Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc
Chương 9-2
Dưới mái vòm trên phòng chờ của khách sạn,Mộ Vân ôm Hàn nhi vào lòng:
“Sao con biết mẹ chưa chết?”
Hàn nhi mỉm cười với cô nói:
“Mẹ còn nhớ lần trước con và ba ra thăm mộ không?”
Mộ Vân gật đầu trìu mến nhìn thằng bé:
“Nhớ chứ, lần đó là mẹ vừa có chút việc đi xa, cũng vừa trở về không nghĩ sẽ gặp hai ba con đang thăm mộ mẹ rồi.”
Lục Hàn gật đầu,toe toét kể tiếp:
“Lúc đó,con nhìn thấy mẹ nhưng không biết nên con không có để ý lắm.Cho đến khi con nhìn thấy ảnh của mẹ trên bia mộ,thì nhận ra mẹ.”
Mộ Vân nhìn con trai,nghiêm túc hỏi:
“Thế ba con có biết chuyện này hay không?”
Lục Hàn chắc chắn lắc đầu:
“Không nha,con chưa nói gì hết ý.”
Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm:
“Phù,con chưa được nói gì với ba con cho đến khi mẹ nó trước được chứ?”
Lục Hàn tròn xoe mắt nhìn Mộ Vân:
“Sao vậy ạ?Mẹ không muốn về với Hàn nhi hay sao?”
Nói đến đây mắt thằng bé ngân ngấn nước mắt,thấy vậy cô vội ôm con vào lòng:
“Ngoan nào Hàn nhi,mẹ rất muốn về với hai ba con chứ.Nhưng trước hết, mẹ phải hoàn thiện xong công việc đang dở dang đã.Khi hoàn thành xong mẹ sẽ về.”
Lục Hàn nhìn mẹ nó với đôi mắt còn nước mắt và hơi ửng đỏ:
“Mẹ không lừa Hàn nhi chứ?”
Mộ Vân chắc chắn gật đầu:
“Đến lúc mẹ về thì con đừng có xua đuổi mẹ nhé?”
Lục Hàn lắc đầu nguây nguẩy:
“Không nha,mẹ về nhanh nhanh đi.Ngày nào con cũng nhìn thấy bà cô dở hơi đến làm phiền ba hết ý.”
Mộ Vân buồn cười nhìn Lục Hàn:
“Bà cô dở hơi?”
Thằng bé gật đầu lia lịa:
“Đúng á mẹ.Cái gì mà nhị tiểu thư của Lam thị,cái gì mà sau này sẽ thành Lục phu nhân.Con chỉ muốn mẹ mau về đi để bà cô đó hết ảo tưởng.”
Nghe Lục Hàn nói vậy Mộ Vân biết thằng bé nói ai,cô xoa đầu con trai:
“Vậy con giúp mẹ vài tháng nữa,sau khi xong việc mẹ sẽ quay lại.Đến khi mẹ quay lại, đừng để mẹ phải nhìn con trai và chồng mình bên người khác nha.”
Lục Hàn hừng hực khí thế:
“Được,Hàn nhi sẽ giúp mẹ.”
Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng gọi của Lục Tử Dạ:
“Hàn nhi,con đâu rồi?”
Nghe tiếng gọi của ba,Lục Hàn nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy.Nó hôn chụt lên má Mộ Vân:
“Bye mẹ yêu,con lại chỗ ba đã.”
Mộ Vân gật đầu:
“Được rồi đi cẩn thận,có gì mẹ sẽ liên hệ với con.Nhớ không được nói gì vơi ba con nhé.”
Lục Hàn chào kiểu quân đội với Mộ Vân:
“Tuân lệnh.”
Rồi cái bóng nhỏ chạy nhanh ra chỗ Lục Tử Dạ,tiếng nói vang xa:
“Con đi đâu vậy?”
“Con ra kia ngồi với cô xinh đẹp.”
Phải cẩn thận nghe chưa.Đừng đi xa quá,được rồi chúng ta vào trong nào con trai.”
Nhìn bóng người đi dần vào phía trong,trên mặt Mộ Vân nở lên nụ cười nhẹ,cô sẽ sớm lấy lại những gì thuộc về cô.
Mộ Vân thơ thẩn nhìn ra xa xăm,cô nhớ lại chuyện cũ lúc trước mà thôi.Trước kia khi có thai Hàn nhi,vì theo sở thích của cô mà Lục Tử Dạ đã mua một căn nhà gần biển để cô có thể hàng ngày ngắm biển,cô không biết căn nhà đó bây giờ còn hay không nữa.Cứ tối tối Lục Tử Dạ lại dẫn cô dạo biển,để tinh thần cô thoải mái.Nhưng vì sự xuất hiện của Lam Thi mà làm đảo lộn cả lên,cô vẫn còn nhớ câu nói của Lam Thi khi cô đỡ phát súng cho Lục Tử Dạ:
“Mộ Vân,vai trò Lục phu nhân của cô đã hết.Sau này,tôi sẽ thay cô vào đó và sẽ yêu thương con cô như con tôi.”
Nghĩ đến đấy,Mộ Vân không kìm nén được mà nắm chặt tay lại:
“Lam Thi,5 năm xa gia đình tôi sẽ cho cô nếm đủ không thiếu một ngày.”
~còn tiếp~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!