Bụi Hồng Trần
Phần 41
Không biết tôi ngủ đến lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy trời đã hơi chạng vạng. Kiệt nằm bên cạnh vẫn ngủ ngon lành, tôi ngồi chống tay nhìn anh ta, thực ra…anh ta đẹp trai vãi nhái. Giống này…tốt phết!
– Gì mà nhìn tôi chăm chú thế, đừng nói cô cố ý có chửa để cho tôi vào tròng vì tôi quá đẹp trai đấy nhé.
Khi tôi đang nhìn, Kiệt tỉnh dậy, cái tên này chẳng những thô lỗ, sỗ sàng mà còn ảo tưởng sức mạnh.
Anh ta ngồi dậy, nhìn ra ngoài rồi nói:
– Đi thôi, về chung cư trước không chút nữa tắc đường.
Tôi ngồi dậy, lẽo đẽo theo anh ta ra ngoài, ngủ thì không sao dậy cái tôi lại run sợ khi sắp phải đối mặt với ba mẹ.
Kiệt dắt con xe máy cà tàng ra ngoài đầu ngõ, tôi đi theo phía sau.
– Ủa ôi, ai thế này, chị Mai đây sao?
Khi tôi đang định bước lên xe bất chợt có tiếng con My lanh lảnh phía sau, nhìn nó dạo này hơi gầy, quầng mắt còn thâm thâm. Nó thấy tôi không đap thì khoanh tay trước ngực nói tiếp:
– Người yêu mà chị bảo đây à? Xứng đôi vừa lứa đấy, chị là cứ phải yêu gã nào trông bẩn bẩn nghèo nghèo.
Nghe nó nói vậy, tôi liền đi nhanh về phía nó vả bộp một phát trúng mõm. Nó bị đánh thì rít lên:
– Tại sao chị đánh tôi?
Ừ nhỉ, chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại đánh nó, bình thường nó vẫn trêu ngươi tôi thế cơ mà. Nhưng mà kệ bà mày, tao thích thì tao tát thôi, ai bắt tao đang tâm trạng không tốt còn đứng đây mà õng ẹo.
– Chắc chị đang ghen tỵ với tôi lắm nhỉ, tôi bảo rồi mà, tên Kiệt này không phải anh em ruột cái An đâu, chắc chị lại ngu dại tin lời anh ta nên bị lừa chứ gì.
À đúng rồi nhỉ, con đĩ này nó vẫn chưa biết cái An là con của bà Hà Anh, cũng không biết chuyện Kiệt bị mẹ từ mặt. Tôi bĩu môi cười cợt đáp lại:
– Ủa ôi, mày nghĩ ai cũng giống mày sao? Ký sinh trùng ăn bám mà cứ thích khoe mẽ cơ. Cút mẹ mày đi không tao vả hộc máu mồm bây giờ.
Nói rồi tôi phủi đít quay đi vênh mặt bước lên con xe máy cà tàng của Kiệt. Con My chắc đang ganh tỵ lắm, tôi có ngồi xe máy nó cũng ganh tỵ cho mà xem.
Kiệt thấy thế vừa phóng xe đi vừa hỏi:
– Sao tự dưng cô đánh nó làm gì? Cô thấy nó chê bai tôi nên tức thay tôi hả, từ sau không cần làm vậy đâu,
Tôi xì một tiếng, bệnh ảo tưởng của ông này càng ngày càng nặng. Khi tôi với Kiệt đến chung cư cũng hơn năm giờ chiều. Bước lên căn hộ mới biết ba mẹ tôi chưa về, càng gần đến giờ tôi càng run, Kiệt thấy vậy thì trấn an:
– Đừng sợ, mình cũng lớn rồi ba mẹ chắc không làm khó đâu. Với thời bây giờ có chửa trước cưới là mốt đấy, vô sinh giờ đầy, có cháu có khi ông bà lại mừng.
– Nhưng mà…ba mẹ em sợ không chấp nhận, vì em vừa qua một đời chồng mà. Có dễ tính thì dễ tính nhưng chuyện này đâu đơn giản.
Anh ta nghe tôi nói thì ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:
– Mấy giờ ba mẹ cô về?
– Chắc tầm năm phút nữa thôi.
– Vậy bây giờ hai đứa mình quỳ xuống, ba mẹ cô vào sẽ hỏi sao tự dưng lại quỳ như vậy, cô sẽ khóc còn tôi sẽ nói sự thật, nhìn tội nghiệp như vậy ba mẹ sẽ không mắng nhiều đâu.
Kế sách gì mà dở hơi ghê, thế mà tôi cũng gật đầu cái rụp. Bên ngoài có tiếng dép loẹt xoẹt, Kiệt liền khuỵ chân rồi quỳ xuống ngay trước cửa. Tôi cũng làm theo y như vậy, thế nhưng không phải ba mẹ tôi về mà mấy người hàng xóm chung cư đi qua, cửa thì mở toang. Thấy tôi với Kiệt quỳ ngay gần cửa thì há hốc mồm nhìn như thể tôi với anh ta là sinh vật lạ còn chỉ trỏ rồi mới đi. Tôi định đứng dậy, Kiệt liền nói:
– Ba mẹ cô về rồi kìa, nếu đau thì quỳ lên tay tôi này.
Nói rồi anh ta giơ hai bàn tay về phía đầu gối tôi, sao tự dưng cảnh này xúc động giống phim ngôn tình thế. Nhưng mà tôi không đau, tôi chỉ xấu hổ thôi, thấy ba mẹ từ phía ra tôi liền nói:
– Không sao, em không đau đâu.
Ba tôi vừa bước vào nhìn thấy liền nói:
– Ủa, sao hai đứa lại quỳ ở đây, nãy ba đi từ xa tưởng Mai mua hai con chó sứ về để trước cửa cơ, vào gần mới biết hai đứa bay. Đang chơi trò gì hả.
Trời ơi đang lúc nước sôi lửa bỏng mà nghe ba tôi nói thế tự dưng tôi không nhịn được cười thành tiếng. Ba tôi nhíu mày hỏi lại:
– Mà sao hai đứa bay không đứng dậy đi, quỳ lạy thế này tý hàng xóm đi qua lại bảo điên đó.
Kiệt nghe vậy, hất hàm tôi ra hiệu, tôi hiểu ý liền khóc rưng rức, ba mẹ tôi thấy tôi khóc thì ngồi xuống hỏi:
– Này, có chuyện gì vậy, tự dưng sao khóc thế.
Tôi nghe xong càng khóc tợn, bấm bấm tay Kiệt, anh ta liền nói:
– Cô, chú, cháu làm em Mai có chửa rồi! Cháu xin lỗi và xin chịu trách nhiệm về việc này.
Bỏ mẹ tôi rồi, gã đàn ông này sao mà đến ngay cả nói chuyện với ba mẹ tôi cũng thật thà thế này? Lẽ ra phải là những màn kể lể, lý do lý trấu rồi mới đi thẳng vào vấn đề chính chứ. Ba mẹ tôi nghe xong, hơi ngạc nhiên nhưng rồi ông bà liền đứng dậy đóng cửa rồi nói:
– Hai đứa đứng lên đi, tưởng gì làm hết hồn.
Ủa ba, chuyện này không hết hồn sao ba? Kiệt nghe vậy, đỡ tôi đứng dậy rồi nói:
– Thế là cô chú không trách cháu và cho cháu chịu trách nhiệm với em Mai phải không ạ?
Ba tôi gọi hai đứa tôi vào bàn rồi nói:
– Cũng lờ mờ đoán ra hai đứa bay thích thích nhau lâu rồi. Làm gì có chuyện không có tình cảm mà thằng Kiệt tự dưng lại giúp đỡ con Mai nhiệt tình thế, rồi lâu lâu lại đón nhau đi ăn. Giấu sao được qua nổi mắt ông già này.
– Ba…ba không trách con sao?
– Giờ trách để làm gì khi ễnh bụng ra rồi. Lớn rồi có phải mười tám mười chín đâu mà trách với móc, tự chịu trách nhiệm cuộc đời còn gì nữa.
Sao ba tôi nói giống Kiệt thế nhờ? Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên hỏi lại:
– Ba, con có bầu đó, sao ba không chửi mắng gì con?
– Chửi mắng con được gì vậy? Hồi con bỏ thằng Tùng ba còn chẳng chửi nữa là có bầu, đây là chuyện vui mà. Có con là có phúc đấy, giờ hai đứa tính xem sao thôi. Không nuôi được nữa ba nuôi, có gì mà căng
Kiệt nghe vậy thì nói xen vào:
– Cháu định đón Mai ra chỗ cháu ở cho tiện chăm sóc, dù sao cũng là em bé của cháu mà. Mai chưa muốn cưới thì cháu đăng ký kết hôn trước, khi nào muốn cưới thì tổ chức sau.
Ba tôi nghe vậy thì hỏi lại:
– Sao hai đứa không về đây ở cho tiện, có gì ba mẹ còn lo cho nữa.
– Cháu…muốn có không gian riêng tư.
Nghe Kiệt nói mà tôi suýt phì cười, cái gì mà không gian riêng tư, nghe như kiểu tôi với anh ta yêu nhau lắm không bằng. Thế nhưng ba tôi cũng không từ chối mà quay sang hỏi tôi:
– Ý con thế nào? Mà cưới xin thì sao?
– Con không muốn mới ly hôn đã cưới, thôi ba cứ để con chuyển ra chỗ anh Kiệt ở cũng được.
– Chịu được vất vả không?
– Con chịu được mà,
– Thôi, tuỳ hai đứa bay thôi, thế bao giờ thì đi?
Kiệt liền nhanh nhảu đáp:
– Mai ạ, mai đẹp ngày đó chú.
– Vội vậy sao?
– Dạ vâng!
Cái tên Kiệt này gì mà gấp gáp vậy? Ba tôi thấy thế thì nói:
– Mà bọn bay ngủ với nhau bao giờ mà có bầu nhanh thế? Mấy tháng rồi?
Tôi cúi đầu hơi xấu hổ, Kiệt thì thật thà đáp:
– Tám tuần rồi chú ạ.
Cái tên này, cái gì cũng nói huỵch toẹt ra, đúng là chả ra làm không? Không vì nể đứa con trong bụng, còn lâu tôi mới chịu theo anh ta. Đồ thần kinh!
– Thế giờ chuyện học hành của con Mai thì sao?
– Để cháu xin bảo lưu cho Mai, sinh xong thì học sau.
– Thế cũng được, chứ giờ học cũng dang dở. Mà giờ ở với nhau như này mẹ cậu có nói gì không?
Nghe đến đây Kiệt bỗng im lặng, một lúc sau mới đáp:
– Dạ không, cô chú yên tâm đi.
– Hai đứa có xác định sống với nhau cả đời không?
– Có ạ.
– Thế sao không gọi ba mẹ đi,
Tôi nhìn Kiệt thấy mặt anh ta đỏ lên rồi lý nhí nói:
– Dạ…ba mẹ.
Ba tôi thấy vậy cười sảng khoái vỗ vỗ vai Kiệt rồi nói:
– Từ hồi thằng Kiệt chuyển nhà là đã thấy hai đứa này có vấn đề rồi, nhìn ra hết nhưng nghĩ thôi dù sao con Mai cũng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại dưới sự sắp xếp của ba mẹ, nên lần này ba mẹ chẳng muốn ý kiến gì. Chỉ không nghĩ hai đứa tiến triển nhanh đến vậy. Mai nói cũng đúng, mới ly hôn thì chưa cần đám cưới vội, cứ về ở với nhau rồi sau có điều kiện cưới sau. Không người ta lại bảo mình rình rang.
– Dạ, con cảm ơn ba.
Tự dưng, nói chuyện với ba mẹ xong lòng tôi nhẹ hẳn đi, mẹ tôi thì vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán tôi dặn dò:
– Giờ bầu bí phải cẩn thận nhé, mẹ mua đồ sạch, hai đứa hằng ngày qua đây lấy về mà nấu. Hôm nào thằng Kiệt bận thì cái Mai qua đây ăn cơm. Phía trước còn nhiều vất vả lắm đó, biết chưa.
Sao tự dưng nghe mẹ nói, tôi lại chảy nước mắt, thấy thế mẹ liền chau mày:
– Lớn tướng rồi khóc cái gì nữa, sợ ba mẹ chửi hay sao?
– Dạ.
– Cô cứ làm như cô còn con nít lắm vậy, ba mẹ nào chẳng thương con chứ, thôi hai mẹ con xuống nấu cơm đi, hôm nay cháu Kiệt ở đây ăn cơm luôn.
Ba tôi nghe vậy thì nhắc khéo:
– Gì mà cháu nữa.
– À…à tôi nhầm.
Tôi theo mẹ xuống bếp nấu ăn, chẳng nghĩ có màn nhận con rể nào nó dễ dàng đến thế này. Nhưng nghe mẹ nói ba mẹ có cảm tình với Kiệt ngay từ đầu, lại thấy anh ta chân thành, thật thà nên càng quý. Mẹ bảo, nhìn Kiệt mẹ có cảm giác yên tâm hơn Tùng, vả lại sự lựa chọn của tôi mẹ tin tưởng. Hu hu mẹ ơi, con làm gì có sự lựa chọn nào, đây là sự cố mẹ à. Nhưng nghĩ vậy thôi, tôi nào dám nói ra cơ chứ?
Lúc ăn cơm, ba tôi với Kiệt có uống chút rượu, thế là ba giữ Kiệt lại ngủ cùng tôi luôn. Ba bảo thôi làm quen từ hôm nay đi cũng được, ba tạo điều kiện cho hai đứa.
Thế mà, anh ta cũng nghe theo, mượn quần áo của ba tôi mặc rồi leo lên giường nằm bên cạnh tôi. Tôi nằm trằn trọc mãi cứ không ngủ được, cứ nghĩ đến việc từ mai ra phòng trọ của Kiệt, bắt đầu một cuộc sống mới lại thấy xa lạ. Nhưng…tôi lại cũng muốn theo anh ta có chết không cơ chứ?
Thấy tôi cứ nằm xoay đi xoay lại, Kiệt liền ngồi dậy, kéo chân tôi rồi nói:
– Để tôi bóp chân cho, nghe nói có chửa hay mỏi xương khớp lắm đúng không?
Tôi hơi ngại, rụt chân lại đáp:
– Em không sao đâu.
– Nằm im đi.
Thấy anh ta như vậy tôi cũng mặc kệ, thôi thì cứ tận hưởng đi, có gì phải ngại.
– Mai tôi đi mua sữa bầu cho cô nhé, để tôi hỏi cái An xem.
– Ây, anh đừng nói gì với cái An nhé, tạm thời em chưa muốn nói.
– Thế để tôi tra trên google, mà này…tôi vẫn còn bất ngờ vì chuyện có cô có chửa đó. Không nghĩ tôi lại khoẻ đến thế đâu, không bõ công tôi tập luyện thể dục hằng ngày.
– Thôi đi, là do em mắn.
– Thế đẻ xong đứa này quan hệ mấy phát nữa xem do cô mắn hay tôi khoẻ nhé.
Cái đồ vô duyên, tưởng tôi dễ dãi lần nữa sao, mơ đi. Kiệt thấy tôi im lặng thì bóp lên đến tay rồi nói tiếp:
– Im lặng là đồng ý,
– Ai đồng ý chứ?
– Cô đồng ý.
– Còn lâu,
– Không cho tôi cũng quan hệ.
– Sao anh nói chuyện ngang ngược quá vậy?
– Muốn cô vui,
Chả vui tẹo nào, nhưng mà nghe anh ta nói thì cũng hơi hơi cảm động. Với lại ít nhất anh ta không yêu tôi nhưng cũng còn biết bóp chân bóp tay cho tôi. Chẳng như thằng cha Tùng, mồm nói yêu mà suốt thời gian mang bầu chẳng giúp được gì còn ngủ với con đĩ My.
Đêm ấy, tôi ngủ ngon lắm, chắc được Kiệt bấm cho mấy cái huyệt nên thoải mái hơn hẳn. Sáu giờ tôi dậy đã thấy Kiệt lục đục quần áo. Tôi cũng dậy đánh răng rửa mặt rồi nói:
– Anh chở em ra công ty nha, ở nhà bí bách lắm.
– Đi xe máy hả?
– Vâng, đi xe máy cho thoáng.
Kiệt gật đầu, đi ra ngoài trước, tôi thay quần áo rồi đi sau. Ba mẹ tôi đi làm từ sáng sớm, còn để lại mẩu giấy bảo hai đứa tôi tự đi ăn sáng.
Tôi và Kiệt phóng xe máy đến một hẻm nhỏ ăn bán bún cá, lúc này tôi mới chợt nhớ ra hôm qua Kiệt bỏ làm cả chiều, còn trực cháy liền nói:
– Hôm qua anh không đi làm, lại đúng ngày trực…liệu có sao không?
– À, nghe nói bị hạ phân loại.
Hạ phân loại? Nghe anh ta nói nhẹ nhàng ghê luôn, chẳng phải anh ta yêu nghề lắm sao? Tôi thấy vậy hỏi lại:
– Thế có sao không? Giờ sao?
– Kệ đi?
– Chẳng phải anh yêu nghề lắm sao?
– Phải, nhưng mà con quan trọng hơn.
Ừ, xem ra anh ta cũng khá ra phết, yêu nghề, nhưng vẫn coi trọng con cái hơn.
Tôi với Kiệt ăn xong thì đến công ty, vừa bước xuống xe tháo mũ, bất chợt Kiệt khẽ ôm lấy tôi rồi nói:
– Cúi mặt xuống.
Tôi đẩy anh ta ra chau mày đáp lại:
– Dở hơi à, định hôn em ngay giữa thanh thiên bạch nhật sao?
– Tôi bảo cúi mặt xuống, rúc vào vai tôi mau lên.
Ơ cái tên này dở hơi hay sao? Tôi xì một tiếng đưa mũ cho anh ta rồi đi vào trong, vừa vào đến nơi, đã thấy cái An đi vào còn Kiệt phóng xe đi mất.
Cái An nhìn thấy tôi thì cười cợt nói:
– Này, ban nãy anh chị tình tứ thế?
– Mày nói liên thiên cái gì thế?
– Thôi đừng chối, tao với mẹ tao thây cả rồi.
Tôi nghe cái An nói xong hơi sững người, hoá ra ban nãy Kiệt bảo tôi cúi mặt là vì thấy mẹ anh ta. Cái An thấy mặt tôi tái lại thì nói:
– Sợ gì? Mẹ tao từ lâu chả quan tâm chuyện anh Kiệt đâu.
– An, tao hỏi mày này, sao mày không ở giữa gắn kết mẹ mày với anh Kiệt.
– Tao nói đâu ai chịu nghe, mẹ tao ngang ngược lắm, tao đứng về phe anh Kiệt nhưng nói mẹ tao vẫn không chịu hiểu đâu.
Tôi không hỏi nữa, chỉ gật gù xem hoá đơn của lăng vòi. Chuyện tôi có bầu, có lẽ không giấu được cái An lâu được nữa.
Buổi chiều hôm ấy đi làm về, Kiệt sang nhà cùng tôi thu dọn quần áo, ba mẹ tôi có bảo hai đứa ở lại ăn cơm nhưng Kiệt từ chối hẹn mai mới sang. Anh ta mượn xe của cái An chở hết đồ của tôi sang đó, rồi tự tay treo hết quần áo lên tủ.
Hôm qua sang đây tôi thấy bình thường, thế mà hôm nay sang, tự dưng tôi cứ thấy lạ lẫm vô cùng. Tôi ngồi trên giường, nhìn ngó xung quanh căn phòng, thực sự cũng không quá tồi, nhưng mà tôi vẫn cứ thấy xa lạ. Kiệt treo quần áo xong thì nói:
– Hôm nay tôi không phải đi trực, ở nhà nấu cơm rồi hai mình ăn nhé.
Hai mình, eo ơi tự dưng nghe câu đó tôi thấy ngọt ngào kinh khủng. Kiệt bỏ mớ rau muống ra ngoài định nhặt…tôi liền nói:
– Anh để đó cho em nhặt cho,
Anh ta gật đầu đi cắm cơm, tự dưng bầu không khí gượng gạo kinh khủng. Tôi chẳng biết nói gì, anh ta cũng chẳng nói gì buồn cười thật đấy. Chả hiểu sao tôi lại cứ liên tưởng đến Thị Nở về ở với Chí Phèo.
Nấu cơm ăn xong, tôi đi tắm trước rồi ra giường ngồi, chả hiểu sao nhớ ba mẹ kinh khủng liền lấy máy gọi về. Ba tôi vừa nghe đã hỏi:
– Sao rồi, ăn cơm chưa con, có gì ăn?
Đấy, lớn tướng rồi mà cứ như trẻ con vậy, tôi hơi nghèn nghẹn đáp lại:
– Con ăn rồi, ba mẹ ăn chưa? Đừng nhớ con quá nha.
– Nhơ nhung gì, ba mẹ đang đi xem phim, thấy bảo có cái phim gì mới ra hay lắm. Tự dưng bay đi ba mẹ rảnh rỗi ghê luôn
Ba ơi, ba có cần phũ vậy không, tôi cười cười nói chuyện với ba một lúc rồi cúp máy. Lúc đó Kiệt cũng tắm xong, anh ta ngồi cạnh tôi, không ai nói với ai câu gì. Tôi đút hai tay kẹp vào giữa hai đầu gối, nhìn ra cửa, chưa bao giờ tôi thấy ngượng vậy luôn. Kiệt hình như cũng vậy, anh ta cứ ngồi đếm lông chim…à là cái lông cánh của con chim bồ câu nha chứ đừng hiểu lầm đen tối.
Mãi một lúc anh ta mới cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
– Nằm lên giường nghỉ ngơi đi, tôi pha cho cốc sữa nhé. Hôm nay tôi mua rồi.
Tôi gật đầu, nằm dựa lưng lên thành giường, Kiệt pha sữa xong thì đưa cho tôi rồi nói:
– Uống đi, sữa này chẳng biết có ngon không mà thấy bảo tốt lắm.
Tôi nhận lấy uống ực một hơi, vừa uống xong anh ta lại lấy mấy quả cam đặt lên bàn giục tôi ăn. Vừa ăn ba bát cơm xong, bụng xuôi một tý lại uống sữa, giờ định ép ăn cả cam liền lắc đầu nói:
– Em có bầu chứ có phải anh nuôi lợn đâu bắt em ăn nhiều vậy?
– Ăn gì mà nhiều, ăn được có ít à.
– Nhưng em không ăn đâu, em anh muốn em ăn béo quay béo cút như lợn xong lại chê em chứ gì?
– Cô yêu tôi hay sao mà sợ tôi chê?
Ừ nhỉ, tôi yêu anh ta hay sao mà sợ anh ta chê? Anh ta không nói gì nữa, giục tôi đi đánh răng còn anh ta mang cốc đi rửa.
Đến khi tôi vào lên giường năm, Kiệt liền ngồi xuống bên cạnh giường bóp chân cho tôi rồi nói:
– Mai, cảm ơn cô nhé.
– Sao cảm ơn em?
– Cảm ơn cô đã cho tôi quan hệ rồi giờ cho tôi một đứa con.
Trời đất! Đến ngay cả lời cảm ơn cũng thô thiển như vậy, thà anh ta nói “Cảm ơn cô đã vất vả mang bầu cho tôi” có phải tôi sẽ xúc động không?
Tôi không thèm đáp, anh ta thấy vậy thì nói:
– Vất vả cho cô nhiều rồi, cô ngủ đi.
Nghe xong câu đấy, tôi mới thấy ngọt ngào chút, liền nhắm mắt…lại đêm nữa tôi ngủ ngon đến lạ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!