Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 15


– Vĩnh Hưng là anh rể tương lai của em, anh ấy là công an. Hình như anh ấy đi công tác ở khu rừng Trúc Phương thì phải.
– Có phải anh ấy điều tra các vụ án ở Trúc Phương không?
– Em có nghe nói nhưng không rõ lắm ở Trúc Phương xảy ra chuyện gì hả anh Phát?
– Nhiều cô gái bị mất tích, thủ phạm vẫn chưa tìm được. Vì vậy anh không muốn em đến đó. Anh đã chứng kiến mấy vụ giết người nên anh sợ ….
– Vậy anh còn đến đó làm gì?
– Không anh không đến đó.
– Anh có thường gặp Vĩnh không?
– Có, anh từ chỗ nó về.
– Vậy ư.
– Thôi anh đi. Em nhớ lo cho mình. Đừng có tìm anh nghe chưa?
Thư đứng nhìn theo bóng người yêu khuất trong dãy phố đầu ngõ. Cô bỗng thấy bồn chồn một nỗi niềm khó tả dâng lên. Cô lo lắng cho Phát không biết anh chàng đi đâu làm gì. Mình phải hỏi Tú Mai và điều tra rõ ràng vụ này mới được.
Nghĩ thế, Thư trở vào ngồi thừ ra đó. Bên ngoài trời vừa đứng bóng. Ánh nắng vàng đổ hắt xuống sân như rực cháy nó giống như tâm hồn Thư đang rực nóng vì lo lắng việc không đâu.
Phát trở về nhà, ba mà anh thấy anh buồn chỉ hỏi hoa loa rồi anh đi thẳng vào phòng dặn nhỏ cha mình:
– Cha à! Nếu có ai tìm con cha bảo là con không có ở nhà.Con cảm thấy hơi mệt, con đi nghỉ đây.
– Ừ! Cha nhớ rồi. Con cứ nghỉ cho khỏe. Sao đi chơi ở đâu mà bơ phờ quá hả Phát.
Phát chối quanh:
– Dạ! Con đi hơi nhiều nên mỏi chân.
– Được rồi con vào nghỉ đi.
Phát đóng chặt cửa phòng. Anh mở cửa sổ cho thoáng. Bên ngoài trời chập choạng tối khi Phát mở mắt ra sau giấc ngủ dài.
Trời ập tối nữa rồi. Phát lo sợ. Anh đảo mắt nhìn quanh. Anh vội lấy gương soi, chiếc gương trong tay anh bỗng lung linh hình ảnh một chàng trai tươi tỉnh vẻ mặt khôi ngô. Anh đó ư? Vậy mà … Bỗng Phát rùng mình. Anh nhìn xuống tay chân, chân tay anh lại mọc đầy lông lá đen xù xì. Phát lại cầm chiếc gương soi lên, trước mắt anh là con đười ươi, miệng rộng ngoạc, đôi mắt trắng dã. Anh cố nói nhưng âm thanh như bị ngẹt tắt chỉ còn là tiếng khẹt khẹt của loài đười ươi. Thì ra anh đã biến thành đười ươi nữa rồi. Như vậy lời nguyện của lão già linh nghiệm. Lão đã dùng phép gì mà có thể biến anh thành quái vật. Chỉ ban đếm thôi, ban ngày anh sẽ trở lại thành người. Rồi từ đây anh sẽ xa lánh mọi người, xa lánh người thân. Anh phải sống kiếp sống nửa người nửa thú. Ban ngày là anh, ban đêm là thú, là của lão già, thân xác anh giờ đây chịu sự điều khiển của lão ta.
Phát lại lo sợ cha anh sẽ gọi anh ra ăn cơm thì sao. Lúc ấy cha anh sẽ vỡ tim mà chết, cả mẹ anh nữa. Họ đánh đuổi anh như Vĩnh đã từng đánh đuổi anh hôm qua.
Nhưng anh không thể trách họ vì họ đâu thể nhìn ra anh trông bộ mặt hình hài gớm ghiếc kia bên trong là anh. Họ làm sao tin chuyện kỳ lạ này lại xảy đến trên đời cũng như anh đã từng không tin Vĩnh. Nếu tin anh đâu chịu hậu quả như thế này. Tự trách mình, Phát ủ rủ hồi lâu, anh chợt thấy mình đói cồn cào.
Anh không ra.
Có tiếng gõ cửa, mẹ anh lên tiếng:
– Phát à ăn cơm chưa con.
Phát lên tiếng:
– Con không đói ba mẹ dùng đi.
– Ừ! Ăn một chút gì đi chứ. Cả ngày nay …
Phát lo sợ:
– Dạ! Không sao mẹ cứ để đó một lát con ăn sau.
– Con đi mấy bữa nay mới về. Ra đây cha mẹ bàn chuyện một chút làm gì mà nhốt mình như là con gái mới về nhà chồng vậy con.
– Dạ! Được rồi mẹ ạ. Cho con ngủ thêm một chút nữa là con khỏe ngay rồi con ra …
Tiếng bà mẹ Phát càu nhàu càng làm Phát thêm bối rối, nỗi lo sợ càng tăng, nếu mẹ anh sợ anh bệnh bà ấy dám cho người phá cửa vào lắm. Anh lo lo cố nói cho suôn. Tiếp dép của bà càng xa dần Phát nhìn qua ô cửa anh thở phào nhẹ nhõm.
Bảy tám giờ đêm, đang ngồi trong phòng Phát bỗng thấy lòng mình nôn nao.
Anh nghe văng vẳng trong đầu tiếng gọi như mệnh lệnh:
– Anh mau trở về … Mau trở về với ta.
Lời nói ấy phát ra văng vẳng bên tai ra lệnh anh càng lúc càng gấp gáp:
– Mau trở về suối mơ … Về rừng Trúc Phương chỗ ở của mi … Hãy mau trở về …
Phát nôn nao, lòng anh rộn rã, náo nức như hàng ngàn con kiến bò rọ rạy từ óc đến chân nhột nhạt, tê tái, nó châm chít khiến anh không yên. Hết đứng lại ngồi. Mệnh lệnh lại vang lên:
– Mi mau trở về … Trở về suối mơ … Trở về với ta.
Phát bịt chặt hai tai. Anh xua đi tiếng nói, nhưng tiếng nói ấy không phải vọng từ bên ngoài mà từ trong đầu anh vọng ra. Phát khốn khổ với nó. Anh buông tay ra. Tiếng nói lại văng vẳng.
– Mi mau trở về suối mơ … Trở về chỗ ở, trở về chỗ của mi …
Trời ơi, chỗ ở của mình là khu rừng Trúc Phương kia ư? Là cây cối, là đá lạnh, là cầm thú đi gây tội ác. Không, mình không đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN