Buôn Đồ Người Chết - Quyển 5 - Chương 4: Thanh đăng dẫn đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Buôn Đồ Người Chết


Quyển 5 - Chương 4: Thanh đăng dẫn đường


Cơm trưa cùng cơm tối đều là do tiểu Nguyệt gọi bên ngoài tới, dù sao với thu nhập của nàng, chỉ là phù du, tôi tỏ ra khách khí nàng còn giận ngược lại.

Sắc trời rất nhanh đã tối, tôi mang đèn ngọc để ngoài cửa tiệm. Không khác tối qua, tầm mười một giờ, âm phong kia không hẹn mà tới, thổi ào ào. Tôi liền mang chỗ giấy tiền mua buổi sáng chất thành một đống, châm lửa, sau đó đối diện dựng lên một chiếc gương. Tôi thì quan sát tình hình qua gương đó.

Ban đầu mọi thứ nhìn qua gương rất bình thường, sau đó ánh lửa trong gương dần dần biến thành màu đỏ máu, mà bốc lên càng ngùn ngụt giống như đốt bằng xăng. Ngọn lửa không ngừng bùng lớn, đẩy cao nhiệt độ xung quanh.

Ngay sau đó, tại đống lửa ấy, xuất hiện một cái bóng màu đỏ. Tôi biết vong linh xuất hiện, lập tức trừng to mắt cẩn thận quan sát. Vong linh kia nhích từng chút một trong ngọn lửa đi tới, bộ dáng thật dọa người. Người này toàn thân từ trên xuống dưới đều nhỏ giọt thi dầu, giống như trái cây hư thối. Nhất là mặt của ả, càng nhìn càng rợn người, nửa bên đầu trọc, sắc mặt vàng như sáp, bờ môi hư nát, lộ ra hàm răng. Tôi không nhịn được, hít sâu một hơi.

Mắt thấy nữ quỷ này từ từ đi về phía tôi, phía sau lưng lập tức ớn lạnh, toàn thân nổi da gà. Tôi nhìn trong gương, lại thấy tiểu Nguyệt sắc mặt bình thản, đứng cạnh ngọn lửa an nhiên trấn định.

Dù sao cũng không thể nào dùng mắt thường nhìn thấy nữ quỷ, chỉ có thể thông qua tấm gương. Mà tôi vì tránh kinh sợ cho nàng nên đã dùng thân mình che đi. Tôi lập tức hô: “Tiểu Nguyệt, là lúc này!”

Doãn Tiểu Nguyệt luống cuống tay chân, lấy ra cái bật lửa, chuẩn bị thắp đèn ngọc. Đèn ngọc bên trong có dầu thắp, là ban ngày tôi mua nhân duyên dầu ở chợ đen, cũng chính là thi dầu. Vì để tránh cho nàng hoảng sợ, tôi nói đây là dầu bình thường.

Mắt thấy nữ quỷ kia chỉ còn cách tôi gang tấc, lòng tôi run lên. Nhưng không dám loạn động, sợ vong linh phát hiện, hành động tối nay sẽ thất bại.

Tiểu Nguyệt đã châm đèn. Nữ quỷ tựa hồ có chút không cam lòng nhìn tôi một cái, sau đó quay người, từng chút bay vào trong đèn ngọc.

Lập tức ánh nến trên ngọc nhảy loạn bốn phía, cuối cùng chỉ ra hướng ngoài cửa. Tôi vui mừng quá đỗi, biết đã có hiệu quả, vội bảo tiểu Nguyệt bưng đèn ngọc, đi theo hướng đèn chỉ dẫn. Tiểu Nguyệt đương nhiên nghe lời. Sở dĩ để tiểu Nguyệt càm đèn ngọc, chủ yếu bởi vì nàng là phụ nữa, âm thịnh dương suy, sẽ không kinh động tới nữ quỷ bên trong.

Tôi và nàng giữ đúng khoảng cách ba mét, không nhanh không chậm đi theo hướng ánh đèn. Nàng rất nhanh đi ra phố đồ cổ, sau đó hướng tới một con đường vắng vẻ.

Tôi nhíu mày, thầm nghĩ, cái này đối với tính toán của tôi có phần khác nhau, nữ quỷ không đi về nhà sao? Là nó muốn đi đâu, con đường này chỉ có thể dẫn tới một trường học bỏ hoang mà thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, da đầu chợt tê rần, thật lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm, chủ yếu nhất là lo cho tiểu Nguyệt.

Lúc này, ánh đèn trên ngọc lại có chút biến đổi màu sắc sang đỏ, điều này càng khiến tôi âu lo. Nữ quỷ chắc chắn không về nhà, hẳn là tại trường học bỏ hoang kia có điều gì nó còn lưu luyến hay sao?

Trên đường đi bốn bề tĩnh mịch, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có một hai con mèo hoang chạy ngang qua, kêu lên mấy tiếng thê lương dọa người. Cuôi cùng chúng tôi cũng kiên trì đi tới trường học bỏ hoang kia. Đứng trước cổng trường, tôi đang nôn nóng không biết đối phương muốn làm gì, thì đột ngột bên trong cánh cửa sắt truyền đến một tiếng kêu thê thảm.

Ngay sau đó có một bóng trắng, đột nhiên từ trên cửa rơi xuống, trúng vào chân tôi. Nhìn ký thì ra là một con mèo trắng. Con mèo đói gầy như que củi, trên thân bẩn thỉu, giống như mèo hoang. Có điều nó làm tôi hiểu rõ, đây là điều nữ quỷ kia lưu luyến sao, nói không chừng là vật nuôi của ả.

Mèo trắng kia lại quỳ hai chân trước trên mặt đất, hướng chúng tôi dập đầu không ngừng, sau đó khóe mắt lại từ từ rỉ ra hai hàng lệ.

Doãn Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn tôi, tôi gật gật đầu, ra hiệu cho nàng đi tiếp theo hướng đèn.

Lần này, ánh đèn lại hướng ra ngoài đường, chúng tôi bèn quay trở lại. Con mèo trắng bẩn thỉu kia cũng theo sát sau lưng. Cứ như vậy, đèn ngọc lại đưa bọn tôi tới một căn biệt thự.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nếu không có thêm bất ngờ gì, căn biệt thự này hẳn là nhà của nữ quỷ? Tôi hít một hơi, bước lên gõ cửa. Bên trong tối như mực, xem ra chủ nhà đã đi ngủ.

Tôi cũng không rõ có thể đánh thức người bên trong hay không. Cứ như vậy gõ mấy lần, bên trong cũng có động tĩnh, là bước chân đi ra. Tôi thâm tâm cho rằng người bên trong sẽ ra mở cửa, thế nhưng bước chân kia lại chỉ đi lại trong phòng khách, thậm chí đèn cũng không bật.

Tôi nhíu mày, hay là chúng tôi đi nhầm chỗ? Lại nhìn ánh lửa trên đèn ngọc, đích thực khuynh hướng không sai. Tôi có chút bất khả thi.

Đúng lúc này, bên trong bất ngờ vang lên một giọng nữ ôn nhu: “Là ai đó?”

“Xin hỏi, nhà các người có ai bị mất tích không?” Tôi vội hỏi.

Một hồi yên lặng, người kia vậy mà thô bạo nói: “Không có, các ngươi nhầm chỗ rồi.”

Người này vừa nói xong, bên trong lại phát ra tiếng khóc nữ nhân. Nữ nhân này khóc nghe tê cả da đầu, căn bản không giống người khóc, mà như quỷ khóc sói gào.

Doãn Tiểu Nguyệt bỗng nhiên giật gấu áo tôi, lo lắng hỏi: “Trương ca, anh xem, ánh đèn sắp tắt rồi, làm sao bây giờ?”

Tôi lập tức chú ý, quả nhiên ánh lửa đung đưa không ngừng, sắp tắt thật. Tôi bắt đầu lo lắng, nếu như đèn ngọc tắt, nữ quỷ sẽ không còn bị trói buộc, đến lúc đó ắt chúng tôi sẽ gặp nạn.

Tôi không nói hai lời, quay qua tiểu Nguyêt: “Tuyệt đối đừng để đèn tắt. Chúng ta đi, rời khỏi chỗ này, biệt thự này không bình thường.”

Sau khi nói xong, tôi liền quay đầu dẫn đường, tiểu Nguyệt theo sát phía sau. Thình lình, một giọng nữ sâu kín từ trong biệt thự phát ra: “Chó có đi, chớ có đi, ha ha.”

Có thể xác định, trong biệt thự chắc chắn có thứ không sạch sẽ (ma quỷ gì đó). Tôi thầm mắng nữ quỷ trong đèn, lão tử thiên tân vạn khổ muốn giúp ngươi, ngươi lại dẫn ta đến một tòa quỷ ám, thật là không biết tốt xấu.

Nhưng vừa đi được mấy bước, tiểu Nguyệt hoảng hốt gào lên: “Không được rồi Trương ca, đèn tắt rồi..”

“Tắt?” Mặt tôi tối sầm, một tay dắt tiểu Nguyệt, hô một tiếng: “Mau chạy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN