Bụi Hồng Trần
Phần 10
Đến tận mười một giờ đêm tôi mới về, cái My vẫn chưa đi ngủ, nó ngồi trong phòng bấm điện thoại. Tôi thấy thế liền nói:
– Kể cho mi nghe chuyện này, mi sắp có anh rể rồi đó.
Nó nghe xong, vẻ mặt hững hờ đáp:
– Thế à?
– Xì, chuyện lớn thế này mi không quan tâm à? Ta sắp cưới rồi, này để ta kể cho nghe nhé…
– Thôi, em biết rồi.
Nó nói xong đứng bật dậy, rót cốc nước uống ực sau đó dựa lưng vào tưởng nói:
– Con trai của tổng giám đốc công ty Phương Hướng, tên Lê Thanh Tùng, phó giám đốc công ty, hai mươi sáu tuổi, cựu hot boy trường Đại học Kinh tế quốc dân…
Uầy, cái My giỏi thật nha, tôi còn chưa kể nó đã biết, nhưng cựu hot boy trường tôi có nghĩa là sao nhỉ? Thấy tôi thắc mắc cái My lại nói:
– Sao chị lại tỏ ra ngạc nhiên thế? Mà em nhớ chị từng nói sao anh Tùng có cái gì mà đám con gái lớp mình cuồng thế, giờ chị lại cuồng hả?
Nghe cái giọng điều đầy mỉa mai của nó tôi bắt đầu ngớ người ra hỏi lại:
– Anh Tùng…từng là hot boy trường mình à? Có phải là cái tên gì đầu năm nhất nhảy múa trên sân khấu không?
– Uầy, giờ em mới biết trình độ giả vờ của chị non kém đến mức này đấy.
– Không, ta không nhớ thật mà. Nhìn thấy mặt có đúng lần đấy sao ta nhớ được, bảo sao anh ấy cứ suốt ngày nói từng gặp ta…
Cái My nghe vậy thì cười nhạt một cái, sau đó nhếch mép nói:
– Chị dối được em nhưng có dối được lòng mình không, còn nhớ trước anh Tùng ra trường, chị còn an ủi em, rằng sau này anh ấy sẽ quay về cưới em. Nghe như tấu hài ấy nhỉ khi mà giờ người anh ấy cưới là chị.
Nghe xong tôi thấy hơi ấm ức, thật sự tôi không nhớ. Vả lại hồi đó là năm nhất, giờ là năm cuối cách nhau cả ba năm, có nói gì tôi cũng đâu từng câu từng chữ nhớ được hết. Với tôi, chỉ đơn giản nghĩ cái My với đám con gái lớp tôi thần tượng anh hot boy giống thần tượng mấy anh ộp pa Hàn Quốc nên mới lựa lời an ủi như vậy. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút áy náy, không biết là vì lý do gì nhưng tôi không muốn cái My buồn. Cái My thấy tôi im lặng, thì đột nhiên lại bật cười nói:
– Chị, em đùa thôi mà sao chị căng thẳng thế. Chị có được hạnh phúc thì em mừng cho chị mà. Thực ra, biết tin anh Tùng chuẩn bị lấy vợ thì hội fanclub chắc cũng buồn lắm, nhưng biết chị là cô dâu em mừng chẳng hết ý. Với lại em đâu nỡ trách chị, vì thực ra anh Tùng còn chả biết tụi em là ai cơ. Èo chị tôi, trêu tý đã căng thẳng thế này rồi. Em nói thật, nãy định diễn sâu chút cơ mà buồn cười không chịu được, nhìn mặt chị tội ơi là tội ý.
Tôi nghe cái My cười nói vui vẻ thì chỉ muốn đấm cho nó một cái. Thật sự luôn ấy, tôi cũng không hiểu vì lý do gì nhưng tôi rất sợ cái My buồn, từ nhỏ đã thế, lớn lên lại càng thế. Cũng may con bé không để ý chuyện này.
– Chị hôm chị cưới nhớ cho em làm phù dâu ấy đấy. Với lại nhá, em nói chị nghe, em cũng có người yêu rồi đấy. Nhưng em nhường chị cưới trước, em cưới sau.
Tôi nghe nó nói vậy thì vứt túi xách vào giường rồi hỏi lại:
– Ai? Khai mau.
– Bí mật!
– Nói đi, đừng làm ta tò mò.
– Chị yên tâm đi, đẹp trai hơn cả anh Tùng luôn á, nhà giàu, lại còn rất rất tử tế.
– Mi nhớ tìm hiểu kỹ đấy, không thì nói ta nghe ta điều tra cho.
– Đợi thời cơ chín muồi em sẽ kể. Thôi chị đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ đi, mắt dạo này hơi thâm rồi ấy. Có kem dưỡng mắt của em trong ngăn kéo ý lấy mà dùng.
Tôi gật đầu, chui vào nhà vệ sinh ngắm mình trong gương, thật sự tôi vẫn còn lâng lâng cái chuyện được cầu hôn ghê. Mà hình như ai cũng biết, mỗi mình tôi không biết hay sao luôn ý. Đêm ấy tôi chẳng ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện sắp có chồng tâm trạng cứ là lạ.
Thế rồi một tuần sau đó tôi với Tùng đính hôn, tuy rằng thời gian có hơi gấp gáp nhưng hai bên gia đình xem ngày đẹp nên tôi cũng nghe theo. Mấy dạo đó hai đứa bận lắm, nhớ nhau cực kỳ nhưng chỉ có thể gọi cho nhau được thôi, tôi kết thúc thực tập rồi, đang làm đồ án, Tùng thì bận chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Hôm đính hôn chỉ có ba mẹ hai bên với ba Hiếu mẹ Thuận, bác Hoà Hợp, vợ chồng chị Liền, cùng những khách mời thân thiết của hai bên gia đình. Tôi chẳng phải làm gì nhiều, mọi chuyện đều do nhà trai lo hết nhưng mà vẫn mệt ơi là mệt.
Cái chuyện tôi với Tùng đính hôn bạn bè cũng không ai biết, tôi dặn cái My không nói với ai, kể cả với người bạn thân nhất là cái An. Thực sự thì tôi cũng không muốn phô trương chuyện này lắm, chừng nào cưới thì mời sau. Sau khi đính hôn một tháng thì tôi cũng tốt nghiệp xong đại học.
Theo đúng kế hoạch, chúng tôi đăng ký kết hôn ngay sau ngày hôm đó, rồi đến tháng tám thì cưới.
Tôi cũng không biết người ta cưới xin thế nào chứ đối với tôi chả khác gì cuốn phim, vừa bất ngờ, lại còn gấp gáp. Đến lúc gửi thiệt mời cái An còn bất ngờ cứ nghĩ tôi cưới chạy bầu cơ mà. Thật sự, đến tôi còn cảm thấy nhanh huống chi người khác, nhưng mà tôi cũng kệ, đằng nào chả cưới, nhanh hay chậm quan trọng gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng mấy ngày gần sát đám cưới tâm trạng tôi lạ lắm. Giống như nửa muốn nửa lại không, có chút gì đó luyến tiếc lắm, những năm thanh xuân của tôi thực sự nhạt nhẽo mà…
Một buổi đêm trước khi cưới năm ngày tôi đang nằm trằn trọc thì cái My gõ cửa vào. Mấy dạo này con bé cũng chạy đi chạy lại tất tưởi lo cho đám cưới của tôi. Vừa đặt mình xuống nó đã nắm tay tôi rồi nói:
– Em biết là phải nên mừng cho chị, nhưng sao càng lúc chị sắp đi lấy chồng em lại càng cảm thấy buồn. Ở cùng chị dựa dẫm chị quen rồi, giờ…nhớ nhớ.
Tôi nghe xong sống mũi cũng cay xè, nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ nói:
– Ta đi lấy chồng nhưng vẫn ở gần mi mà,
– Nhưng chắc em cũng sắp phải chuyển ra ngoài thôi, nhà này của ba mẹ chị mà, chị đi lấy chồng em cũng không ở lại được nữa
– Mi hâm à, nhà này ba ta cho ta rồi, cứ ở lại đi, sau này mi lấy chồng thì chuyển đi sau.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị cái gì, ba mẹ ta chả quý mi như ta…đừng nghĩ linh tinh nữa.
– Chị Mai…
– Sao?
– Nhiều lúc em thấy có lỗi với chị lắm, từ bé tới giờ chị lúc nào cũng yêu chiều em, lúc nào cũng nhường nhịn em vậy mà nhiều lúc em cứ xa xả cãi lại chị, rồi còn nói những câu khiến chị tổn thương.
Sao con bé này hôm nay lạ thế, toàn nói những câu hâm ơi là hâm. Nhưng mà tôi cũng buôn thật ấy, hai chị em sống với nhau từ nhỏ, đến cả đại học cũng chung một nhà, giờ tự dưng tôi đi lấy chồng không nhớ sao được. Đêm ấy hai chị em nằm tâm sự nhiều lắm, càng nói tôi lại càng nuối tiếc nhưng khoảng thời gian thanh xuân đã qua cùng nó. Có lẽ nếu ai hỏi tôi tuổi thanh xuân của tôi vì ai mà trở nên tươi đẹp, tôi sẽ không ngần ngại nói vì em gái mình…
Đến quá nửa đêm, mệt quá mà tôi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đến khi tỉnh dậy trởi đã sáng tỏ, cái My bên cạnh vẫn lười biếng chẳng chịu dậy. Tôi liền vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi ra ban công hóng gió, Thời tiết Hà Nội tháng tám nóng nực oi bức lắm, chỉ có buổi sáng còn có chút gió nhè nhẹ. Khi tôi vừa tưới nước vào mấy chậu cây cảnh đột nhiên trời tối sầm lại, trên bầu trời đen kịt những đám mây như thể sắp mưa tới nơi. Tôi liền đặt mấy chậu cây cảnh xuống dưới chân rồi bước vào trong, nhưng chưa kịp thì đột nhiên cánh cửa đã đóng sầm lại, có tiếng gió rít từng cơn bên ngoài bầu trời, tiếng những hạt mưa rơi lộp độp xuống mái hiên, tiếng sấm sét đoàng đoàng trên bầu trời. Chết tiệt thật, cái thời tiết nói mưa là mưa ngay được, người tôi ướt sững nhưng không tài nào mở được cánh cửa bèn gọi lớn:
– My, My ơi mở cửa cho ta…
Thế nhưng không có ai đáp lại tôi, phải gọi đến cả mười mấy phút thì bên trong mới có tiếng lạch cạch. Cánh cửa mở he hé, tôi chưa kịp bước vào đã nghe giọng cười khanh khách thì sợ hãi lùi lại, phía trước mặt là đứa bé áo đỏ quen thuộc. Nó nhe hai hàm răng sữa nhìn tôi còn chạy vòng vòng trước mặt rồi nói:
– Chị lạnh lắm không? Không ai mở cửa cho chị em phải mở đấy, chị cảm ơn em đi.
Không biết tôi bị ngấm mưa lạnh hay vì sợ hãi mà toàn thân run cầm cập, lắp bắp nói:
– Cảm…cảm ơn…em.
– Chị…chị đừng lấy chồng…không ai chơi với em. Chị đừng bỏ em…
Nghe nó nói xong tôi lại cảm thấy hơi thương thương quỳ xuống dưới đất gọi nó lại rồi hỏi:
– Này em, chị vẫn chưa biết em là ai, sao em cứ theo chị mãi?
– Vì em quý chị…em thích chị nhất trên đời, em quý chị thôi…yêu chị mãi thôi…
Nói xong nó lại chạy vòng vòng trước mặt tôi, tôi muốn giữ lại hỏi thêm vài câu nhưng bất thành. Đột nhiên đứa bé đứng khựng lại, rồi không hiểu vì lý do gì chợt lao thẳng ra ban công sau đó nhảy xuống dưới đường. Tôi không kịp đuổi theo, chỉ kịp nhìn qua ô cửa kính, một chiếc xe tải lao đến thẳng chỗ nó vừa nhảy, một màu máu tươi đỏ thẫm ướt đãm cả nền đường lạnh lẽo. Toàn thân tôi như khuỵ xuống, gào lên:
– Cứu…cứu
Bỗng dưng có ai đó đập rất mạnh vào người tôi, một thứ ánh sáng chiếu vào mắt khiến tôi mãi mới có thể mở được ra. Lúc này người tôi ướt đẫm mồ hôi, nhìn thẳng ra bên ngoài…những tia nắng đã chiếu vào giường từ bao giờ, bên cạnh cái My đang trề môi nói:
– Chị…chị mơ gì mà cứ gào lên thế.
Bấy giờ tôi mới hoàn hồn, hoá ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ được lặp đi lặp lại chẳng biết đến bao lần.
Tôi thở dài, với điện thoại lướt facebook một chút trong lúc chờ cái My đi đánh răng. Chiều nay ba Phong sẽ lên đón tôi về để chuẩn bị cho đám cưới.
Đột nhiên tôi thấy facebook của tôi rất nhiều tin nhắn chờ, ây da, hôm qua anh Tùng mới đăng ảnh cưới hai vợ chồng lên mà hôm nay tôi tự dưng đã thành hot face rồi sao. Tin nhắn đầu tiên của từ một người lạ
“ Con mặt Tấm, tính Cám, tâm địa dì ghẻ, rồi có ngày mày cũng nhận quả báo thôi”
Tôi đọc xong thì chân tay rụng rời, mở mấy tin nhắn bên dưới thì còn kinh khủng hơn
“ Nhìn mặt mày xấu như chó, nếu không phải vì nhà mày giàu còn lâu anh Tùng mới cưới mày”
“ Hừm, nói thế nào nhỉ Mai nhỉ, trên đời này tao chưa gặp con nào bẩn tính như mày đâu. Bảo sao suốt mấy năm học đại học mày chỉ chơi được với hai ba người”
“Thân gửi bạn Mai mặt dày, nghe nói bạn kỳ công lắm mới cướp được hot boy, khổ thân bạn cố mà giữ cho chắc, nhưng hãy nhớ bạn có thể lách được tất cả các loại luật trừ luật nhân quả”
“ Nghe nói nhà Mai giàu lắm, phải rồi nếu không giàu thì còn lâu anh Tùng mới cưới Mai, nhà Mai thừa tiền nhưng nhân cách Mai tỷ lệ nghịch”…
Còn rất rất nhiều tin nhắn từ những người lạ, nhưng tôi không dám đọc thêm nữa, vào facebook thì ôi thôi không biết bao nhiêu bình luận chửi rửa. Tôi chưa bao giờ gặp tình huống này, tự dưng người cứ nóng rực lên, vội vàng vào thử mấy cái nick chửi mình nhưng chỉ toàn nick ảo liền mò sang facebook anh Tùng. Lạ lùng thật, chỉ có facebook tôi bị tấn công, còn bên anh chỉ toàn lời chúc phúc. Tôi ngồi thừ trên giường, cố nhớ xem mình đã gây thù chuốc oán với ai nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!