Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 2: Nhất thời kích động, hậu quả của một cuộc cưỡng dâm không thành (2)
Đổng Khanh nghe xong, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Đậu gia và Đổng gia là kẻ thù truyền kiếp, hai nhà đều tự duy trì thế lực, ở trong triều ngươi lừa ta gạt, tranh đấu gay gắt nhiều năm. Một khi con
gái Đậu thừa tướng được sắc lập làm hoàng hậu, đem đến bất lợi cực cực
lớn đối với Đổng gia.
Hoàng thượng cố ý bảo nàng đi cùng, rõ ràng là muốn thử nàng.
Đậu tiểu thư xinh đẹp, đa tài, Đổng Khanh nàng không có lý do gì phản đối,
còn phải cực lực tán thành sắc lập cô ấy làm hoàng hậu, bằng không đó là Đổng Khanh nàng có tư lợi riêng.
Đổng Khanh nàng chính là
đương gia của Đổng gia người đứng đầu một thế lực, một khi nàng tỏ vẻ
tán thành, lúc bấy giờ nàng đứng đầu một phương thế lực không thể ở trên triều đình thẳng thắn phản đối sắc lập con gái Đậu thừa tướng lên làm
hoàng hậu. Nếu con gái Đậu thị trở thành hoàng hậu, thế lực Đậu gia sẽ
càng thêm khổng lồ, càng thêm không kiêng nể gì, mà Đổng thị bọn họ thì
gặp nguy hiểm trùng trùng.
Vô luận như thế nào, bọn họ phản đối Đậu thị lên làm hoàng hậu.
Cha nàng trước khi chết yêu cầu nàng gánh vác sự thịnh suy của dòng tộc
Đổng thị, từ đó nàng sửa lại tên gọi, trở thành con trưởng của Đổng gia, lấy tư thế nam tử mà sống. Kế thừa cha, gánh vác dòng họ Đổng thị,
trọng trách trên vai có biết bao nhiêu nặng nề. Một thế lực có gốc rễ
gắn kết phức tạp, biết bao nhiêu người dựa vào Đổng gia để sinh tồn, dựa vào nàng mà sống còn đây? Nàng cũng không thể để cho Đổng gia suy sụp
được.
Hiện thời, ý đồ hoàng thượng sắc lập Đậu thị làm hoàng hậu theo ý của Thái hậu đã rõ ràng.. . . Đổng Khanh không khỏi âm thầm
toát một phen mồ hôi lạnh.
*
Cung Từ Ninh truyền ra từng hồi tiếng đàn, uyển chuyển triền miên, vương vấn ở trong điện.
Hoàng thượng Lưu Lăng đi đến bên ngoại điện, liền nghe thấy bên trong truyền
đến lớp lớp tiếng đàn dễ nghe, không kiềm chế được phải dừng chân nghe
một lát.
“Nghe đi, người này đàn rất hay, dịu dàng uyển
chuyển, hàm xúc, muôn vàn tình cảm tinh vi, Đậu tiểu thư thật không hổ
là tài nữ !” – Con dâu do Thái hậu nhìn trúng, cho nên Tiểu An Tử vội
vàng nịnh bợ nói: “Đợi lát nữa thấy dung mạo của nàng, hoàng thượng nhất định sẽ giật mình đấy!”
“Ô, quả thật xinh đẹp như thế sao
?” – Lưu Lăng nhướn mày, trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ hứng trí bừng
bừng, hắn đối với mỹ nhân tài mạo song toàn cảm thấy rất là hứng thú.
“Đây là đương nhiên, Thái hậu tán dương Đậu tiểu thư còn đẹp hơn vài phần so với tuyệt sắc mỹ nhân Đổng Uyển năm xưa vang danh đế đô !” – Tiểu An Tử đắc ý dương dương nói, đột nhiên hoảng sợ khi thấy Đổng Khanh đang nhìn mình lom lom, như vậy có thể phát giác ra bản thân đã gây ra chuyện gì, lập tức che miệng, hàm hồ nói: “Nô tài mau chóng đi thông báo hoàng
thượng giá lâm, để bên trong chuẩn bị tiếp giá !”
Hoàng
thượng lại phất tay lên nói, “Ngươi vừa mới nói tới cái gì vậy? Đổng
Uyển kia là ai? Là tiểu thư nhà nào? Đế đô có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy
ư? Vì sao trẫm chưa bao giờ nghe nói qua?”
Vẻ mặt Tiểu An Tử lúng túng nhìn hoàng thượng, thấp giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, đừng
để cho Thái hậu lão nhân gia đợi lâu !”
Lưu Lăng một mặt mê
muội, chưa kịp phản ứng kịp, đã thấy Đổng Khanh với sắc mặt âm trầm,
nghiêm nghị nói: “Hiện thời, đế đô đã không có người nào là Đổng Uyển
nữa, nàng đã chết rồi, đừng nhắc tới nàng nữa!”
Tiểu An Tử
nghe xong, lập tức khom lưng cong người, nói: “Vâng, nô tài hiểu rõ ! Nô tài nhất định không nhắc tới nàng nữa !”
Lưu Lăng chưa kịp mở miệng, lúc này, từ trong điện truyền ra thanh âm của Thái hậu: “Là hoàng nhi sao? Mau vào đi !”
Tiểu An Tử lập tức hướng tới hoàng thượng cười nói: “Hoàng thượng, bên trong cho mời!”
Trong đại điện, chỉ thấy Thái hậu mặc áo phượng bào màu đỏ, đầu đội mũ
phượng, nửa nằm ở trên giường nệm, dưới bậc là một mỹ nhân mặc váy lụa
màu hồng phấn, dáng người mảnh khảnh đang đánh đàn. Người đẹp này bộ
dáng vạn phần mỹ lệ, da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn,
môi hồngnhư hoa anh đào, tóc tơ xanh vấn cao thành búi như hắc điểu,
lông mày như liễu, mắt phượng như làn nước mùa thu gợn sóng, tiếng đàn
kiều diễm, ngón tay mềm mại, đầy mắt là nhu tình vô hạn, lấy vui vẻ đưa
tình, tình ý triền miên. . . . . .
Đứng hầu ở cửa điện, các
cung nữ nhìn thấy hoàng thượng tiến đến, ào ào quỳ rạp xuống đất, từ từ
cúi lạy: “Tham kiến hoàng thượng !”
“Hoàng thượng giá lâm !”
Trong điện, tiếng đàn im bặt, Lưu Lăng vừa mới vào cửa, tất cả người bên trong đã quỳ trên đất nghênh giá.
Thái hậu mỉm cười ngồi thẳng thân mình, vẫy tay về phía con trai, dịu dàng
nói: “Hoàng nhi, đến ngồi bên cạnh mẫu hậu, uống trà đi !”
Lưu Lăng lập tức nghênh đón, thoải mái ngồi xuống ở bên cạnh thái hậu.
Thị nữ hầu hạ ở bên cạnh lập tức pha trà mới cho Chúa Thượng, hương trà tràn ngập căn phòng.
Ngón tay Thái hậu chỉ vào mỹ nhân đánh đàn ở dưới bậc, cười nói: “Vị này là
tiểu thư Đậu gia, xuất thân danh môn thế gia, luận dung mạo tu dưỡng đều là tốt nhất, hiện nay đúng độ tuổi thích hợp để hôn phối, vài năm qua
càng nổi lên, người cầu thân nối tiếp không dứt, ai gia nghe thấy danh
tiếng của nàng, đặc biệt chiêu nàng vào cung để cho hoàng nhi nhìn một
chút !”
Xem Thái hậu có dáng vẻ vui mừng như thế, rõ ràng là mười phần vừa lòng Đậu tiểu thư.
Một lòng mơ tưởng hướng tới con đường nịnh thần thênh thang phát triển,
không để mất thời cơ,Tiểu An Tử lập tức tiến lên nịnh bợ cười nói: “Ánh
mắt của Thái hậu quả thực rất tốt, tiểu thư Đậu gia dung mạo tài tình,
số một thiên hạ, ở đế đô ai có thể theo kịp nàng chứ?”
Thái hậu cười nói: “Chính thế !”
“Ngươi lại đây, đến gần chút, để hoàng thượng nhìn rõ ràng!” – Thái hậu lòng
tràn đầy vui mừng vẫy tay nói với Đậu tiểu thư.
Đậu tiểu thư lập tức cử động thân thể mềm mại, tiến lên vén áo thi lễ, khéo cười
duyên nói: “Nguyên Nguyên tham kiến hoàng thượng !”
Mỹ nhân ánh mắt mỉm cười, làn thu thủy dịu dàng.
Mỹ nhân như nụ hoa sắp nở, so với hoa đào còn mềm mại đẹp xinh hơn vài phần.
Ngữ khí mềm mại, bộ dáng động lòng người quả thực làm người ta khuynh đảo.
“Mỹ nhân a, hôm nay vừa thấy, quả thực là mỹ nhân danh bất hư truyền !” –
Lưu Lăng quả nhiên tán dương trước dung mạo của Đậu tiểu thư.
Tiểu An Tử nghĩ rằng đại sự đã thành, lập tức lặng lẽ trượt đến bên cạnh
Đổng Khanh, kề tai nói nhỏ: “Nhìn thấy không? Hoàng thượng đối với Đậu
tiểu thư cười dâm dâm, ngài ấy tươi cười, so với lúc bình thường không
giống nhau, ở khóe miệng dương lên cong cong, bên phải hơi hơi cao hơn
bên trái, độ cong này đúng là thuộc về nụ cười dâm đãng a, hoàng thượng
đối với Đậu tiểu thư cười đến là xuân tình dập dờn, xem ra con gái Đậu
thừa tướng nhất định làm hoàng hậu rồi nhỉ? Đổng đại nhân ngươi sẽ xuất
chiêu như thế nào đây?”
Đậu gia ví như xuất hiện hoàng hậu nương nương sẽ càng thêm không ai bì nổi, đối với Đổng gia đúng là đại đại bất lợi.
Đổng Khanh cau chặt mày.
Lúc này hoàng thượng quay đầu lại, ánh mắt từ trên người Đậu mỹ nhân chuyển qua trên người Đổng Khanh, nhìn chằm chằm nàng, dưới đáy mắt nhanh
chóng hiện lên sự thăm dò, cười chế nhạo hỏi: “Ái khanh, ngươi nghĩ như
thế nào ?”
Cố tình ở bên cạnh thái hậu cố ý hỏi nàng, dĩ nhiên hoàng thượng. . . . . . . Lại đang đùa giỡn hèn hạ rồi.
Bề tôi đối với vua, không chỉ là phụ tá, còn phải đấu pháp.
Người làm thần tử, là trung, là gian, giấu ở trong tâm can, không để cho
người nào có thể biết được, còn phải biểu diễn ra ngoài !
Hoàng thượng ngồi trên điện Kim Loan, là muốn làm một minh quân.
Vua ở trên, thần ở dưới.
Trong mối quan hệ vua tôi, khi ý kiến bất đồng, thật là một sự phiền toái.
Trung thần và gian thần có phương pháp hoàn toàn khác nhau, kẻ làm gian
thần khi muốn đạt tới mục đích, không là xu nịnh vỗ ngựa, khiến cho Chúa Thượng vui thích, thì lại nhân cơ hội dụ dỗ, thừa dịp tìm mọi cách thu
mua người ở bên cạnh hoàng thượng, thay hắn trình nhanh lời gièm pha;
phương pháp của Trung thần lại khác hẳn, trung thần muốn đạt tới mục
đích, tóm tắt sơ qua chia gồm hai loại phương thức biểu diễn: mềm mỏng
và cứng rắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!