Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 34


– Con dã thú nào? Tôi không hiểu gì hết.
Hưng không thèm trả lời, anh chợt ra hiệu cho hai anh công an dẫn con dã thú vào. Lúc này nó ngồi xuống đất, cúi đầu kêu khẹt khẹt, điệu bộ và tiếng kêu nghe ai oán, buồn thảm.
Không đợi vị bác sĩ lên tiếng. Hưng ra lệnh:
– Tổ 1 giải tất cả về đồn. Tổ 2 ở lại Vị bác sĩ đó phản đối:
– Tôi đồng ý về đồn, nhưng các anh không được khám xét nhà tôi.
Hưng không buồn trả lời, anh nói ngắn gọn:
– Đi.
Ông bác sĩ phản đối quyết liệt:
– Các anh không được khám xét.
Hành động của ông chẳng khác nào tự tố giác mình. Hưng quát lên:
– Nếu không làm gì xấu thì sao ông lại sợ, căn nhà này có gì bí mật nữa à?
Ngoài bàn ghế này ra, có cái gì để ông sợ mất. Một người như ông sợ mất chừng này thư gì?
– Tôi …
– Đưa ông ta đi.
Vị bác sĩ gào lên:
– Tôi không cho phép các người ở trong nhà tôi, cho dù các người là chính quyền, các anh cũng không được xâm phạm quyền tự do của dân.
Hưng thản nhiên:
– Nếu sử dụng quyền tự do sẽ gây tội ác, thì chúng tôi sẽ phải tước mất cái quyền đó của ông.
Vừa nói anh vừa hất mặt ra hiệu. Hai anh công an lập tức đẩy vị bác sĩ đi.
Mặc cho ông ta phản đối …
Ngay lúc đó trung úy Hiếu Quân khám phá ra một tấm ván gỗ trong buồng.
Anh gọi lớn:
– Anh Hưng ơi, vào đây.
Hưng bước vào buồng. Lúc này Quân đã cạy được tấm ván lên, để lộ một bậc thang xuống dưới. Anh thận trọng rọi đèn pin quan sát. Rồi quay lưng lại Hưng:
– Có hầm ở dưới, minh xuống chứ anh Hưng?
– Tất nhiên.
Anh gọi lớn:
– Dẫn ông ta vào đây.
Vị bác sĩ đẩy đi trước dẫn đường. Lúc này ông ta không phản đối gì nữa.
Trông ông ta có vẻ tuyệt vọng.
Xuống đến lòng đến mọi người vô cùng ngạc nhiên khi khám phá một gian phòng rộng, đèn sáng choang, khác hẳn sự nghèo nàn ở phía trên.
Hưng nhìn qua khung kính, quan sát bên trong. Đó là phòng thí nghiệm có điều ông ta nghiên cứu cái gì mà anh không hiểu được.
Trên chiếc bàn dài có vô số chai lọ, anh thấy một bồn chứa khá lớn bằng thủy tinh, ngâm chai gì đó. Bên cạnh là ba cô gái trẻ đang nằm mê man bất tỉnh.
Chứng cớ thực tế làm người đàn ông hết chối cãi. Hắn ta cúi đầu trước cái nhìn lạnh lùng của Vĩnh Hưng.
Theo lời kể của Vĩnh, thì có thể người đàn ông điều khiển con đười ươi chính là tên bác sĩ quái đản này. Hung thủ gián tiếp cũng chính là ông ta:
Thì ra đây là một người đàn ông bệnh hoạn. Hắn dùng phương pháp thôi miên để điều khiển Phát bắt cái cô gái trẻ về đây làm thí nghiệm. Tội ác của hắn đã bị tổ trọng án lôi ra ánh sáng và hắn bị đền tội. Các cô gái sau khi điều trị ở bệnh viện về họ đã trở lại cuộc sống bình thường.
Vụ án ở rừng Trúc Phương đã khép lại. Trả lại cho người dân cuộc sống yên bình. Và khu rừng thơ mộng đó đã được hồi sinh. Người ta có thể tận hưởng cái đẹp của nó mà không sợ tai họa treo lơ lửng trên đầu.
Người đàn ông gây tội chưa kịp mang ba cô gái mà hắn khiến người hắn biến thành đười ươi trong sáu tiếng đồng hồ ra nước ngoài như đã thỏa thuận. Cánh cửa công lý đã khép lại sau lưng hắn.
Ánh nắng vàng rực rỡ lướt trên những hàng dương xanh mướt ánh lên như tấm thảm nhung mượt mà. Rừng Trúc Phương đẹp một cách lạ kỳ trong ánh bình minh. Những đóa lan rừng ngan ngát hương thơm, đủ màu sắc thoảng bay theo gió.
Tú Mai cầm chiếc máy ảnh đưa lên ngắm. Cảnh vật qua chiếc kính của máy đẹp lên lung linh kỳ lạ, cô lướt đi tìm cảnh bấm … Lại đen ngòm. Tú Mai chờ vị khách nào vô ý bước qua … Nhưng một phút trôi qua … Tú Mai càu nhàu:
– Nhanh lên.
Có tiếng cười rúc rích ở phía sau, thì ra là Kim Thư và Hoàng Lan chơi trát cô:
– Nè đi vào rừng mà tha hồ chụp khỉ … Ở đây có gì mà ngắm hoài. Hay là đang ngắm chàng nào?
Kim Thư dài giọng đưa tay ra kéo cô đi. Tú Mai tiếc rẻ góc ảnh vừa rồi:
– Bạn kỳ quá người ta vừa tìm một góc đẹp.
– Thôi vào rừng Trúc Phương biết bao nhiêu cảnh đẹp mà lần trước mình bỏ lỡ do anh Vĩnh Hưng đuổi về.
– Nào. Nhanh lên, xem chị Hoàng Lan và anh Vĩnh Hưng kìa, họ tay trong tay hạnh phúc ghê chưa?
– Ừ. Vậy bạn cũng tìm một nửa kia đi để hạnh phúc như họ Tú Mai xí dài, đôi môi hồng chúm chím trề ra rất xinh. Hai cô gái vui như tay trong tay bước vào rừng theo đoàn người đang náo nức trở lại rừng Trúc Phương sau những ngày tháng lo sợ vì những vụ giết người xảy ra ở nơi đây.
Đến bên bờ suối mơ trong vắt, những cánh lan rừng ai vừa vứt trôi nhanh theo con nước. Tú Mai đứng thẩn thờ, cô lại bấm máy, Kim Thư lại giục:
– Nữa … Mê gì cảnh ấy? Vào rừng lan còn đẹp hơn nhiều, anh Vĩnh Hưng sẽ đưa chúng ta đến đó, lạc bây giờ.
Có mấy chàng trai rất lịch sự dừng chân ngắm nhìn. Kim Thư mắc cỡ lôi Tú Mai đi.
– Người ta nhìn kìa, bạn thiệt là …
Tú Mai ngẩng nhìn. Đoàn người xuôi ngược đủ sắc áo, già, trẻ, trai gái nô nức đi trên đường. Dòng suối thơ mộng rất yên lành đang đón bao người đến với nó. Nước ấm áp ôm ấp vỗ về, tiếng cười nói rộn rã một góc rừng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN