Bụi Hồng Trần
Phần 16
Những ngày tiếp theo, Tùng đi làm, tôi ở nhà, tôi có bầu nghén kinh khủng nên người ngợm mệt rã rời, đến cơm cũng chẳng thể nấu nổi, chồng tôi thì bận, nghĩ đến việc tôi ở nhà chẳng làm ra tiền lại còn để anh phải về lo cơm nước thực lòng tôi không nỡ. Nhưng chỉ cần xuống đến bếp, tôi lại nôn nao không làm nổi việc gì. Cuối cùng hai vợ chồng phải tính đến chuyện thuê giúp việc.
Nhưng vợ chồng tôi chẳng có kinh nghiệm gì về vụ này, nên định cuối tuần bố mẹ chồng lên thì nhờ ông bà.
Đến chiều chủ nhật, khi Tùng đang ra siêu thị mua đồ thì có tiếng chuông cửa, tôi liền uể oải dậy rồi ra mở. Cứ ngỡ bố mẹ chồng lên sớm, nhưng không phải, là cái My. Con bé thấy bộ dạng xanh xao của tôi thì chau mày nói:
– Ốm hay sao mà trông chị như tàu lá chuối thế kia?
Con bé không biết chuyện tôi có bầu, cũng đúng, cả tháng nay nghe chồng tôi nói nó đi thực tế tận mãi trong Vũng Tàu, tôi thì từ đợt nghén chẳng đụng đến điện thoại là mấy nên chị em ít nói chuyện. Nó thấy tôi không đáp thì đẩy tôi vào trong đưa cho mấy hộp mực rim me rồi hỏi tiếp:
– Ông Tùng đi đâu rồi? Mỗi mình chị ở nhà hả? Sao toàn mùi dầu gió thế? Chị ốm hả? Em đưa chị đi khám nhé.
Tôi bật cười nhìn nó lắc đầu trả lời:
– Ta ốm, nhưng không cần đi khám.
– Ốm mà không đi khám, chị hâm hả?
– Hâm cái đầu mi, ta ốm nghén, mi được lên chức dì rồi đấy.
Cái My nghe tôi nói xong, mặt đơ như cây cơ, một lúc sau mới lắp bắp hỏi lại:
– Chị…chị có bầu à? Lâu chưa?
– Mới có thôi, sao mà ngạc nhiên vậy?
– Thì trước chị bảo thả mãi không có, giờ có chả ngạc nhiên. Mà sao có bầu thôi trông xanh xao yếu ớt thế?
– Ta không biết người ta có bầu sao chứ ta nghén lên nghén xuống, chẳng ăn uống được gì.
– Ui giời, chắc do ông Tùng không biết chăm chứ gì,
– Ừ, chắc thế, cơm anh Tùng nấu hơi dở, ta không nuốt nổi.
Cái My thấy vậy thì phá lên cười rồi nói lớn:
– Ông ấy chỉ giỏi bắt nạt nhân viên thôi, thôi tối em ở đây nấu cơm cho chị ăn, muốn ăn gì em nấu cho. Chứ nhìn chị thế này xót quá, muốn đấm cho lão Tùng mấy cái, tội chăm chị gái người ta không ra gì.
Nghe cái My nói thế tôi chợt thấy xúc động vô cùng, nó mở tủ gọt cho tôi mấy quả táo, rồi bỏ cá trên tủ đông ra vừa ngâm nước vừa liến thoắng:
– Này, chị có bầu thế này chắc ông Tùng vui lắm ấy nhỉ. Người yêu em cũng đang muốn em có bầu, nhưng mà nhìn chị thế này em cũng hơi hơi sợ, em…chưa sẵn sàng lắm.
– Thôi, ngần này tuổi rồi, lấy chồng sinh con đi là được, còn sẵn sàng với chẳng chưa sẵn sàng cái gì?
– Thế cuối năm em cưới nhá!
– Cưới đi! Không đến lúc ta đẻ rồi không có thời gian đâu.
– Thôi, nói vậy thôi, đợi cháu của em lớn em mới để, nếu là cháu gài làm phù dâu, cháu trai thì làm phù rể. Hơi bị oách.
Tôi thấy vậy thì bật cười, bên ngoài có tiếng xe của Tùng, rồi tiếng mẹ chồng tôi cười nói bước vào. Khi tôi chưa kịp chào, cái My đã đứng dậy nói:
– Cháu chào hai bác ạ, nãy nhìn ra cứ tưởng anh Tùng đưa bạn về chơi. Thật sự càng nhìn cháu càng ganh tỵ với hai bác quá, trẻ kinh khủng luôn ý.
Mẹ chồng tôi thấy vậy thì đáp lại:
– Ôi giào con bé này, năm mươi rồi còn trẻ cái gì, mà dạo này đi đâu bác không thấy qua chơi với chị Mai?
– Dạ, cháu đi thực tế trong Nam, mới ra hôm qua ý. Bác ngồi đi. Anh Tùng mua đồ về rồi à? Đưa em để em chuẩn bị cơm tối luôn cho mọi người.
Chồng tôi đưa cả đống đồ cho cái My, tôi vừa ngửi thấy mùi cá sống đã không chịu nổi chạy vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để. Đến khi ra ngoài cái My đã ở trong bếp, bố mẹ chồng tôi ngồi phòng khách nói chuyện với Tùng. Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, mẹ chồng tôi thấy vậy liền nói:
– Hai đứa định thuê giúp việc à?
– Dạ vâng.
– Con nghén đến thế cơ à? Trước mẹ có bầu thằng Tùng vẫn nấu cơm nấu cháo bình thường, còn đi chợ giặt giũ nữa cơ mà.
Tôi không biết nói thế nào, Tùng liền đáp lại:
– Mẹ, cơ địa mỗi người mỗi khác, so sánh thế sao được?
– Nhưng bây giờ cái Mai ở nhà, mỗi mình con đi làm, tiền thuê giúp việc ở Thủ đô không phải là ít, sau rồi còn chi tiêu con cái các thứ. Mà mẹ thấy có gì đâu, ở nhà mỗi việc nấu cơm, giặt giũ thì có máy rồi, sao phải bày ra thuê giúp việc. Đã ở nhà ăn bám…
Mẹ chồng tôi nói đến đây thì bỏ lửng, hai từ “ăn bám” rất nhẹ nhàng nhưng sao lúc này tôi lại thấy như một mũi tên cắm thẳng vào bờ ngực trái, nhói lên và rỉ máu. Thực lòng, tôi không nghĩ bà có thể thốt ra được câu ấy, là do tôi nhạy cảm hay do bà vô tư mà sao nghe lại chua xót đến vậy.
– Mẹ, là do con bảo vợ ở nhà, chứ cô ấy học giỏi như vậy, xin vào đâu chẳng được. Chẳng qua giờ bầu bí con muốn ở nhà sinh con xong rồi mới đi làm. Với lại nhà mình có nghèo khó gì đâu, con thừa sức thuê được mấy giúp việc ấy chứ.
– Tùng, con đang nhạy cảm quá rồi. Mẹ là nghĩ cho hai đứa, muốn hai đứa tiết kiệm sau này còn để dành cho con cái, rồi đầu tư làm ăn thêm, mẹ cũng không có ý gì…bây giờ con nghĩ xem, thuê một giúp việc ở đây, rẻ bèo cũng bảy tám triệu, còn muốn thuê tử tế cũng hết cả chục triệu…
Tôi nghe mẹ chồng và Tùng nói chuyện, trong lòng càng thêm chua xót. Rốt cuộc thì đến đây tôi cũng lờ mờ hiểu ra thế nào là lòng người. Bên dưới bếp có tiếng dép loẹt quẹt của cái My đi lên. Con bé ngồi xuống bên cạnh tôi rồi khẽ nói:
– Hai bác…cháu biết cháu là người ngoài không nên xen vào chuyện gia đình mình, nhưng cho cháu nói mấy câu được không?
Nó nói đến đây, cả tôi lẫn mọi người đều nhìn về phía nó. Con bé này trước nay thẳng tính, tôi sợ rằng nó sẽ nói gì không hay liền bấm bấm tay nó. Thế nhưng nó vẫn không im lặng, cũng chẳng đợi ai cho phép mà nói luôn:
– Cháu biết hai bác lo cho tương lai của anh chị, muốn anh chị tiết kiệm tiền sau này. Nhưng mà chị Mai nhà cháu cũng yếu, bác biết đấy, con gái bây giờ ít có người khoẻ khoắn như thời của bác. Bây giờ thế này được không ạ? Cháu sẽ lo cơm nước cho chị Mai, hằng ngày trưa và tối cháu sẽ về nấu cơm cho anh chị, quần áo thì nhặt bỏ vào bấm máy, anh Tùng chỉ việc về phơi thôi, cuối tuần thì cháu qua lau dọn nhà cửa…Vì dù sao công việc của cháu cũng không quá nhiều, đợi lúc nào chị cháu sinh em bé xong khoẻ khoẻ thì tính sau…
Nghe nó nói xong, tôi vừa ngạc nhiên, nhưng xen vào đó là sự xúc động mạnh. Mẹ chồng tôi thì gật gật đầu đáp:
– Được thế thì tốt quá, bác cũng không tin tưởng người ngoài, người ta nấu cơm nấu cháo không đảm bảo, nhưng như thế có phiền cháu phải đi đi lại lại không?
– Không sao đâu bác, chỗ cháu đang ở cách đây có bốn cây số à, đi một tý là đến.
– Bốn cây? Đi tối nguy hiểm, hay thế này, giờ cháu chuyển hẳn sang đây, như thế có vẻ tiện hơn. Mai…con xem được không? Nhà mình cũng rộng, để con bé My ngủ dưới phòng kia, chứ giờ thuê giúp việc bên ngoài mẹ cũng không tin tưởng lắm. Lại còn đắt! Giờ cái My đến đây có chị có em, nó lại nấu cơm cháo cho, thằng Tùng cũng yên tâm đi làm.
Tôi nghe thấy rất hợp lý, nhưng lại cảm thấy áy náy với cái My kinh khủng. Thấy tôi im lặng cái My liền nói:
– Chị Mai, em biết chị đang nghĩ gì, nhưng mà chị xem, giờ thuê giúp việc vừa tốn tiền, lại còn chẳng tin được người ta thế nào, anh Tùng thì bận, chị thì yếu. Em tranh thủ ở với chị thêm năm nữa, đợi chị sinh xong em sẽ cưới chồng, ngày xưa chị suốt ngày chăm em, chẳng lẽ giờ em lại không chăm nổi chị?
– Nhưng mà mi còn bận nhiều việc, còn đi làm…
– Không sao đâu, công việc của em cũng nhàn, cùng lắm bảo anh Tùng bớt bớt việc xuống để em cò thời gian chăm chị được không anh?
Tôi khẽ liếc mắt nhìn Tùng, anh thở dài nói:
– Thực ra anh cũng không muốn có người lạ vào nhà, kể cả cái My, chỉ muốn riêng tư hai vợ chồng mình thôi. Nhưng mà giờ em thế này, đằng nào cũng thuê giúp việc thì thôi để cái My chăm vợ thì hợp hơn. Vợ có người bên cạnh bầu bạn cũng sẽ đỡ mệt hơn,
Thấy chồng đồng ý, lòng tôi cũng vui vui, tôi sợ nhất là ý kiến của anh bất đồng với mọi người. Chứ được cái My đến đây thì còn gì bằng, mẹ chồng tôi thấy vậy thì cười cười nói:
– Thế được rồi, quyết định thế đi. Có gì mai bác Hướng qua chở cái My và đồ của My sang đây. Nhớ chăm chị cẩn thận giúp bác, cuối năm cưới bác có quà.
Cái My thấy vậy cười hì hì rồi chạy xuống dưới nhà, tôi cũng thấy lòng nhẹ đi đôi phần!
Sau khi giải quyết xong vấn đề người giúp việc, mẹ chồng tôi quay sang hỏi han sức khoẻ của tôi rất nhiệt tình. Thế nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy bà nhắc đến việc của công ty nhà tôi. Đấy, nói tôi mới nhớ, dạo này điện về, ba Phong bảo công ty đang ổn dần rồi, thế nhưng tôi đòi về ba lại không cho, cứ bảo tôi trên đó dưỡng thai, đợi bao giờ ba lấy được lại chi nhánh con trên Hà Nội thì ba giao cho. Thực ra mà nói, không đi làm cứ ở nhà tôi cũng đến ốm chứ chẳng cần phải nghén. Nằm ở nhà với bốn bức tường, còn bị nói là ăn bám, rồi nhìn bạn bè thành đạt mà tủi. Nhưng mà Tùng cứ an ủi tôi rằng, có em bé sớm mới tốt, sau này khi các bạn cưới chồng, đẻ con, con của chúng tôi lớn rồi lúc đó tôi lại nhàn. Thấy chồng nói cũng hợp lý, nên tôi lại tự dưng hết buồn. Có bầu buồn cười nhỉ, tâm trạng thất thường còn hơn cả thời tiết nữa đấy.
– Cháu mời mọi người xuống xơi cơm ạ.
Hoá ra cái My đã nấu cơm xong, mùi gà luộc thơm phức khiến tôi đói cồn cào. Lạ lùng thật, anh Tùng nấu cơm tôi chẳng muốn nuốt, thế mà em gái nấu tôi lại thèm ghê luôn á. Nhìn nó bày biện cũng đẹp lắm nha, con bé này thế mà khá, có tiến bộ.
Ăn cơm xong, cái My rửa bát rồi mới về nhà để chuẩn bị đồ, còn ba mẹ chồng tôi thì ở lại ngủ để sáng mai dọn đồ cho My qua đây.
Tuy chồng tôi không thích cái My, nhưng được cái mẹ chồng khá ưng nó nên tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Đêm ấy chồng tôi ngủ ngon lắm, có lẽ dạo này anh mệt mỏi quá nhiều, phần vì công ty, lại phải chăm tôi nên giờ có người đến giúp anh mới an tâm phần nào. Thế nhưng tôi lại chẳng ngủ được, nghĩ lại mấy lời hôm nay mẹ chồng nói mà tự dưng lại buồn buồn. Trước đến nay tôi không phải kẻ hay chấp vặt, nhưng dạo này bầu bí tâm trạng thay đổi tôi cảm thấy mình nhạy cảm khủng khiếp. Mỗi một lời nói tiêu cực cũng khiến tôi trằn trọc không thể nhắm mắt mà ngủ. Mãi đến gần sáng tôi mới chìm vào trong giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy đã gần 6 giờ sáng sờ tay sang bên cạnh chẳng thấy Tùng đâu liền bật dậy gọi nhỏ:
– Anh ơi!
Thế nhưng không có ai đáp lại, giờ này lẽ ra anh phải đang ở trong nhà vệ sinh mới đúng. Vậy mà nhà vệ sinh tối thui, gọi thêm mấy câu cũng chẳng thấy anh trả lời. Tôi liền đứng dậy, bất chợt cánh cửa phòng mở ra, cứ nghĩ anh đi đâu về nhưng đến khi cánh cửa mở hẳn chạm vào góc tường vẫn không thấy Tùng bước vào. Trời mùa đông nên 6 giờ vẫn chưa sáng hẳn đột nhiên tôi thấy một bóng đen nhỏ xíu đứng ngay phía gần cửa, phải định hình mãi tôi mới nhìn ra được là đứa bé mặc áo đỏ quen thuộc. Khi tôi còn chưa kịp cất lời nó đã cất giọng buồn buồn:
– Chị ơi! Chị Mai ơi…
– Sao vậy em? Sao em lại ở đây rồi?
– Em thương chị…
Nghe nó nói đến câu cuối cùng, tự dưng người tôi cũng mềm cả ra, chưa kịp hỏi lại thì đã không thấy nó ở đâu, bất chợt có ai bật công tắc điện, ánh điện chiếu vào khiến tôi phải nheo mắt lại.
– Mai, anh mua cháo cho em rồi, chút em dậy ăn nhé, anh đi làm đây.
Lúc này tôi mới hoàn hồn, hoá ra do tôi mệt quá mà lại mơ linh tinh. Bỗng dưng dưng tôi lại cảm thấy có chút tò mò về đứa bé áo đỏ trong mỗi giấc mơ. Rốt cuộc nó là ai? Là có thật hay chỉ là ảo ảnh trong mơ? Thế nhưng có tò mò thì tôi cũng chẳng thể làm gì được lúc này, cuối cùng đành dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài đi xuống tầng một. Thế nhưng vừa mới đến chân cầu thang đã nghe tiếng mẹ chồng tôi rít lên:
– Tôi bảo không cho vay là không cho vay, ông nghĩ xem vay thì bao giờ mới trả nổi?
Bên dưới nhà, bố chồng tôi đang ngồi uống một ngụm trà đáp lại;
– Chẳng phải trước kia người ta cũng giúp mình sao?
– Nhưng giờ công ty đó lụi bại hẳn rồi, không có cách gì cứu vãn được đâu, giờ cho vay khác gì vứt tiền đi? Nhà này không thừa tiền.
– Dù sao cũng cũng chơi thân, giờ lại lấy con gái người ta về làm dâu, chẳng lẽ họ hỏi vay mình không cho? Coi như mình giúp đỡ con dâu mình…
– Con dâu? Con dâu cũng là người dưng nước lã chứ là cái gì? Không lấy đứa này thì lấy đứa khác, chứ tiền của công ty không phải dễ dàng mà có được như vậy! Tôi không đồng ý,
Tôi nghe đến đây, thì hiểu ra vấn đề, chẳng hiểu sao không ai đánh, không ai chửi mà trái tim tôi đau như có ai bóp nghẹn. Lần đầu tiên tôi hiểu được khác máu tanh lòng là thế nào, trước kia cứ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi và Tùng là môn đăng hộ đối, là bền chặt keo sơn, đến bây giờ tôi mới hiểu ra, tất cả mọi chuyện chỉ tốt đẹp khi gia đình tôi còn giàu có. Đến lúc sa cơ thì ngay cả những người tin tưởng hết lòng cũng quay lưng lại. Tôi không đi xuống nữa, mà xoay người bước lên trên phòng nằm vật ra giường. Tuy cố gắng không khóc, vậy mà nước mắt cứ chảy dài. Tôi khóc chán chê thì lấy máy gọi ba Phong hỏi tình hình công ty, thế nhưng thật may, ba nói công ty bắt đầu có những bước tiến triển tốt đẹp, ba cũng được nhiều anh em bạn bè giúp đỡ nên tôi không phải lo. Nghe ba nói xong tôi cũng yên tâm phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn thấy khó chịu vì những lời nói của mẹ chồng nên tôi vẫn nằm trên đó chứ không xuống dưới nàh. Không biết tôi nằm như vậy bao lâu, rồi cuối cùng mệt quá lại thiếp đi, đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài tôi mới giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ cũng gần 10 giờ trưa.
Vừa mở cửa đã thấy cái My bước vào, con bé cười hì hì nói:
– Ba mẹ chồng chị về rồi, nãy thấy chị ngủ say quá nên hai bác không làm phiền,
– Thế à? Mi sang đây lâu chưa?
– Em sang một lúc rồi, đang dọn đồ, chị ăn sáng chưa?
– Chưa, giờ ta xuống ăn.
– Dưới nhà có cháo mà nguội ngắt rồi, để em xuống nấu cho chị bát phở bò nha.
Tôi chưa kịp từ chối nó đã chạy xuống dưới, lúc này tôi mới để ý nhà cửa rất sạch sẽ gọn gàng. Em gái tôi lớn thật rồi.
Cái My nấu xong tô phở thì bụng tôi cũng đói meo, vừa ăn vừa cảm nhận được mùi thơm ngon rất đặc biệt. Tính ra cũng lâu rồi tôi mới có bữa sáng ngon thế này. Ăn xong tôi với My vào phòng ngủ bên dưới tầng một để dọn đồ ra, con bé mang tận ba cái valy lận, thấy thế tôi liền hỏi:
– Mi sang đây chăm ta mà mang nhiều đồ dữ.
– Nhiều chứ, em mang hết váy vóc sang, cả đồ trang điểm, đồ chăm sóc da nữa. Chị nghĩ em sang chăm chị thôi sao? Sang chăm chị là chính, nhưng em cũng phải đi chơi với người yêu chứ…
– Xì, lúc nào cũng nói người yêu nhưng có thấy mặt mũi đâu. Định bao giờ mới giới thiệu?
– Cuối tuần này nha, cuối tuần này em sẽ gọi anh ấy sang đây ăn cơm, được không?
– Được, ta sốt ruột với mi lắm rồi đấy.
Nó không nói gì nữa, mà mở tủ treo đống quần áo lên. Cái My nhiều quần áo thật nha, tính mỗi hai cái valy cũng gấp đôi quần áo tôi, đây còn chưa kể quần áo nó còn vứt ở nhà nữa. Toàn cái váy đẹp, lại còn gợi cảm chứ, tự dưng tôi thấy ghen tỵ thật luôn, nhìn lại tôi bầu bí, ăn mặc cũng chán đời, lại còn được cái mác ở nhà ăn bám nữa chứ.
– Ta ghen tỵ với mi quá,
– Sao ghen tỵ với em?
– Tự do tự tại bay nhảy, thích mặc gì thì mặc, đi đâu thì đi, làm gì thì làm không ai soi mói, không ai quản…
Nó nghe tôi nói vậy thì vừa cười vừa cởi bộ quần áo đang mặc thay bằng chiếc váy cúp ngực rồi nói:
– Chị hối hận vì lấy chồng à?
– Không phải, chỉ là cảm thấy hơi tiếc, lẽ ra tầm tuổi này phải như mi, chơi bời cho đã rồi mới chồng con. Mi xem, ta bây giờ trông xấu xí, lại còn chẳng được đi đến đâu…
– Nhưng bù lại chị được an phận, có một người chồng vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, lại sắp có em bé ngoan ngoan xinh đẹp nữa.
Thấy nó nói cũng có lý mà sao tôi vẫn thấy lòng nặng trĩu, chắc có lẽ những lời nói của mẹ chồng vẫn khiến tôi cảm thấy tiêu cực mà nghĩ viển vông. Hai chị em cứ tâm sự mãi, đến khi nó dọn xong đồ thì cũng đến 11 giờ. Nó liền giục tôi ra ghế sofa nằm còn nó thì đi nấu cơm, chút cả chồng tôi cũng về ăn. Tôi muốn xuống bếp giúp nó, nhưng lạ đời cứ ngửi thấy mùi cá, mùi thịt sống là buồn nôn nên đành nằm im trên ghế xem ti vi. Đến khi cái My nấu xong cơm thì Tùng cũng về, con bé dọn cơm ra rồi gọi vợ chồng tôi xuống ăn. Lúc này tôi mới để ý nó vẫn mặc chiếc váy cúp ngực rất sexy liền nói:
– Ơ, mi mặc thế này nấu ăn luôn à?
– Vâng, ăn cơm xong em đi chơi với người yêu một chút nên ngại thay.
– Nhưng mi nấu ăn, mùi ám hết vào, hôi rình à.
– Em mặc tạp dề mà, với nhà có máy hút mùi, chả hôi gì. Hí hí mà hôi tý người yêu em mới thích.
– Khiếp, gu của người yêu mi mặn thế? Thích mẫu con gái có mùi hôi à?
– Ờ, kệ người yêu em,
Chồng tôi thấy thế thì nói:
– Thằng đấy nó có biết em điên thế này không My?
– Anh rể!!!!
Tôi nghe xong thì bật cười véo tay Tùng một cái ra hiệu đừng nói nữa, anh cười cười gắp cho tôi miếng thịt kho tàu rồi nói:
– Hôm nay trông có vẻ tươi tắn hơn rồi, ăn nhiều chút đi, chứ dạo này vợ xanh xao quá.
Tôi nhận lấy miếng thịt, ăn ngon lành, phía đối diện cái My đang bĩu môi. Thấy vậy tôi liền gắp lại cho nó miếng thịt rồi nói:
– Mi lấy chồng nhanh lên để được chiều như ta.
– Thôi…em nghĩ lại rồi, có khi ba bốn năm nữa em mới lấy, lấy chồng sớm mất tự do.
Cái con bé này, thay đổi xoành xoạch làm tôi không đỡ nổi, ăn cơm xong, tôi với Tùng lên ngủ trưa, còn cái My thì vào phòng chuẩn bị đi chơi với người yêu. Sáng ngủ nhiều như vậy mà trưa tôi lại buồn ngủ tiếp, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, thế mà đến lúc tỉnh dậy vẫn chưa đến 1 giờ, nhìn sang bên cạnh không thấy Tùng đâu nữa. Bình thường cứ 1 giờ anh mới dậy rồi đi làm, chắc hôm nay có việc bận. Tôi uể oải ngồi dậy, xuống dưới tầng định lấy ít xoài ăn cho đỡ thèm, bất chợt nghe được trong phòng cái My có tiếng động nhẹ, còn có tiếng rì rầm trong đó. Quái lạ thật, con bé này bảo đi chơi mà giờ này vẫn chưa đi sao?
Nghĩ vậy tôi khẽ gõ cửa rồi nói:
– My, chưa đi chơi hả?
Bên trong bất chợt im bặt, chẳng lẽ ban nãy tôi nghe nhầm, bỗng dưng tôi cảm thấy có chút sờ sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!