Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 19


Mẹ Loan khóc thảm thiết:
– Mai Loan có tật đi vào rừng chơi khi buồn. Hôm qua nghe mẹ tôi nói nó buồn tôi chắc chắn nó đi vào đây rồi. Mình tìm một chút nữa đi chú.
Chú Tư dẫn bà Lâm bước tiếp về phía trước, tay chú quơ đuốc sáng choang.
Cây rừng ánh lên dưới anh đuốc như những con người đen đúa đứng canh đất trời lạnh lẽo.
Sương rơi lộp bộp. Mẹ Loan vẫn thút thích gọi con:
– Mai Loan ơi! Mai Loan, cầu trời cho con đừng vào đây.
– Nếu nó không vào đây thì biết tìm nó ở đâu? – Chú Tư hỏi.
– Tôi cũng không biết.
Hoàng Lan mặc trang phục màu lông chuột thật vừa vặn trang nhã, làm tô những đường cong quyến rũ. Cô định đi vào xưởng vẽ nên cất tiếng dặn dò Kim Thư:
– Thư à, em nhớ ở nhà trông coi cửa hàng giùm chị, đừng có đi chơi nghen.
Kim Thư ầm ừ:
– Chị đi đâu mà đẹp vậy. Em đang buồn muốn chết, chị lại bỏ đi.
Hoàng Lan cười cợt:
– Cái gì mà buồn, chị đi làm mà. Ở nhà hoài chắc chị cuồng chân mất.
– Vậy còn em cho thấy thế nào, chân em cũng muốn … Quên đi rồi đó.
– Nè! Em bảo em buồn mà mấy ngày nay chị thấy hình như em buồn rầu. Có chuyện à?
Kim Thư gật đầu:
– Em đang buồn thúi ruột đây? Chị không thấy sao?
– Thấy … Hoàng Lan kéo dài. Nhưng không biết lý do gì.
– Chị cũng muốn biết?
– Muốn chứ. Có hai chị em mà em giấu chị làm gì, nói đi chị giúp cho. Có phải về chuyện tình cảm phải không? Em và Phát thế nào rồi. Anh chàng đó khù khờ mà tốt lắm, em lo gì?
Kim Thư trề môi:
– Sao chị biết anh ta tốt, anh ấy vừa chia tay với em.
Hoàng Lan giật mình:
– Thế à?
– Sao lại không thật. Chị không thấy em buồn thiu hay sao.
– Mà anh chàng Phát đó có nói vì sao mà chia tay với em không?
– Không có mới tức chứ chị.
– Hổng lẽ anh ta có người yêu mới. Em của chị xinh thế này. Anh chàng ấy có khùng mới chê.
– Chị đề cao em quá rồi. Anh ấy đến đây từ biệt em … Nhưng thái độ của Phát lạ lắm chị à.
– Lạ làm sao?
– Anh ấy bảo đi xa … Có điều gì khó nói giấu giấu giếm giếm làm sao ấy.
– Vậy là em nghi ngờ?
– Em sợ anh ta làm chuyện bậy bạ. Có khi nào anh ta phạm tội gì đó không hả chị?
Hoàng Lan vội nắm tay Kim Thư bảo:
– Em ơi, đừng dễ tin người có khi anh chàng làm điều gì không phải, bị lương tâm cắn rức, nhưng chị thấy Phát cũng tốt bởi vì anh ấy sợ em vạ lây hoặc khổ nên chia tay thôi. Em đừng buồn thời gian sẽ phôi pha, nó là liều thuốc nhiệm mầu giúp con người ta quên đi bao phiền muộn.
Kim Thư chợt mỉm cười trước lời lẽ giáo huấn của bà chị mặt còn búng ra sữa của mình.
– Ôi chao! Chị hay quá, nhưng liều thuốc thời gian chưa trị đủ cơn buồn của em đâu. Em phải tìm ra nguyên nhân mới được chị ạ, lúc đó chia tay nhau em cũng vui lòng.
Hoàng Lan ngăn em:
– Em định đi đâu? Em biết anh ta ở đâu mà tìm. Thôi đừng mắc công em ạ.
– Em nghe anh ấy nói đến Vĩnh. Nhưng làm gì đó thì em không biết. Chị ơi ngày mai em sẽ đến rừng Trúc Phương một chuyến chị ở nhà trông cửa hàng nghen.
Nghe đến tên rừng Trúc Phương, nhớ đến vụ án giết người cách đây một tháng, mà Hoàng Lan cùng Vĩnh Hưng, Tú Mai nhìn thấy cô hoảng hốt vội xua tay cản lia lịa:
– Em nói đến rừng Trúc Phương, em đến khách sạn Thủy Tùng phải không?
Không được đâu Thư à. Anh Vĩnh Hưng đang điều tra những vụ án làm nhiều cô gái mất tích sau khi đười ươi xuất hiện, Hình như xảy ra rất nhiều vụ. Các anh ấy chưa tìm ra thủ phạm, đến đó rất nguy hiểm.
Kim Thư lắng nghe cô hơi sờ sợ:
– Thật thế à? Tại sao anh Phát đến đó nhỉ? Đến đó để làm gì, chẳng lẽ anh ta định …
Kim Thư lẩm bẩm, Hoàng Lan chợt nghĩ ra điều gì, cô hỏi nhanh:
– Phát đến đó tự bao giờ? Em nói là …
Kim Thư sợ chị hiểu lầm vội xua tay:
– Chẳng lẽ anh ấy định làm Selochom, làm thám tử tư không cho em biết.
Hoàng Lan thở phào:
– Vậy chị cứ ngỡ là …
– Là gì?
– Là anh ta … Có díu líu đến vụ mất tích ở rừng Trúc Phương.
– Í! Chị nói gì mà ghê quá. Nếu anh ta như vậy chắc em sẽ chạy dài.
Hoàng Lan lừ mắt nhìn cô em gái lo lắng:
– Sợ em sẽ là con mồi còn đâu mà chạy.
Hai chị em nhìn nhau. Kim Thư cảm giác bối rối trước lời nói của chị. Có khi nào anh ấy là thủ phạm giết người không? Không đâu, anh ấy hiền lắm mà.
Anh ấy hay giúp đỡ người khác. Kim Thư không tin điều ấy sẽ xảy ra. Nhưng nếu nó xảy ra cô sẽ làm gì với người bạn ấy. Càng lo, càng nghĩ Kim Thư thấy nôn nao, cô chỉ muốn tìm Vĩnh ngay bởi cô biết chỉ có Vĩnh và Phát mới hiểu nhau. Vĩnh là bạn thân của Phát, chẳng lẽ anh ta chẳng biết gì bạn mình làm gì?
Vả lại Phát cũng đang ở chỗ anh ấy. Nếu không hỏi Vĩnh cô biết tìm hiểu từ đâu bây giờ. Nghĩ thế lòng cô càng nung nấu ý nghĩ về rừng Trúc Phương để tìm Vĩnh, tìm Phát cho rõ câu chuyện.
Kim Thư đi lại mấy vòng. Cô cắn môi mình muốn bật máu. Cô không để ý tới Hoàng Lan đang nhìn vào mình chằm chằm không chớp mắt. Hoàng Lan lên tiếng phá tan cái im lặng ngột ngạt nãy giờ:
– Kim Thư em làm gì đi tới đi lui không mỏi chân à?
– Không, lòng em như lửa đốt khi nghe chị nói … Biết đâu trong vụ này em có thể giúp Vĩnh Hưng phá vụ án.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN