm giác giống như con gái mình đã trưởng thành.
“Con gái thì vẫn nên vui tươi thoải mái.” Anh đột nhiên mở miệng nói.
An Văn hiểu được, gật đầu, sau đó trong xe lại trở nên an tĩnh.
Đến biệt thự, dì Lưu đã nấu cơm xong, nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, vẻ mặt vui mừng nói: “Tiên sinh, tiểu thư, đồ ăn đã làm xong rồi.”
Sở Kỳ Sâm đi tới sô pha cạnh cửa đen, cởi áo khoác tây trang ra. Áo khoác cởi ra làm hiện rõ dáng người thon dài của anh, áo sơ mi dán vào thân trước khiến An Văn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp bên trong.
Trước mắt anh không hề có quầng thâm, dáng người tốt như vậy, vừa thấy đã biết là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật.
Anh tùy ý đặt áo khoác trên sô pha, lúc này mới quay lại nhìn phía sau. An Văn bị anh thấy mới phát hiện mình chưa thay giày đã ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, cúi đầu thay giày rồi chạy nhanh vào phòng.
Thả cặp sách xuống để người giúp việc giặt, An Văn ngồi xuống đối diện Sở Kỳ Sâm, bắt đầu ăn cơm.