Bước Vào Lòng Em
Chương 36: Mới vào đội tuyển thành phố
Sau khi đưa Lục Sênh và Từ Tri Diêu vào đội tuyển thành phố, Lý Vệ Quốc giao hai người cho hai trợ lý sinh hoạt. Hai người bị dẫn vào ký túc xá nam nữ riêng biệt.
Dẫn Lục Sênh đi là nữ trợ lý họ Tạ, tuổi trên dưới ba mươi, tóc ngắn, không trang điểm, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái. Lục Sênh gọi cô ấy là “Cô Tạ”.
Cô Tạ vừa đi vừa phổ biến cuộc sống sắp tới của Lục Sênh.
Đội tuyển quần vợt thành phố thực thi chế độ quản lý quân sự hóa, toàn bộ đều huấn luyện kín, mỗi tháng chỉ có một buổi nghỉ, tuy nhiên nữ sinh đến kì sinh lý có thể giảm bớt lượng huấn luyện; kỳ nghỉ lễ cả nước chỉ nghỉ ba ngày Tết âm lịch, nếu như có chuyện cần làm phải xin phép; thời gian căng tin mở tương đối ít, mua đồ dùng hàng ngày có thể tới siêu thị cạnh căng tin, trong siêu thị có thể gọi điện thoại; ký túc xá là hai người một phòng, có nhà vệ sinh độc lập; đội tuyển cung cấp đồ dùng thiết yếu hàng ngày, quần áo, dụng cụ huấn luyện và thi đấu; quần áo bẩn trực tiếp giao cho phòng giặt quần áo, không cần tự mình giặt, vân vân…
Cô vừa nói, Lục Sênh vừa thấp giọng dạ vâng, cô Tạ nói xong, cười nhìn Lục Sênh, “Ừm, em không có gì muốn hỏi?”
“Dạ?” Lục Sênh gãi đầu, hỏi, “Vậy, nơi này có gì không được làm không ạ?”
“Có. Không đánh lộn, không được đêm không về ngủ, không được vắng mặt huấn luyện vô cớ, không được một mình ra ngoài thi đấu. Không hút thuốc, khi ngã bệnh nghiêm cấm tự uống thuốc – – em phải tiến hành điều trị theo chỉ dẫn của bác sĩ, bất kể lúc nào, bất kể bệnh gì đều như vậy.”
Lục Sênh lại vội vàng gật đầu.
Cô Tạ dẫn cô vào ký túc xá, cho cô nửa tiếng sắp xếp đồ đạc. Nửa tiếng sau cô phải đến sân huấn luyện tập hợp.
Nửa tiếng này bao gồm cả thời gian cô đi bộ từ ký túc xá đến sân huấn luyện.
Dặn dò xong, cô Tạ liền đi, lúc gần đi còn nói cho Lục Sênh có việc gì có thể tìm cô ấy, cùng với làm thế nào để tìm cô.
Lục Sênh xách túi hành lí màu hồng đứng ở cửa, nhìn phòng mới của cô. Phòng ngủ hướng Nam, có diện tích hơn hai mươi mét vuông. Hai giường, một cái bàn hai cái ghế, còn có một tủ hai ngăn. Trong đó một giường để không, trên giường có sẵn đệm, một túi đựng chăn chưa mở, cùng với mấy đồ rửa mặt, hiển nhiên là cho cô.
Một giường khác đã trải xong, vừa nhìn là biết có người dùng, ga giường màu xanh đậm không in hoa, hơi nhăn, chăn gấp không chỉnh tề, chẳng giống đậu hũ chút nào, ngược lại giống như tào phớ. Ngoài ra còn có một đôi dép lê hình con cừu, một chiếc ném ở bệ cửa sổ một chiếc vứt ở cửa ra vào, nhìn qua phóng đãng không kềm chế được.
Lục Sênh xách túi hành lí, mở một ngăn tủ ra.
Đập vào mắt cô là một mớ hỗn độn xếp chồng chất. Cô đóng cửa tủ lại, lẩm bẩm, “Xấu hổ xấu hổ…” Dáng vẻ thẹn thùng ấy giống như cô vừa mới không cẩn thận nhìn thấy người khác trần truồng.
Ngăn tủ này hiển nhiên thuộc về bạn cùng phòng phóng đãng không kềm chế được của cô, chỉ là Lục Sênh rất ngạc nhiên, tại sao người bạn cùng phòng này không khóa ngăn tủ lại, rộng rãi ghê. Cô đi đến bên kia, mở túi hành lí ra, bỏ từng thứ vào, cuối cùng từ trong túi hành lí lấy ra một cái điện thoại di động.
Lúc này smartphone của Apple đã càn quét khắp thế giới nhưng Nam Phong lại mua cho cô một chiếc điện thoại Nokia màu xanh, chức năng giới hạn ở gọi điện và nhắn tin, à… còn có trò Rắn săn mồi có thể chơi.
Lục Sênh nhớ đến lý do Nam Phong mua chiếc điện thoại này – –
“Smartphone quá hấp dẫn, anh lo em mê muội mất hết ý chí.”
Cô khẽ nhếch miệng, nhỏ nhen hừ một tiếng. Thật là, cô đã lớn rồi, còn mê muội mất hết ý chí? Anh có thể đừng coi cô như đứa bé không…
Cất quần áo, cẩn thận đặt di động dưới chồng quần áo, sau đó khóa kỹ ngăn tủ, cất chìa khóa.
Trải chăn đệm mới, phơi nắng ở ban công, mang đồ rửa mặt vào nhà vệ sinh. Nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, cô quyết định chạy về phía sân huấn luyện.
Từ Tri Diêu vậy mà còn đến sớm hơn, cô có phần không thể tin được. Không phải người này thường hay lề mề sao, hôm nay đổi tính rồi?
Từ Tri Diêu bĩu môi, vẻ mặt bí hiểm thấp giọng giải thích cho cô: “Theo kinh nghiệm của tôi, thời điểm như này mà đến muộn nhất định sẽ bị ra oai phủ đầu, tập luyện thêm gì gì đó, ha ha, tôi không dại đâu!”
Được rồi…
Lý Vệ Quốc cũng không hề có ý ra oai phủ đầu với họ. Ông để hai người vận động làm nóng người. So với khi ở trường Thụ Thanh, lượng vận động làm nóng người ở đây lớn hơn nhiều, Từ Tri Diêu làm xong, thở hổn hển nói, “Được rồi, chúng ta nghỉ!”
Lục Sênh lau mồ hôi trên trán, không nói chuyện.
Trên sân có rất nhiều vận động viên, phần lớn đều đang đánh đôi. Lý Vệ Quốc gọi một đôi nam nữ, bảo họ qua đây, nam đánh với Từ Tri Diêu, nữ đánh với Lục Sênh.
Ông muốn quan sát kỹ thuật của hai người mới này.
Được phân tới đánh với Lục Sênh là một cô gái cao khoảng 1m65, khuôn mặt bầu bầu, đeo kính đỏ. Cô ấy nói với Lục Sênh: “Cậu là Lục Sênh phải không? Hôm qua tôi đã nghe cô Tạ nhắc rồi. Tôi là Hứa Manh Manh, bạn cùng phòng của cậu.”
“A… A… Chào cậu!” Hai người bắt tay. Chẳng hiểu sao trong đầu Lục Sênh lại xuất hiện hai chiếc dép lê hình con cừu phóng đãng không kiềm chế được kia.
Hứa Manh Manh và Lục Sênh đang chuẩn bị vào sân đấu, lúc này một cô gái cao cao tóc ngắn chạy đến, cười nói, “Ai da, con mới! Huấn luyện viên Lý, cho em thử trình độ cô ấy nhé?”
Từ Tri Diêu sắp rời khỏi, nghe nói như vậy thì không quá vui vẻ, cậu nói, “Huấn luyện viên bảo làm cái gì thì làm cái đó.” Cậu sợ Lục Sênh bị ăn hiếp.
Huấn luyện viên Lý từ chối cho ý kiến. Hứa Manh Manh nhỏ giọng nói với Lục Sênh: “Đây là Ninh Hạ, cô ấy lợi hại, cậu đừng chọc giận cô ấy.”
Lời này bị Từ Tri Diêu nghe được, Từ Tri Diêu cười khẽ: “Cô ta tên Ninh Hạ? Tôi đây là “Cam Túc”(*) đó!”
(*) Ninh Hạ và Cam Túc là 2 tỉnh của Trung Quốc, năm 1914 hai tỉnh này sáp nhập vào nhau, nhưng đến năm 1928 lại bị tách ra. Ninh Hạ trở thành 1 khu tự trị.
Lúc này Ninh Hạ cũng không để ý Từ Tri Diêu khiêu khích, cô nhíu mày hỏi Lục Sênh: “Này, người mới, có dám ứng chiến hay không?”
Lục Sênh bị kích thích có chút tức giận, cô gật đầu.
Ninh Hạ cao 1m76, thân hình săn chắc, đường cong bắp thịt khỏe mạnh. Cô nhìn vóc người mảnh khảnh của Lục Sênh, cười nói, “Cậu yếu đuối như vậy, có thể đánh không đây?”
Lục Sênh mấp máy miệng, “Tôi không yếu đuối.”
Ninh Hạ cầm vợt chạy đến bên kia sân bóng, “Được, cậu phát bóng.”
Lúc này rất nhiều vận động viên đang tập luyện đều lặng lẽ dừng lại, ánh mắt hướng về chiến trường bên này. Người mới mà, mọi người khó tránh khỏi tò mò với năng lực của họ.
Huấn luyện viên Lý vẫn không nói chuyện, ông lùi ra ngoài sân, trầm mặc nhìn các cô.
Lục Sênh bật cao, đánh cú phát bóng tự nhận có vẻ uy hiếp góc ngoài, vừa rồi vận động làm nóng người khiến cơ thể hoàn toàn giãn ra, khi cô phát bóng dùng lực lớn nhất, bóng tennis rất nhanh bay về phía đối diện, sau đó – – ra ngoài.
Huấn luyện viên Lý cười lắc lắc đầu.
Sau đó Lục Sênh phát bóng lần hai. Nếu sai lầm, cô sẽ thua ván này. Cô nhảy lên, vẫn là hướng đến góc ngoài, vẫn là dùng lực lớn nhất, không bớt hăng chút nào.
Huấn luyện viên Lý khẽ hất mày.
Lần này phát bóng thành công, có điều Ninh Hạ dự đoán chuẩn xác, mạnh mẽ đánh trả, hai người đánh tới đánh lui mấy nhịp, Ninh Hạ đột nhiên chặn đánh khiến Lục Sênh trở tay không kịp, thua ván này.
Ninh Hạ nắm chặt vợt cười cười, “Người mới, cậu thuận tay trái?”
“Ừm.”
Ninh Hạ: “Haizz, tôi cũng không quen đánh với đối thủ thuận tay trái!”
Trên thực tế, hầu hết mọi người không quen.
Lục Sênh không nói chuyện, tiếp tục phát bóng.
Cú phát bóng thứ hai vẫn là góc ngoài, Ninh Hạ dễ dàng đánh trả, “Cậu nên phát bóng biến hóa một chút.”
Lục Sênh không nói gì, giơ vợt bóng bàn chạy tới trên lưới chặn đánh, muốn cho đối thủ biết tay, nào ngờ Ninh Hạ sớm có chuẩn bị, ngăn đón pha chặn đánh của cô, đánh ra đường biên ngang, cô phòng ngự bất lực.
Lại thua một bóng.
“Kỳ thực tốc độ phản ứng của cậu cũng không tệ lắm, chỉ là hơi thiếu kinh nghiệm.” Ninh Hạ nói.
Thua liền hai bóng, Lục Sênh có phần buồn bực, ý chí chiến đấu dâng lên.
Cú phát bóng thứ ba, Lục Sênh phòng thủ ở biên ngang, Ninh Hạ đánh mấy cú bóng chéo bình thường, sau đó đột nhiên bỏ nhỏ, Lục Sênh đang đứng ở biên, cuống quít chạy về phía lưới. Bỏ nhỏ thật sự hoàn mỹ, điểm rơi cách Lục Sênh một nửa sân, bóng xoáy, góc độ trái tay Lục Sênh. Cho dù vừa kịp chạy tới, nhưng khi đánh trái tay thân thể không cách nào giãn ra, phạm vi vung vợt không đủ lớn, cho nên trái bóng này nhất định không tiếp được.
Ninh Hạ dự liệu trước, đã đứng bất động tại chỗ rồi.
Nhưng nhìn Lục Sênh chạy vội qua, hai tay nắm vợt tennis đi tiếp bóng, phạm vi vung vợt quả nhiên ngoài tầm với, sau đó, sau đó Ninh Hạ thấy, cô buông lỏng tay trái ra.
Một vận động viên thuận tay trái lại nới tay trái ra, dùng tay phải nắm cán vợt.
Phạm vi phòng ngự lập tức lớn hơn rất nhiều. Tay phải, tay thuận, đánh trả, bóng thẳng tắp.
Điểm rơi của bóng tennis gần như cách Ninh Hạ cả sân.
Cú trả bóng này, tốc độ không hề nhanh, nếu Ninh Hạ có thể có dự phòng và chạy thì có thể cứu được bóng, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần thắng lợi rồi.
Sau đó cô thua.
Rốt cuộc thắng một bóng, cũng không tính là quá mất mặt… Lục Sênh thở phào.
Ninh Hạ lại há miệng thở dốc, dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn cô. Lục Sênh ù ù cạc cạc, xoay người nhìn mọi người xung quanh, phát hiện biểu cảm của mọi người đều… có chút đặc sắc.
Lục Sênh ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”
Ninh Hạ cầm vợt tennis đi tới, hỏi cô, “Cậu, sao cậu lại đổi tay rồi?”
“Hả? Hai tay với không tới nên đổi tay thôi.” Rất khó lý giải sao…
Ninh Hạ có phần quẫn bách. Hai tay không tới liền đổi thành một tay, cũng quá tùy hứng đi! Cô hưng phấn sờ cằm, hỏi Lục Sênh, “Người mới, cậu cũng có thể đánh được tay phải à?”
Lục Sênh gật đầu.
“Giống như tay trái sao?”
“Không khác nhiều lắm, lực tay trái lớn hơn một chút.”
Từ Tri Diêu khoanh tay, cười đến kiêu ngạo tự hào: “Các cậu chưa từng trải việc đời sao? Lục Sênh chính là ‘Tiểu Bá Vương hai tay’!”
Đây biệt hiệu gì thế! Lúc đặt biệt hiệu có thể thương lượng với chính chủ là cô không… Lục Sênh đen mặt.
Cô phát hiện tầm mắt Ninh Hạ nóng rực, bỗng cảm giác xấu hổ, nói, “Kỳ thực tôi không dùng nhiều tay phải, thời điểm khẩn cấp mới dùng thôi.”
“Có dùng là được rồi!” Ninh Hạ kích động, “Trên sân bóng coi như cậu nhiều hơn người khác một tay. À, cho dù không phải một thì cũng là một nửa!”
Lục Sênh rùng mình một cái, “Đừng làm tôi sợ.”
Ninh Hạ: “Có điều kỹ thuật của cậu không tốt lắm, vừa rồi nếu như tôi có ý thức phòng thủ, chưa chắc sẽ thua…”
Lý Vệ Quốc nói, “Được rồi, tất cả giải tán, nên làm gì thì làm cái đó.”
Mọi người vừa bàn tán vừa tản đi. Từ Tri Diêu vẫn không chịu đi, Hứa Manh Manh hỏi hắn: “Cậu tên là gì?”
“Tôi tên Từ Tri Diêu.”
Hứa Manh Manh cảm thấy có ý tứ, “Cậu nói Lục Sênh là “Tiểu Bá Vương hai tay”, vậy biệt hiệu của cậu là gì?”
Từ Tri Diêu nở nụ cười, “Tôi là sủng phi của Tiểu Bá Vương.” Vừa nói vừa giơ hai ngón tay làm thành hình chữ “V”.
Lục Sênh dở khóc dở cười, “Cậu mau đi đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!