Thời điểm cô tan làm, trên bầu trời đã được bao phủ bởi một màu ảm đạm, ánh đèn đường sáng mờ ấm áp chiếu xuống, phản chiếu những hạt tuyết màu trắng tung bay trong gió lạnh.
Thẩm Tịch mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở giữa một vùng tuyết trắng thế này thì cực kì nổi bật, anh cười hỏi cô: “Vị tiểu thư đây muốn đi đến đâu.”
Lộc Nhiên chậm rãi đi về phía anh đứng, nghe vậy thì khóe môi cong lên: “Bước vào lòng anh, có được không ạ?”
Thẩm Tịch cầm tay cô, đồng thời nhét vào trong túi áo khoác của mình, “Em đã ở trong đó rồi.”
“Kỳ hạn là cả đời này.”