Edit by Link & Beta by Hy
—
Trong đám diễn viên, trừ nhóm gạo cội thì người bị mắng ít nhất là An Văn, chủ yếu là vì Diệp Kiều Phong không kỳ vọng quá nhiều về cô nên biểu hiện tốt của cô khiến Diệp Kiều Phong vô cùng ngạc nhiên, vui mừng.
Hơn nữa, kỹ thuật diễn xuất của cô cũng rất thành thạo, lúc diễn với những diễn viên gạo cội cũng không hề bị lấn át. Cả đoàn làm phim đều có cái nhìn mới về cô, khen ngợi rất nhiều.
Ngày hôm đó, An Văn ngồi dưới đất xem kịch bản. Lúc cô đang buồn ngủ, sắp nhắm mắt lại thì phó đạo diễn Trương dẫn một người tới tìm cô.
“An Văn, đây là đạo diễn Đường Chi Minh.” Phó đạo diễn Trương nói.
Dĩ nhiên An Văn biết đạo diễn Đường Chi Minh. Dân mạng gọi ông là đạo diễn phim truyền hình bậc nhất nước Hoa, điểm tác phẩm của đạo diễn trên Douban* là 8.5, Diệp Kiều Phong còn là đệ tử của ông ấy.
*Douban là một trong những đánh giá phim phổ biến nhất của Trung Quốc, với độ tin cậy và uy tín cao. Điểm số trên Douban đại diện cho khán giả, có yếu tố quyết định sự thành bại của tác phẩm điện ảnh.
“Chào đạo diễn Đường.” An Văn tranh thủ đứng lên chào hỏi.
“An Văn, cháu mới mười lăm tuổi thật hả?” Đường Chi Minh hỏi bằng giọng hiền hòa.
“Đúng vậy ạ.” An Văn ngoan ngoãn trả lời.
“Ta thấy bên cạnh cháu cũng không có một người trợ lý nào. Cháu vẫn chưa ký với công ty nào sao?” Đường Chi Minh hỏi.
An Văn cười khéo, nói: “Vẫn chưa ký công ty. Cháu muốn quay xong bộ phim này rồi mới nghĩ tới những chuyện đó.”
“Ta thấy thiên phú của cháu không tồi, tuổi còn nhỏ mà đã uyển chuyển như thế. Ta có thể giới thiệu giúp cháu một chút.”
Đã là Đường Chi Minh giới thiệu thì công ty nào cũng sẽ không dám xem nhẹ cô. Nhưng trong ngành giải trí, điều kiêng kỵ nhất chính là người bên trên hoặc những người có quan hệ với bên trên. Trong tiềm thức, mọi người sẽ ngầm thừa nhận bạn có quan hệ đặc biệt với người đó, dù không dám chọc bạn nhưng vẫn sẽ bàn luận, xem thường sau lưng. Hoặc mọi người sẽ tự động liên hệ bạn và người đó, bạn xảy ra chuyện gì thì tự động sẽ liên quan tới người kia và ngược lại.
Nếu người nào có ác ý công bố chuyện này ra ngoài, dân mạng nhiều như vậy, mỗi người phun một ngụm nước bọt lên người sạch sẽ thì cũng trở nên dơ bẩn. Không chừng, điều này còn biến thành “tư liệu đen”, có thể đâm bạn bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn đạo diễn Đường nhưng cháu nghĩ biểu hiện trong bộ phim này của cháu cũng không tệ lắm, chắc những công ty kia cũng sẽ không bỏ qua cháu đâu. Đến lúc đó, cháu vẫn có cơ hội lựa chọn.” An Văn khẽ nói, ánh mắt trong veo nhìn Đường Chi Minh, vô cùng ngoan ngoãn.
“Cháu nói gì?” Nghe vậy, phó đạo diễn Trương giận dữ nhìn cô một cái rồi nói với đạo diễn Đường: “Đạo diễn Đường, An Văn còn nhỏ, không biết nói chuyện, trẻ con nóng nảy muốn dùng cố gắng của mình để phấn đấu thôi.”
Đường Chi Minh ngày càng cảm thấy An Văn là một dòng trước trong đang đi nhầm vào ngành giải trí. Giờ ông mới hiểu vì sao Diệp Kiều Phong muốn giới thiệu An Văn cho ông. Thiên phú tốt, dễ thích nghi, ngoại hình lại hoàn mỹ. Diễn viên như thế, ông cũng muốn nâng đỡ.
“An Văn, ta đang chuẩn bị một bộ phim cổ trang. Ta thấy trong đó có một vai rất hợp với cháu, cháu có muốn xem xét chút không?” Đường Chi Minh hỏi.
“Đạo diễn Đường đang nói tới bộ “Hoa rơi Trường An” ạ?” An Văn hỏi.
“Đúng vậy, cháu biết sao?”
“Cháu thường lướt Weibo. Mấy ngày trước, cháu thấy buổi lễ công bố nam chính long trọng của “Hoa rơi Trường An” trên QQ.” An Văn cũng không dối gạt mà nói thẳng.
“Trong đó có một vai là Lý Thanh Nghi, giai nhân thanh lãnh có tình có nghĩa, ta thấy rất hợp với cháu.” Đường Chi Minh nói.
Nhân vật Lý Thanh Nghi là nữ ba, có nhiều cảnh diễn trong phim.
“Cảm ơn đạo diễn Đường nhưng mục tiêu của cháu là Lâm Uyển Đình.” An Văn khéo léo nói.
Đường Chi Minh kinh ngạc: “Xem ra cháu còn hiểu rất rõ bộ phim này.”
“Mặc dù tuổi cháu còn nhỏ nhưng từng nghe đoàn làm phim nói rồi, hơn nữa phim của đạo diễn Đường luôn khiến người ta khó mà không đi tìm hiểu.” An Văn nói, trong đôi mắt hoa đào có chút ý cười.