Bước một bước về phía A.N.H
Chương 1.0: xui xẻo
Thanh xuân là gì? Thanh xuân là quãng thời gian đẹp đẽ nhất đối với con người. Đặc biệt với một thiếu nữ thì quãng thời gian cấp ba là đẹp đẽ nhất. Tuy nhiên,hiện tại đang có một nữ sinh cấp ba thú vị đang chạy đến trường đúng kiểu vắt “giò” lên cổ.
Nó là Hoàng Bảo Vy một nữ sinh lớp mười. Trong suốt mười sáu năm cuộc đời thì nó tự cảm thấy rất “tự hào” về thành tích mười năm đi học số lần đúng giờ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nó chạy đến trước cửa lớp,nhìn vào trong rồi giơ tay chào theo kiểu quân đội:
– Báo cáo!
Thầy chủ nhiệm cầm quyển sổ điểm danh ra,gõ nhẹ vào trán Bảo Vy cười dịu dàng:
– Nay sao lại đi trễ nữa rồi? Nhanh vào lớp đi!
Thấy hành động dịu dàng của thầy giáo,đám nữ sinh trong lớp không ngừng hò hét và nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn.
Thầy chủ nhiệm của lớp nó là Lâm Khánh Vũ năm nay mới có hai mốt tuổi. Thầy giáo còn rất trẻ nhưng là giáo viên ưu tú ở trường đại học nổi tiếng quốc tế. Không những thế Khánh Vũ còn rất điển trai vừa mới đến trường đã nhận được sự yêu mến của nữ sinh toàn trường. Thế mà,một người ưu việt như thế lại là thanh mai trúc mã của Bảo Vy.
Vy Vy cười hì hì mấy tiếng rồi chạy lại chỗ ngồi ở cuối lớp. Vứt cặp sách ra sau ghế,nó ngồi thụp xuống rồi không rời mắt khỏi Khánh Vũ.
– Cậu là Hoàng Bảo Vy phải không? Thích thầy ấy à?
– Ừ,tôi thích…
Trót buột miệng rồi mới thấy cái gì đấy sai sai. Nó nhảy dựng lên như con mèo bị dọa sợ. Cái chỗ trống bên cạnh nó từ lúc nào đã có cái nhân vật bí ẩn lạ hoắc lạ huơ này trời?
Cậu bạn có vẻ như nhận ra Vy Vy trước đấy không để ý đến sự tồn tại của mình,đưa tay kéo người nó rồi ấn đầu nó xuống bàn nhe răng cười:
– Tôi là học sinh mới. Tên là Triệu Nhất Dương.
– À ừ…-nó vẫn đơ vì hồi nãy trót nói ra cái bí mật “nhỏ bé” kia.- Cậu…có nghe thấy gì không đó?
– Nghe thấy gì là nghe thấy gì? Truyện cậu thích thầy chủ nhiệm á? Tôi không nghe thấy!- Nhất Dương áp mặt xuống bàn cười.
Vậy còn nói không nghe thấy?Rõ ràng là nghe thấy rất rất rõ là đằng khác ý chứ!
– Cậu…đừng nói ai nghe nhá!
– Cũng được.- Nhất Dương trả lời cái làm nó vui mừng.- Nhưng… Có điều kiện gì?
– Điều kiện gì?Gì cũng được chỉ cần cậu đừng nói cho ai biết!
Nó quả quyết. Một người vô dụng như nó nếu đem so ra cơ bản là đến một góc cũng không xứng với Khánh Vũ mà!
Triệu Nhất Dương xoa xoa cầm bộ suy tư xong phán một cậu:
– Để nghĩ đã!
Trời cái tên phải gió này! Hôm nay là cái ngày gì vậy,nó đã đi học muộn rồi còn thêm cái tên điên này nữa! Thật là quá mức xui xẻo mà!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!