Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy - Chương 3:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy


Chương 3:


Edit: tiểu MạcTử

Beta: Fany

♥♥♥

H

(Xem mỗ nữ của chúng ta giả trư ăn thịt sói nhá ^^ )

Đêm động phòng hoa chúc.

Ngu Điệp Hương nháy mắt, cố nén cười, nhìn chú rể bị trói trên gường.

“Ngươi có thể lớn tiếng cười đi, không quan hệ” Yến Huyền Tiêu cắn răng, mặt bình tĩnh, tức giận nhìn nàng.

Huyệt đạo bị điểm, trước khi quăng vào phòng đã giải, chỉ còn lại dây thừng chói chặt người, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Bất quá, cũng không gọi là cái gì quan trọng, nhưng mặt mũi của hắn, hôm nay đều mất hết!

Bị đè ép lên kiệu, bị cưỡng bách bái đường, sau đó lại bị quăng vào tân phòng, hắn đường đường một đại nam nhân, cứ như vậy mặc cho người dọa nạt xếp đặt, thật sự là…… Mụ nội nó!

Ngu Điệp Hương vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt dữ tợn kia, cắn nhẹ môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xin lỗi nhìn hắn.

“Thực xin lỗi, đều do ta, ngươi có thể đối xử hung dữ với ta cũng không sao” Nói xong, chớp chớp mắt, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

“Này!” Thấy nàng hốc mắt đỏ lên, Yến Huyền Tiêu có điểm hoảng, thanh âm cũng đi theo mà lớn dần. “Ngươi, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi muốn khóc nha!”

Làm ơn, người nên khóc là hắn mới phải? Như thế nào lại ngược lại?

Như là bị lời nói lớn tiếng của hắn dọaNgu Điệp Hương kinh suyễn một tiếng, nước mắt chết cũng treo tại hốc mắt, chính là như thế nào cũng không dám rơi xuống.

“Ta, ta không khóc.” Mâu phiếm thủy quang sợ hãi xem xét hắn, giọng điệu rất ủy khuất, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta phải mềm lòng

Thấy bộ dáng này của nàng, Yến Huyền Tiêu dù có đại hỏa cũng tiêu bớt đi một nửa, huống chi kẻ làm hắn tức giận người không phải là nàng.

“Khụ! Ngươi, ngươi thân thể giống như tốt hơn nhiều rồi!” Ho nhẹ một tiếng, hắn nói sang chuyện khác.

Hấp hấp cái mũi, Ngu Điệp Hương cười đến ngượng ngùng, “Ân! Nói cũng kỳ quái, hôm kia,ngày hôm trước nửa đêm sau khi nhìn thấy ngươi, thân thể ta liền dần dần chuyển biến tốt, bất quá…” Nhíu mày, nàng có điểm nghi hoặc nhìn hắn.

“Ngươi nửa đêm chạy tới phòng ta, là có chuyện gì sao?”

“Ách……” Đáng chết! Như thế nào lại chuyển đề tài?

“Ta…… Ách…… Ân……” Nhìn cặp mắt to vô tà, Yến Huyền Tiêu quẫn bách, một hồi lâu mới tìm được một cái cớ “Ta, ta là nghe nói ngươi bị bệnh thật sự rất nghiêm trọng, mới, mới nghĩ đến tới phòng ngươi, xem thử ngươi có sao không!”

Tuy nói nguyên nhân này cũng đúng, bất quá còn một nguyên nhân khác là hắn muốn cảnh cáo nàng, tìm ai ở rể cũng được, chính là không cho phép tìm hắn!

Ai ngờ vừa thấy đến nàng, hắn cái gì cũng nói không được, chật vật chạy trối chết, còn sinh ra mộng xuân suốt hai ngày, đáng chết!

Nhớ đến giấc mộng xuân, hình ảnh kia lại hiện lên trong óc, nghĩ đến hôm nay là ngày thành thân của hai người, hiện tại lại là đêm động phòng hoa chúc…… Hô hấp có chut không hiểu trở nên trầm trọng.

Con ngươi đen nhìn nàng, một thân hỷ phục, mũ phượng đã cởi, tóc dài đen huyền trải dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đeo chút ít trang sức màu đỏ,lại càng thêm thanh lệ xinh đẹp, cánh môi phấn nộn điểm lên chút son, như hoa hồng với kiều diễm làm động lòng người.

Bộ dáng vinh đẹp, làm cho hô hấp của hắn càng trầm, toàn thân nóng lên, thở sâu, Yến Huyền Tiêu vội vàng di dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn đến nàng

Đáng chết! Không thể đụng vào nha! Một đụng liền vạn kiếp bất phục, đến lúc đó muốn chạy trốn…… cũng không được nha!

May mắn còn có dây thừng cột lấy hắn, ngăn chặn hành vi thú tính của hắn.

“Thì ra là thế.” Ngu Điệp Hương sáng tỏ gật nhẹ đầu, nhận thấy ánh nhìn chăm chú của hắn, trong lòngvừa động, đáy mắt lóe lên chút ý cười.

“Ân…… Vẫn bị dây thừng cột lấy nhất định rất thống khổ đi? Ta giúp ngươi cởi bỏ.” Sau đó — dụ hoặc hắn, khiêu khích hắn, để cho hắn nhào lên .

Hừ! Hay lắm, đêm động phòng hoa chúc, cũng không thể lãng phí như vậy. (Bắt đầu rồi ヘ(^_^ヘ) (ノ^_^)ノ )

“Ách, không……” Không cần nha! Nếu cởi bỏ hắn sợ chính mình sẽ biến thành cầm thú a!

Nhưng là bóng dáng mảnh khảnh cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, hương nhuyễn mềm mại thân thể nhẹ nhàng mà dán lên người hắn, mùi thơm thản nhiên xông vào mũi.

Lời nói cự tuyệt nhất thời biến mất, chỉ có thể cảm nhận được mùi hương thoảng thoảng của nàng, còn có thân thể mềm mại dán lên người hắn

“A! Dây thừng ở phía sau, đợi chút nha!” bộ ngực no đủ dán lên ngực của hắn, nhìn nàng lay hoay. Có điểm khó khăn nếu muốn cởi bỏ dây thừng

Mà theo kề sát của nàng, hô hấp của hắn càng trầm, bộ ngực mềm mại kia theo di động của nàng ở trong ngực của hắn cọ xát, cọ đến hắn toàn thân bắt đầu dấy lên hỏa.

Đáng chết! Yến Huyền Tiêu cắn răng chịu đựng hỏa diễm ở dưới bụng, “Đủ, đủ! Không, không cần giải, ngươi cách xa ta ra một chút là tốt rồi.”

Bị thanh âm của hắn dọa, Ngu Điệp Hương ngẩng đầu, sợ hãi nhìn hắn. “Sao, làm sao vậy? Ta làm sai chỗ nào sao?”

“Ngươi……” Yến Huyền Tiêu thở sâu, nàng vừa nhấc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng tới hắn dựa vào quá gần, cánh môi mê người ở gần ngay trước mắt, chỉ cần hắn đi về phía trước một chút, có thểhôn trụ nàng.

“Ngươi như thế nào chảy mồ hôi, mặt cũng hồng lên, làm sao vậy? Thực nóng sao?” Nàng kinh ngạc trợn to mắt, “Đợi chút nha! Ta mau chóng mở dây thừng ra…… A!” Nói xong, chân nàng không cẩn thận trẹo đi một nửa, cả người nàng hướng tới hắn mà đi, đổ nhào trên người hắn

“Ngô, thực xin lỗi……” nàng cuống quít ngồi xuống, cái mông không cẩn thận ngồi phía trên cứng rắng của hắn, theo dời đi của nàng khẽ cọ cọ.

“A!” Yến Huyền Tiêu nhịn không được than nhẹ một tiếng.

“Thực xin lỗi, làm đau ngươi sao?” Ngu Điệp Hương kích động nhìn hắn.

Yến Huyền Tiêu căn bản nói không ra lời, chỉ có thể liều mình hít sâu, muốn đè nén dục hỏa trướng đau xuống.

Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vô tội của nàng, hắn thật sự sẽ nghĩ đến nàng là cố ý! (Điệp Hương: Thực ra là ta cố ý a, làm gì được ta nào =)) )

Mới nghĩ như vậy, yêu nữ trên người lại vô tội nói ra một câu: “Kỳ quái, đây là cái gì, thật cứng rắn……” tay nhỏ bé theo câu hỏi đi xuống sờ thử, vỗ về cứng rắn của hắn.

“Đây là cái gì?” Nghi hoặc hỏi, tay nhỏ bé cách vải dệt nhéo nhéo, cầm. “Nha? Như thế nào giống như càng ngày càng lớn hơn nữa, lại càng cứng rắn……”

“Đáng chết!” Yến Huyền Tiêu chịu không nổi gầm nhẹ một tiếng, cả người buộc chặt, dây thừng đứt ra, thô bạo thô bạo quay người ngăn chặn nàng. “Đây là ngươi tự tìm!”

Hắn nhịn không nổi nữa, vạn kiếp bất phục liền vạn kiếp bất phục đi!

Hắn cúi đầu, hung tợn ngăn chặn cánh môi anh đào vừa kiều diễm lại mê người

“Ngô……” bị hôn thình lình, Ngu Điệp Hương phản ứng không kịp, chỉ có thể cảm thụ hơi thở thuộc loại của hắn.

Trong nháy mắt, xẹt qua một tia gian tà, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nhiệt tình thẹn thùng đáp lại hắn

Đầu lưỡi ẩm ướt nóng cuồng tứ tham nhập đàn khẩu, đảo qua hàm răng khéo léo, hút cái miệng ngọt nhỏ nhắn, đem toàn bộ hơi thở của nàng đoạt lấy.

“Ân……”

Hơi thở nóng cháy của nam nhân làm cho hơi thở của nàng dồn dập, khẽ ngâm, đầu lưỡi vô ý đụng tới của hắn, rước lấy một tiếng thô rống của hắn.

Lửa nóng lưỡi nhanh chóng cuốn lấy đinh hương, khiêu khích của nàng tình dục, giảo làm ngọt hương tân, kịch liệt hôn làm cho hai người không rảnh nuốt nước bọt, dâm mĩ nước bọt theo khóe miệng tràn ra.

Mà bàn tay to cũng đi theo nắm lấy một cái no đủ, cách quần áo xoa bóp miên nhũ, năm ngón tay thu lại thật chặt, vân vê chơi đùa ngực nhũ mềm mại.

Tùy cho hắn nhào nặn, làm nàng không tự giác ưỡn ngực, cảm giác một trận tê dại theo xoa bóp của hắn từ bộ ngực phiếm ra, nhũ tiêm không tự chủ được đứng thẳng.

“Ngươi thực nhiệt tình…… Mới xoa xoa liền cứng rắn……” phản ứng của nàng làm cho Yến Huyền Tiêu nhẹ giọng nở nụ cười.

Đầu lưỡi khẽ liếm qua cánh môi bị hắn hôn tới sưng đỏ, con ngươi đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, hiện tại trương mặt trắng nõan nhiễm lên chút đỏ bừng mê người.

Đầu lưỡi phấn nộn đi theo đầu lưỡi của hắn khẽ liếm cánh môi, lại đi theo liếm lưỡi của hắn

“Tiêu…… Ta cảm thấy nóng quá……” Nàng khinh thở gấp, mâu nhi sương mù nhìn hắn, đầu lưỡi khẽ liếm lưỡi của hắn, dụ hoặc hương vị cực nồng phả ra trên người nàng.

Lý trí hiện tại đều bị bộ dáng mị thái của nàng đánh tới tiêu tán, đầu lưỡi nhanh chóng luốn lấy lưỡi nàng, nhiệt tình liếm duyệt phiên quấy, làm cho cái miệng nhỏ nhắn dính đầy hơi thở của hắn.

“Làm sao nóng? Nơi này sao?” Duyện cái lưỡi thơm tho, Yến Huyền Tiêu thanh âm khàn khàn, mang theo nồng đậm tình dục. Bàn tay to nhập vào trong vạt áo, cách cái yếm cầm một cái tuyết nhũ, hai ngón tay cách vải dệt kẹp lấy nhũ tiêm, không ngừng trêu đùa cọ xát.

Mà đỉnh đầu gối cũng đi mở chân nàng ra, nhẹ nhàng xoa xoa nơi tư mật cuả nàng

Một bên âu yếm, môi ẩm ướt nóng một bên duyện lưỡi của nàng, một bên hỏi: “Vẫn là nơi này nóng? Ân?” Hỏi xong, đỉnh đầu gối càng dùng sức.

“Ân……” Lần đầu tiên đối mặt với tà tứ nam nhân, Ngu Điệp Hương có điểm không biết làm sao, “Ta không biết a……”

Trả lời của nàng làm cho hắn bất mãn, ngón tay hơi hơi sử dụng lực lôi kéo nhũ tiêm, đỉnh đầu gối rời khỏi nơi riêng tư, không hề động đậy

“Như thế nào không biết?” Hắn ý định tra tấn nàng, muốn nàng trả lời. “Thích như ta vậy nhu sao? Ân?”

Nói xong, bàn tay to kéo cái yếm, đem cởi ra một nửa, làm cho tuyết nhũ no đủ bại lộ, bàn tay to ngăm đen cầm lấy một cái no đủ, năm ngón tay nhu miên nhũ tuyết trắng.

Theo của hắn nhu, nhũ tiêm phấn nộn cũng đi theo bị đè đẩy, quyến rũ tầm mắt của hắn, hắn vươn hai ngón tay kẹp lấy đóa kiều nhụy kia, lấy đầu ngón tay nhè nhẹ xoa

“A……” cảm giác ngứa ngáy theo thân thể phiếm ra, nơi riêng tư theo đỉnh đầu gối của hắn, không tự chủ được phiếm ra một chút ẩm ướt dịch.

Cái loại này cảm giác ướt át làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, thân thể càng mẫn cảm, thân thể xinh đẹp liền nhiễm lên chút ửng hồng.

“Trả lời ta, thích như ta nhu như vậy sao?” Bàn tay to dùng sức vuốt ve miên nhũ, chơi đùa nhũ tiêm phấn nộn, nhìn kiều nhụy phấn nộn đỏ bừng chuyển thâm.

“Ân…… Thích……” Mắc cỡ đỏ mặt, nghe rõ lời nói tục tằng của hắn, nàng không tự giác cho đáp lại, lắc lắc thân mình, khát cầu càng nhiều.

“Có bao nhiêu thích?” Bàn tay to một bên vuốt ve miên nhũ, đỉnh đầu gối cũng đi theo nhẹ nhàng di động ở nơi riêng tư, cho tới khi nhìn xuyên thấu qua khố có chút dịch ẩm ướt, con ngươi chuyển thâm. “Như vậy thích a? Đều ẩm ướt……”

Đỉnh đầu gối đình chỉ cọ, hướng tới trung tâm, khẽ chuyển nơi riêng tư mẫn cảm.

“Ngô! Không……” Cắn môi, cái loại ngứa ngáy khoái cảm này làm cho Ngu Điệp Hương một trận run rẩy, cảm giác khó nhịn chọc vào làm cho người nàng quẫn trí.

“Đừng nóng vội.” Liếm môi của nàng, môi ẩm ướt nóng chậm rãi dời xuống, đầu lưỡi khẽ liếm tuyết trắng xương quai xanh, có một chút khoấy đảo “Bảo bối, ta sẽ cho ngươi càng ẩm ướt.”

Yến Huyền Tiêu nói nhỏ, rồi di dời tới miên nhũ, khẽ liếm trắng mịn nhuyễn (mềm) nộn, há mồm hút, phát ra thanh âm chậc chậc dâm mĩ

Mà tay nắm một tuyết nhũ cũng không đình chỉ nhu xoa, lòng bàn tay cọ xát vú, lại một phen nâng, nắm giữ toàn bộ no đủ, năm ngón tay xoa bóp đè đẩy. (MT: ta sắp k xong…)

Miên nhũ tuyết trắng theo ngón tay đè đẫy, bị áp tthành nhiều hình dạng bất quy tác, nhũ tiêm bị bài trừ trong khe hở.

Một tay đùa bỡn, bạc môi di chuyển tới nhũ lôi, lấy đầu lưỡi khẽ liếm một vòng quanh, lại há mồm dùng sức ngậm, điên cuồng hút.

Ngón tay cũng đi theo đè đẩy nhũ tiêm, lại dùng ngón tay lôi kéo, đầu lưỡi đi theo đùa bỡn miên nhũ

Bị hắn âu yếm, miên nhũ tuyết trắng sớm bị nhu biến thành đỏ bừng, nhũ hoa đỏ tươi, vú cũng trở nên trầm điện. (MT: ta thề, nguyên văn đấy….)

Loại xa lạ tê dại này làm cho cả người nàng hư nhuyễn, cái miệng nhỏ nhắn hừ nhẹ làm cho lòng người cũng phải dao động “Ân a…… Ân……”

Nghe được thanh âm rên rỉ ngọt ngào mê người, Yến Huyền Tiêu không khỏi cảm thấy một trận phấn khởi, ngẩng đầu nhìn nơi bị hắn âu yếm.

Tuyết nhũ đỏ tươi, nhũ lôi đỏ bừng không chỉ có đứng thẳng, còn dính một lớp thủy quang mỏng manh, làm chơi mâu hắn thâm lại.

“Lại kêu lãng một chút, tiếng kêu của ngươi thực làm cho người ta mê muội.”Giọng thô trầm thấp, hắn cúi đầu khẽ liếm qua hai bên kiều nhụy, hai tay cầm một cái tiêu nhũ, năm ngón tay dùng sức sờ.

“A!” cảm giác đau đớn làm cho nàng kháng nghị, than nhẹ ra tiếng, thủy mâu sương mù yếu ớt nhìn hắn. “Tiêu……”

Đầu lưỡi phấn nộn khẽ liếm qua cánh môi hắn, như thể quyến rũ hắn, bộ dáng lang thang hồn nhiên làm cho hắn không khỏi nghĩ lại giấc mộng kia, nàng dụ hoặc hắn, làm cho hắn không thể tự kềm chế.

Phân không rõ hiện tại hay là cảnh trong mơ, hắn cúi đầu dùng sức hôn nàng, lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, kích duyện ra nước bọt dâm lãng.

Mà bàn tay to thô bạo kéo quần áo còn lại, làm cho thân thể tuyết trắng mê người không che lấp hiện ra trước mắt.

“Ân……” Đột nhiên trần trụi làm cho Ngu Điệp Hương cảm thấy một trận lạnh lẽo, nhưng lưỡi ẩm ướt nóng nhanh chóng làm cho cơ thể nàng nóng lên.

Lưỡi của hắn theo môi đỏ mọng dời xuống, duyện qua trầm điện ngực nhũ no đủ, ở bụng bằng phẳng khẽ liếm một vòng, dừng lại ở bên trong tiểu ao động.

Đầu lưỡi ở trên rốn khẽ liếm một chút một chút, làm cho nàng khó nhịn giãy dụa, tới khóc để kháng nghị. “Không cần…… Ngứa……”

Nàng chịu không nổi, không chỉ địa phương bị hắn liếm ngứa lên, ngay cả nơi riêng tư cũng truyền tới từng trận ngứa ngáy, tràn ra chút dịch hoa ẩm ướt.

Cái loại cảm giác xa lại vừa thẹn lại chát làm cho nàng không biết phải làm sao.

“Ngứa?” Nhíu mày, Yến Huyền Tiêu tà khí nở nụ cười, hoa dịch tràn ra rõ ràng, hương khí nồng đậm dụ hoặc hắn, làm cho hắn toàn thân lửa nóng. “Ngươi là nơi này ngứa sao?”

Bàn tay to tách chân nàng ra, làm cho nơi riêng tư triển khai toàn bộ, lời lẽ xong cũng đi theo di động, đi vào nơi phấn nộn mê người.

“Không……” tư thế này hảo tu nhân! (Tu nhân = mất mặt xấu hổ, thay vì nói hảo xấu nhân)

Ngu Điệp Hương khẽ cắn môi, muốn khép hai chân, nhưng tay hắn ngăn cản nàng, thậm chí cả người ngồi chồm hỗm ở dưới thân nàng, làm cho nàng không thể đem chân khép lại

“Đến, cho ta hảo hảo nhìn xem ngươi có bao nhiêu ẩm ướt……”

Chỉ thấy bộ lông đen thùi đã sớm phiếm thủy quang, dưới lông tơ, hoa môi phấn nộn vì khẩn trương mà hơi run rẩy, vách tường hoa xinh đẹp ẩn như hiện, quyến rũ tầm mắt của hắn.

“Không! Không nên nhìn……” Ngu Điệp Hương xấu hổ dùng tay che lấp, trong lòng vừa thẹn lại loạn, xấu hổ quẫn bách không thôi, cẩn thận dò xét hắn.

Như thế nào cảm thấy hắn như là thay đổi vậy, khí phách tà tứ làm cho người ta thở không nổi, làm cho lòng nàng rối bời

“Đừng nhúc nhích” Yến Huyền Tiêu bắt lấy tay nàng, không cho nàng che lấp, con ngươi đen thưởng thức ngượng ngùng của nàng, ngón tay nhẹ nhàng đi tới giữa chân, khẽ vuốt “Ngươi xem, ẩm ướt thành như vậy…….” (MT: Ta xỉu (>//<))

Hắn thấp giọng, đầu ngón tay mới khinh đảo qua hoa tâm, liền dính yêu dịch ẩm ướt, sau đó nhìn biểu tình chăm chú của nàng, khẽ liếm ngón tay của người

“Hảo ngọt….” Đầu lưỡi chậm rãi nhẹ nhàng liếm lên hoa dịch trên ngón, bộ dáng tà mị làm cho Ngu Điệp Hương mặt càng đỏ hơn.

“Ngươi, ngươi như thế nào…….”

Thiên! Hắn, hắn thật là Yến Huyền Tiêu mà nàng lén lén lút lút nhìn trộm năm năm nay sao? Như thế nào không giống bình thường nhìn bộ dạng rất bộc trực, hiện tại ngược lại, giống một phá hư nam nhân? (Bad guy í)

“Của ngươi thực ngọt, ngươi cũng nếm thử!” Nói xong, đầu lưỡi tham nhập đàn khẩu, đem hương vị của nàng, trả lại cho nàng.

“Không! Ân……” Phản kháng không được, cái miệng nhỏ nhắn bị hắn khiêu khai (mở ra), ngọn lửa tham nhập, làm cho nàng cũng cảm thấy mùi xấu hổ của chính mình

Rõ ràng thực tu nhân, ngực nàng lại nóng lên, đầu lưỡi không tự chủ được cùng hắn giao triền.

Mùi phiến tình kia làm cho cả người nàng nóng lên, lưỡi hai người hút lẫn nhau, quấy ra càng nhiều nước bọt, chảy xuôi xuống dưới

Mà tay hắn cũng đi theo, nhẹ nhàng trêu chọc hoa huyệt ẩm ướt, lướt nhẹ qua bộ lông mềm mại, vừa cố ý lại vô tình khinh xúc hoa môi.

“Ngô ân……” Cái loại cảm giác ngứa ngáy này làm cho nàng cảm thấy khó chịu, thân thể mềm mại cọ hắn, cái miệng nhỏ nhắn dật ra ‘ưm’.

“Không cần…… Ngứa……”

Nàng chịu không nổi cái loại trêu chọc này, thiên tính nhiệt tình làm cho nàng khát cầu càng nhiều, hoa dịch không được chảy xuôi, đệm gường dưới thân từ lâu đã ẩm ướt một mảnh

“Muốn sao? Ân?” Đầu lưỡi khẽ liếm phấn lưỡi, ngón tay ở ngoài hoa huyệt nhẹ nhàng đảo qua, tìm được hoa châu ở chỗ huyệt khẩu, lấy ngón tay khinh niết một chút, lại lập tức buông ra.

“A!” Mẫn cảm nhụy châu bị khẽ vuốt, lập tức cảm thấy một trận run rẩy, còn không kịp thể hội thư sướng (thoải mái sung sướng) cảm giác kia, lại lập tức tràn đến một cảm giác hư không, trống rỗng.

“Ô…. Ta muốn…. Cho ta….” Tuy rằng không biết chính mình muốn cái gì, nhưng nàng vẫn là thuận theo của hắn nói, khóc cầu xin.

“Hảo, cho ngươi……” Dương môi, hắn mị mắt thấy hoa dịch ngọt ngào không ngừng lưu tiết ra, yết hầu lăn lộn lên xuống.

Hơn nữa, nhìn đến hoa dịch trong suốt chậm rãi theo giữa chân chảy xuống đùi. Lại chậm rãi thấm nhập vải trải giường, hình ảnh mê người kia, làm cho hắn cảm thấy một trận khát (MT: lập tức che mắt lại)

“Bất quá, trước làm cho ta đỡ khát một chút.”

Ngữ lạc, hắn đi theo đầu mai phục, đem môi nhẹ nhàng thiếp dâng thủy huyệt tràn đầy hương dịch….

Chỉ có ngươi

Ta không nghĩ buông tay

Không nghĩ mất đi toàn thế giới…….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN