Bước Vào Lòng Em
Chương 57: Thắng bại trong lúc đó
Không lâu sau khi bắt đầu bàn đấu thứ hai, Từ Tri Diêu quả nhiên lặp lại chiêu cũ. Lạc Linh cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phản kích, một đường bóng thuận lợi qua lưới, mặc dù không có lực công kích nhưng Lục Sênh lại không thể đỡ bóng.
Ok, cứ đánh như vậy. Tinh thần Lạc Linh lên cao, tin tưởng vào suy đoán của mình.
Đôi bên giao đấu mấy lần, ván đầu tiên đã đánh xong, đội Hàng Châu thuận lợi bảo vệ quyền phát bóng.
Đối thủ nhìn qua đáng sợ nhưng nếu tìm được điểm yếu thì hổ thật cũng biến thành hổ giấy. Lạc Linh và Tang Sở lòng tin tăng lên gấp bội, lúc nãy khẩn trương bây giờ sắc mặt cũng đã giãn ra.
Ván tiếp theo, Từ Tri Diêu là người phát bóng, sắc mặt cậu không hề thay đổi khi nhìn thấy thần thái buông lỏng của đối thủ, cậu nói với Lục Sênh, “Sư muội, thay đổi trận.”
“Ừ.”
Phát bóng xong, trận hình lập tức thay đổi, đổi thành Từ Tri Diêu phía trước, Lục Sênh ở phía sau. Đây là trận hình thông thường của bọn họ, Lạc Linh và Tang Sở thấy thế nhưng lại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tốt nhất là đừng thay đổi trận hình ra cái dạng gì thêm nữa.
Quả nhiên là sức cùng lực kiệt rồi sao?!
Tinh thần Lạc Linh vô cùng phấn chấn, phản kích nhiều chiêu đòi mạng.
Lạc Linh đánh bóng sắc bén lại xảo trá, nếu là Lục Sênh một thân một mình đối mặt với cô ấy nhất định không có cách nào chống lại. May mắn Từ Tri Diêu không phải là ăn cơm khô, cản giúp cô một chút, giảm áp lực cho cô.Từ Tri Diêu lúc này phản kích lại thích dùng chiêu cắt bóng, cắt bóng lại mang theo xoáy nặng điểm đến của bóng lúc nào cũng là ở lưới trước, loại bóng này không dễ đón, không cẩn thận sẽ bị hạ lưới.
Cắt bóng cũng có nguy hiểm, bản thân nó yêu cầu kĩ thuật không cần phải nói, mấu chốt là cắt bóng động tác phải rõ ràng, đối phương có cơ hội dự đoán, chuẩn bị đánh trả, một khi bắt được thời cơ tốt mà phản công thì hết sức dễ dàng được điểm.
Bất quá nguy hiểm này cũng chỉ tồn tại trong đánh đơn. Về phần đánh đôi, Lục Sênh ở phía sau chạy giống như con quay, Từ Tri Diêu không cần phải lo nhiều.
Vì vậy cậu cứ yên tâm dũng cảm chơi đùa.
Tang Sở quả thực không thể tin được Từ Tri Diêu như vậy mà có thể cùng với nữ nhân gầy yếu kia hợp tác tốt, hắn càng không thể tin là Từ Tri Diêu cắt bóng lại có nhiều phương thức thay đổi như vậy. Mỗi một lần thay đổi phương thức cũng không giống nhau làm người ta khó lòng phòng bị.
Hơn nữa, nếu như hắn không nhìn nhầm, hàng này chơi bóng còn ném cổ tay. Cậu ta cũng dám ném cổ tay? ném thành như vậy, như thế nào còn không bị thương?!
Tâm lý Tang Sở hoạt động hơi nhiều. Kinh nghiệm trận đấu của hắn cũng coi như phong phú nhưng lần đầu tiên gặp loại như Từ Tri Diêu này, trước không cần kĩ thuật thuần túy, đánh bóng có vẻ không thạo, nhưng áp lực tinh thần cậu ta mang lại cực kì lớn…
Do đó mà ván đấu này, Lục Sênh miễn cưỡng trụ được với Lạc Linh nhưng Tang Sở lại không thể trụ nổi Từ Tri Diêu. Sau hai lần cắt bóng, tỉ số hòa 1: 1
Lục Sênh và Từ Tri Diêu bảo vệ cục diện cũng không dễ dàng. Dù sao tài nghệ cũng không bằng người ta, bọn họ chỉ có thể cố hết sức phát huy ưu thế đến trình độ cao nhất vì vậy đấu pháp chỉ có thể dùng một lần. Một phương pháp dùng nhiều lần bị đối thủ phát giác cũng hạn chế sách lược của bọn họ.
Cho nên càng về sau, Lạc Linh thực tế đã đề phòng Từ Tri Diêu, cơ hội để Từ Tri Diêu có thể cản bóng càng ngày càng ít.
Huống chi Lục Sênh vừa muốn đối phó công kích cường thế từ phía Lạc Linh lại vừa muốn làm hậu thuẫn cứng rắn cho Từ Tri Diêu, thể lực của cô tiêu hao quá nhiều.
Cho nên sách lược này cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Ván tiếp theo, Lạc Linh và Tang Sở đối với đấu pháp của bọn họ đã sinh ra miễn dịch cho nên bọn họ lại…đổi trận hình.
Lần này là đội hình trái phải. Đội hình bọn họ lựa chọn ngay từ khi tham gia đại hội thể dục thể thao thành phố.
Tấn Công phòng thủ gồm nhiều mặt, năng lực công kích và năng lực phòng ngự là đều không thể phát huy đến mức tận cùng, huống chi, Lạc Linh lại có lực trở tay mạnh, loại trận hình này dùng để chống lại cô ấy chỉ có thể nói là lãng phí.
Nhưng Lục Sênh cùng Từ Tri Diêu hết lần này tới lần khác lại dùng trận hình này.
Lạc Linh hết sức hoài nghi bọn họ lần này không còn cách nào khác, nhưng mà suy tính đến cuộc tranh tài này đối thủ lúc nào cũng làm cho cô không ngờ được, bởi vậy cô cũng không dám khinh thường.
Đánh vài hiệp, ngoại trừ cảm giác đối thủ phối hợp hết sức ăn ý, tựa hồ cũng không có tình huống gì khác thường?
Lục Sênh năng lực chính diện không đủ mạnh, không đủ hung hãn, nhưng lại bắt được lỗ hổng và thời cơ rất tốt. Phối hợp với Từ Tri Diêu, họ đoạt được 30 điểm.
40: 30, đội Lạc Linh chỉ cần thắng một quả là có thể kết thúc thắng lợi.
Cô cùng Tang Sở vẫn rất có lòng tin.
Một quả bóng từ hai bên bay tới bay lui, Lạc Linh tấn công mạnh mẽ bị Lục Sênh khó khăn ngăn cản trở về, lần cản bóng này đánh không tốt lắm, bóng bị bật lên cao, Lạc Linh dự đoán vị trí, cô cho rằng bóng sẽ không bay khỏi ranh giới, Lạc Linh nhảy lên cản phá, Từ Tri Diêu phản ứng nhanh, lao vào trước lưới chặn đánh.
Với tốc độ như vậy cậu sẽ không có đủ thời gian để cắt bóng. Điểm rơi của bóng trở lại như cũ nhưng bất quá cũng chỉ là một cú đánh hướng lưới trước.
Lúc Tang Sở nhào tới cứu bóng, Lạc Linh thấy chính mình, Tang Sở và Từ Tri Diêu ba người họ cơ hồ hợp thành một đường thẳng lập tức thét lên kinh hãi: “Trúng kế!”
Quả nhiên, Tang Sở đánh bóng trở về bị Lục Sênh ngăn lại, bóng rơi xuống góc ngoài nửa sân bên phải.
Do sự chuyển giao của Từ Tri Diêu, Tang Sở và Lạc Linh ở vị trí nửa sân bên trái vì vậy tạo ra lỗ hổng lớn ở nửa sân bên phải. Lục Sênh bắt được cơ hội, dễ dàng kéo điểm.
Lạc Linh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đánh đôi kiểu này thua như vậy cũng không có gì kì lạ, đối thủ không nhất định là cố ý bày kế.
Nhưng tiếp đó, Lạc Linh và Tang Sở lại rơi vào lỗ hổng như trước, trong đầu cô lập tức ý thức được: Tuyệt đối là cố ý!
Hai người họ có ý thức lựa chọn điểm đến, điều động đối thủ, sáng tạo lỗ hổng.
Mà Lục Sênh phản ứng nhanh, bắt thời cơ cực kì ổn, một khi bắt được lỗ hổng đối phương thì năng lực cô ấy tăng lên gấp bội.
Lúc nghỉ ngươi, Lạc Linh cùng Tang Sở thảo luận.Tang Sở lúc này xem như cũng đã hiểu, đối thủ thực lực không mạnh nhưng lại rất thông minh.
Thủ đoạn của họ nhìn qua rất dọa người nhưng khi phân tích kỹ lưỡng, phương pháp đối phó không phải là không có.
Cho nên, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn.
May mắn lúc này Lục Sênh và Từ Tri Diêu không chơi trò mới, có lẽ lần này đã sức cùng lực kiệt, cho nên bọn họ chỉ dùng một số tiểu tiết nhỏ. Tang Sở cùng Lạc Linh mặc dù trong lòng hiểu, nhưng dù sao họ cũng không có đủ kinh nghiệm ứng phó kiểu này, cục diện trận đấu thay đổi trong chốc lát có đôi khi phản ứng được thì đã không còn kịp. Không phải ai cũng có thể đuổi kịp tiết tấu của Từ Tri Diêu ngoại trừ Lục Sênh. Cũng may đội Lạc Linh bọn họ dùng kĩ thuật vượt qua trận này, phối hợp cùng đồng đội không tồi.
Cục diện lúc này xó chút giằng co, hai bên đều có bàn thắng, hơn nữa Lạc Linh còn ác ý phá một lần phát bóng của đội Lục Sênh, đem tỉ số cân bằng.
Nhưng Lục Sênh và Từ Tri Diêu, cùng hai người họ chơi bóng quá mệt nhọc, Lạc Linh liền có chút phiền, hận không thể đánh một quả ACE trực tiếp hô đến trên mặt bọn họ. Tang Sở sợ cô mất khống chế, mỗi lần đánh xong một quả đều nhắc nhở cô, “Lạc Linh, tỉnh táo, bảo trì đầu óc thanh tỉnh. Thanh tỉnh mới có thể thắng.”
Đúng vậy, đầu óc thanh tỉnh mới có thể thắng, bởi vì cùng hai người đối diện kia chơi bóng quá tốn đầu óc!
Hiệp thứ 9 sau khi hai lần hòa 40: 40. Tang Sở đứng lưới trước bên trái cản bóng. Từ Tri Diêu đuổi theo bóng chạy tới. Nhìn theo động tác chuẩn bị của cậu có lẽ là hướng Tang Sở đánh bóng ngắn. Lúc này Tang Sở đại khái là không kịp cứu bóng, chính vào lúc này Lạc Linh bên kia chạy tới trước lưới cứu bóng.
Sau đó Từ Tri Diêu hắn đột nhiên dừng lại, xoay người.
Trở về… Đi……
Bước chân như ẩn số thong dong…
Bóng không đụng phải Từ Tri Diêu, thẳng tắp bay về phía Lục Sênh. Giờ phút này Tang Sở và Lạc Linh đều đứng lưới, phía sân sau tạo ra một lỗ hổng lớn. Tình hình này giống như một cô nương xinh đẹp lột sạch quần áo phất cờ hò reo “Mau tới cường – gian ta đi”, cơ hội như thế Lục Sênh sao có thể bỏ qua, tìm đúng góc độ quạt bóng về hướng sân sau.
Lạc Linh bật thốt ra: “Đại gia ngươi!”
Cô chưa chắc là đang chửi Từ Tri Diêu, rất có thể chỉ là phát tiết tâm tình của mình, nhưng vẫn bị trọng tài cảnh cáo.
Lúc nghỉ ngơi, mắt của cô đỏ lên, có vẻ rất tức giận.
Lục Sênh bọn họ tạm thời dẫn trước.
Cho nên Lạc Linh tự nói với mình, bàn này nhất định phải thắng, chỉ có thể thắng.
Dưới áp lực lớn, con người có thể tạo ra phép màu, hoặc họ có thể bị đánh bại.
Mấu chốt là có thể chuyên tâm khi đang đứng trên đỉnh áp lực hay không.
Lạc Linh thua một ván rất nghẹn khuất, vốn là tâm tình không ổn định, ván này càng thêm nôn nóng, trạng thái không tốt bằng lúc trước.
Càng muốn thắng lại càng gian nan.
Cô cảm thấy chơi bóng chưa bao giờ khó khăn đến vậy, sai lầm tăng lên, hiệu suất giảm xuống, tấn công không không ra tấn công, phòng thủ không ra phòng thủ.
Ván đấu cuối cùng, Lục Sênh và Từ Tri Diêu kết thúc hoàn hảo, trở thành quán quân hạng mục đôi nam nữ giữa Thế vận hội quốc gia. Bọn họ là những con hắc mã lớn nhất trận đấu này, chúng bất khả chiến bại, từ những cái tên vô danh đến giải vô địch quốc gia chúng chỉ mất 4 ngày.
Khán giả đứng dậy và vỗ tay cho nhà vô địch đôi này. Tiếng vỗ tay của Nam Phong chìm trong đám đông. Anh nhìn vào vinh quang của họ, không thể giải thích được, hốc mắt anh nóng lên.
Cô bé của anh thực sự lớn rồi.
Hết chương 57.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!