Bươm Bướm Bay - Chương 2 : Ngọt thêm một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
261


Bươm Bướm Bay


Chương 2 : Ngọt thêm một chút


 Chạng vạng năm giờ tối, đã không còn tia nắng nào của mùa đông, gió lạnh thổi vi vu. Đồng Tiểu Điệp ăn mặc chỉnh tề ra khỏi cửa, trong tay cầm bình giữ nhiệt hôm qua dì Phó đưa cho cô. Cô bước xuống lầu, đứng đợi xe buýt ở trạm xe trên con đường quốc lộ đối diện nhà. Lúc này đúng vào giờ học sinh tan học, trên xe không còn chỗ nào, Đồng Tiểu Điệp đành phải đứng cầm dây treo suốt dọc đường đến chợ.

Đây là chợ lớn nhất khu này, giờ này mua rau và thịt đều khá rẻ. Đồng Tiểu Điệp đi thẳng đến sạp hàng tương đối thân thuộc với mình, cầm lên món rau và thịt ngày hôm trước đã chọn sẵn, trả tiền rồi cảm ơn bước ra. Cô đặt đồ xuống dưới chân, đợi chuyến xe buýt tiếp theo theo hướng ngược lại, còn âm thầm cầu nguyện có thể có một chỗ ngồi. Tay cô chạm phải tập tiền lộn xộn 45 đồng hôm trước bỏ vào túi, nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua, không biết hôm nay anh ta có đến hay không, còn phải trả lại tiền cho anh ta nữa.

Xe đến rồi, vẫn còn một chỗ trống. Đồng Tiểu Điệp cảm thấy vui mừng vì sự may mắn của mình. Cô kéo theo ba chiếc túi lớn hàng hóa đã mua, quẹt thẻ rồi ngồi lên xe. Cô ngồi vững vàng đến tận trạm xuống xe, đi bộ đến cửa hàng nhỏ cách trạm xe 50m.

Sáu giờ đúng là giờ cao điểm cửa hàng bán đồ ăn sáng. Đồng Tiểu Điệp bỏ những thứ trong tay vào trong nhà bếp, quấn tạp dề rồi bắt đầu cọ cọ rửa rửa. Đó đều là những bát đĩa dì Phó không kịp rửa sạch. Sau đó cô bỏ những nguyên liệu mình đã mua ra ngoài bắt đầu chuẩn bị, lúc nào cũng hận không thể có mười cánh tay để giúp chú Phó bưng bê dọn dẹp.

Quán ăn đêm của Đồng Tiểu Điệp không có thực đơn, đều làm các món ăn dựa trên nguyên liệu ngày hôm đó. Lúc đầu các thực khách đều không quen, nhưng lâu dần, những người đến ăn đều khen ngon. Những ai chưa từng đến cũng ít nhiều được nghe bạn bè miêu tả, thế nên việc kinh doanh của quán ăn đêm này của cô rất thuận lợi. Hơn nữa vì một mình Đồng Tiểu Điệp một lần không thể mang quá nhiều nguyên liệu, thế nên tối nào cửa hàng cũng bán đến thiếu hàng. Khách hàng đến muộn chỉ đành giương mắt nhìn những món ẩm thực trên bàn của người khác, còn bản thân đành âm thầm nắm chặt tay lại trong đêm tối, biểu thị quyết tâm ngày mai nhất định sẽ đến sớm để đặt chỗ.

Không có biển hiệu, không có nhân viên phục vụ, không có kế hoạch, không có thực đơn, đây chính là điểm đặc biệt, là câu người ta hay nói “rượu thơm không sợ ngõ sâu”, chưa nói đến biển hiệu “sống” của quán ăn đêm của Đồng Tiểu Điệp chính là nó nằm bên đường của một khu vực sầm uất.

*Ý nói: Rượu đã thơm thì dù có nằm trong ngõ sâu cũng sẽ có người cất công đến thưởng thức.

“Tiểu Điệp à, vậy dì và chú về đây! Cháu cũng phải cẩn thận một chút. Sắp đến Tết rồi, loạn lắm.” Dì Phó thương xót vuốt ve khuôn mặt của Đồng Tiểu Điệp, cả khung xương gầy gò này đã chống đỡ sự quật cường của một cô gái.

“Cháu biết rồi, dì Phó! Dì mau về đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.” Đồng Tiểu Điệp vẫy tay mỉm cười với họ. Nhìn bóng hình dì Phó và chú Phó rời đi cô liền nhớ đến ba mẹ mình, họ cũng đã từng chung sống với nhau hạnh phúc như vậy.

Đến 9h, cửa hàng đón lượt khách đầu tiên. Một đôi nam nữ trẻ trung, nụ cười rạng rỡ, bước vào cửa hàng, tìm một chỗ để ngồi xuống. Họ nhìn về phía nhà bếp gọi một tiếng, thông báo số người và những điều kiêng kị trong thức ăn ổn thỏa rồi chờ đợi bàn thức ăn của mình.

Chiếc đĩa Đồng Tiểu Điệp bưng ra có đầy đủ cả màu sắc, hương thơm, mùi vị. Lúc làm thức ăn, cô rất vui vẻ. Từ nhỏ cô đã chứng kiến mẹ bận rộn trong bếp, nhìn nhiều rồi nên ghi nhớ trong lòng, học được một món nghề để giúp bản thân cô hôm nay có thể ăn no mặc ấm.

Khoảng thời gian bận bịu cũng trôi qua rất nhanh. Khi Đồng Tiểu Điệp có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc cũng là khi đã tối trời, khách khứa cũng đã đi gần hết. Cô rót cho mình một cốc trà Phổ Nhĩ, hơ tay cho ấm, rồi đứng trước cửa tiệm ngó đầu ra nhìn về phía con đường quốc lộ, muốn tìm thấy bóng dáng người đàn ông tối qua.

Dường như đã tính toán rất chuẩn, Tông Chính Hạo Thần xuất hiện bên kia đường, nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp tay cầm một cốc nước đứng ở trước cửa hàng. Anh băng qua đường, đứng trước mặt Tiểu Điệp, vẫn hỏi một câu y hệt như ngày hôm qua.

“Còn gì ăn được không?”

Đồng Tiểu Điệp ngẩn người ra một lát, thì ra anh ấy cao hơn cô nhiều như vậy sao!

“Vẫn làm món như ngày hôm qua có được không?”

“Được, ngọt thêm một chút!”

Thì ra anh ấy thích ăn đồ ngọt, Đồng Tiểu Điệp thầm nghĩ.

Bánh trôi nhanh chóng được làm xong, cô còn cố tình cho thêm hai thìa mật ong hoa quế. Đồng Tiểu Điệp bưng ra, đặt bên cạnh tay Tông Chính Hạo Thần, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình để tính toán sổ sách.

Hôm nay cô buộc hết tóc lên, để lộ một vầng trán sáng rộng tuyệt đẹp, mặc một bộ áo lông màu trắng ngà. Không hiểu sao Tông Chính Hạo Thần cảm thấy cô gái này trắng nõn như chiếc bánh trôi trong bát vậy.

Mang trong lòng nỗi nhớ bữa ăn tối hôm qua, Tông Chính Hạo Thần không sợ nóng, cắn một miếng, nước vừng trào ra khắp miệng. Việc Tông Chính Hạo Thần thích ăn đồ vặt, trong đám bạn bè anh không ai là không biết. Tông Chính Hạo Thần càng thích ăn đồ ngọt nhất, đến mức không thể kiềm chế. Lúc vui cũng ăn, khi buồn cũng ăn, lúc đói ăn, khi không đói vẫn cứ ăn. Kể cả trước khi lên sân khấu, anh còn có thể làm một chiếc bánh Mousse vị dâu tây thêm bơ ngọt, ngán đến chết người.

Lên sân khấu, đúng vậy, anh là tay ghita bass và hát chính trong một nhóm nhạc rock.

Quán bar Tông Chính Hạo Thần chuyên biểu diễn nằm ngoài mấy con đường cách đây không xa. Tối qua sau khi tan cuộc, anh vô tình đi đến quán ăn đêm bé nhỏ này, được ăn một bát bánh trôi rất hợp khẩu vị. Tối hôm nay bất giác anh lại đến đây, đi theo vị giác của mình.

Một chiếc bát sứ màu trắng nhỏ nhắn, mười viên bánh trôi trắng như ngọc, nhanh chóng được ăn sạch sẽ. Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính Hạo Thần uống hớp nước đường cuối cùng, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Bởi vì trong một đêm tối lạnh lẽo như thế này lại có một người đặc biệt cất công đến ăn món bánh trôi do cô làm, hơn nữa trông anh có vẻ rất thích thú. Trong đêm lạnh giá chỉ có O độ, người đàn ông mặc một chiếc áo da mỏng manh trông rất mốt, cằm dưới toát lên vẻ lạnh lùng mà mạnh mẽ.

Đồng Tiệp Điệp sợ anh lại chạy mất dạng, vội vàng đứng dậy lấy chỗ tiền trong túi của mình ra, rút ra một tờ 5000, rồi đưa cho Tông Chính Hạo Thần tập tiền đã được buộc nịt cẩn thận: “Đây là tiền thừa của anh.”

Ngón tay của cô rất đẹp, móng tay được cắt gọn gàng, ánh lên một sắc hồng nhạt tươi sáng. Tông Chính Hạo Thần quan sát, đón lấy tập tiền của Đồng Tiểu Điệp. Anh luôn có một thói quen như vậy. Có lẽ vì bản thân chơi nhạc cụ, dựa vào đôi tay để đánh ghita bass, thế nên anh luôn có sự mẫn cảm và quan tâm đặc biệt đối với ngón tay của người khác.

Bạn bè của anh đều nói, Hạo Tử sau này tìm vợ nhất định sẽ không ngẩng đầu lên nhìn mặt cô gái. Cậu ấy tìm được đôi tay hợp ý mình tức là tìm được vợ rồi.

Bất ngờ là, Tông Chính Hạo Thần lại cảm thấy có thiện cảm đối với đôi tay trước mặt mình.

Buổi tối ngày thứ ba, cửa hàng của Đồng Tiểu Điệp đón một tốp khách có cả nam và nữ giống hệt người đàn ông tối hôm trước, buổi tối mùa đông mà chỉ mặc một chiếc áo da đen tuyền, trên tai là những chiếc khuyên tai phát ra tiếng leng keng, đôi mắt tô vẽ đen như mực. Lúc họ đến, trong tiệm đã không còn vị khách nào khác. Đồng Tiểu Điệp bưng thức ăn lên, có thời gian rảnh nên ngồi sang một bên, nghe được cuộc nói chuyện của những người này.

“Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không, Tông Chính thật sự quá đẹp trai! Mấy đám người đến phá rối đó vốn không phải đối thủ của anh ấy.”

Người đang nói là một cô gái tóc vàng, vung vẩy chiếc đũa trong tay, hoa tay múa chân.

“Đương nhiên rồi! Tông Chính của chúng ta là đẹp trai nhất mà!”

Một cô gái mắt đen xì nhiệt tình chêm vào, hai tay chập vào nhau thành hình trái tim.

“Cái gì mà của các cô, tôi chưa từng thấy anh ấy nói chuyện với con gái bao giờ.”

Một cô gái cũng trang điểm như vậy, không phục liền cướp lời.

“Ở trong lòng tôi anh ấy chính là của tôi, làm sao, cô cũng có thể nói anh ấy là của cô cơ mà, tôi đâu có để ý.”

“Dù sao thì…” Một người béo mập ở bên cạnh đứng lên “Tông Chính đúng là quá đàn ông đi, ngày mai tôi vẫn sẽ đến cổ vũ cho anh ấy.”

Một đám người ồn áo náo nhiệt, mở mồm ra là nhắc đến Tông Chính. Đồng Tiểu Điệp ngồi bên lắng nghe hoàn toàn mơ hồ, hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình. Phá đám? Cô bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng về trị an của khu vực này rồi.

Buổi tối hôm nay, Tông Chính Hạo Thần không xuất hiện. Đồng Tiểu Điệp tự làm cho mình một bát bánh trôi, cũng cho thêm hai thìa mật ong, cắn một miếng, cảm thấy quá ngọt, nhưng vẫn từ từ ăn hết.

Buổi tối ngày thứ tư, Đồng Tiểu Điệp vẫn không thấy người đàn ông thích ăn đồ ngọt đó đâu. Bốn giờ sáng, khi đã kết thúc công việc bận rộn, lúc cô đang chào dì Phó và chú Phó chuẩn bị về nhà, đằng sau bỗng nhiên có người vỗ vào người cô một cái. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ rất sạch sẽ của Tông Chính Hạo Thần trở nên vàng vọt, khuôn mặt còn phồng rộp lên những vết thương trông rất đáng sợ.

“Còn bánh trôi không?”

“Hả?”

“Tôi đói rồi.”

Thôi được rồi, khách hàng là Thượng đế. Đồng Tiểu Điệp đã tự nhủ với bản thân mình như vậy. Nhưng thực ra cô cũng không thiếu 5000 đó, nhất là vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, cô đang chỉ muốn trùm chăn ngủ.

Nhưng, người đàn ông này nói anh ta đói, cũng có chút đáng thương. Khuôn mặt đầy vết thương khiến cô không thể chối từ.

Dì Phó và chú Phó nghi hoặc nhìn Đồng Tiểu Điệp vốn dĩ đã quay về lại quay trở lại, theo sau còn có Tông Chính Hạo Thần, một cậu thanh niên vừa nhìn đã biết không phải người tốt đẹp gì.

“Tiểu Điệp à, sao vậy?” Chú Phó bước lên một bước, đứng chắn ở trước cửa. Những vết thương khắp mặt Tông Chính Hạo Thần trong mắt ông chính là biểu hiện của sự không đàng hoàng.

“Chú Phó! Không sao đâu ạ! Anh ta là khách quen của cháu. Cháu nấu cho anh ta bát bánh trôi, sẽ xong ngay thôi.” Đồng Tiểu Điệp nhanh nhẹn quấn tạp dề và cột tóc lên.

“Tiểu Điệp”, Tông Chính Hạo Thần âm thầm lẩm nhẩm trong lòng, thì ra đó là tên của cô ấy.

Đun nước, bọc nhân bánh, luộc bánh, bánh trôi phải giòn và có độ mềm dẻo thì mới ngon, quan trọng là tỷ lệ giữa bột và nước trộn làm vỏ bánh.

Làm khá nhiều, Đồng Tiểu Điệp tổng cộng đã bưng ra bốn bát. Trước tiên cô bê cho Tông Chính Hạo Thần một bát, đặc biệt cho thêm rất nhiều ngọt, sau đó cô gọi dì Phó và chú Phó đang bận việc cũng qua ăn một chút, có chút ngọt ngào, có chút ấm bụng.

Không biết tại sao, Tông Chính Hạo Thần rất thích ăn món bánh trôi của Đồng Tiểu Điệp. Hôm trước vì có việc bận không kịp đến, anh đã nhớ cả ngày trời, cả người đều cảm thấy bứt rứt. Giờ cuối cùng anh cũng được ăn vào miệng, mãn nguyện đến mức không biết nên làm gì, đúng là bị nghiện rồi.

Dì Phó và chú Phó ăn xong thì lại tiếp tục công việc. Đồng Tiểu Điệp ngồi bàn bên cạnh Tông Chính Hạo Thần, ăn từ tốn. Cô định coi như đây là bữa sáng, đợi một lát nữa về nhà tắm rửa là có thể đi ngủ rồi.

Tông Chính Hạo Thần đứng dậy ngồi xuống đối diện cô, rút ví ra chuẩn bị trả tiền.

“Mặt anh sao vậy?” Đồng Tiểu Điệp chỉ chỉ.

“Tôi đánh nhau.” Tông Chính Hạo Thần chau mày, bâng quơ nói với cô.

“Có đau không?” Trong tưởng tượng của cô chắc là rất đau.

“Vẫn ổn.”Tông Chính Hạo Thần nhấc tay lên vô tình quệt phải miệng vết thương, lập tức nhe răng cười, anh vẫn gắng gượng.

“Ồ.” Đồng Tiểu Điệp cảm thấy không còn gì để nói nữa. Cô cảm thấy nói chuyện với những người không thân thiết đúng là trúc trắc. Cô nhận lấy tiền rồi đút vào túi.

“Có muốn đến xem không?” Tông Chính Hạo Thần đã đi đến cửa bất ngờ quay lại đứng bên cạnh bàn.

“Gì cơ?”

“Buổi biểu diễn của tôi.”

“Ở đâu?” Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu khó nhọc vì cô đang ngồi còn anh ta thì đứng.

““Cây chổi” ở đằng sau mấy con phố kia có biết không?”

Đồng Tiểu Điệp gật gật đầu. Đương nhiên là cô biết. Khu vực này là nơi cô sống từ nhỏ đến lớn. “Cây chổi” là tên một quán bar không xa đây lắm.

“Để cảm ơn cô hôm nay đã tăng ca làm đồ ăn đêm cho tôi, ngày mai hãy đến xem biểu diễn đi”. Tông Chính Hạo Thần lại bước ra ngoài, ra đến cửa để lộ một bờ lưng mệt mỏi, quay lưng nói với Đồng Tiểu Điệp: “Ngày mai tôi sẽ đến đón cô.”

Đợi đến khi bóng dáng người đàn ông đó đã mất hút, Đồng Tiểu Điệp mới định thần lại, cô… hình như đâu có hứa với anh ta chuyện gì!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN