Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 25: Tìm mĩ [1]
Thanh âm chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng.
“Oa oa, biến mất thực quá nhanh đi! Mới trong nháy mắt, người liền biến mất không thấy đâu! Là khinh công! Nhất định là khinh công! Tuyệt đối là
khinh công!” -Tiểu An Tử trợn to hai mắt, đực mặt ra nhìn tảng đá lớn
vốn đã không còn một bóng người, khâm phục thú vị nói lia lịa:
“Đại hiệp đó, quả thật là cao thủ võ lâm, biến mất không tăm tích, khinh công vượt nóc băng tường trong truyền thuyết chính là thần kỳ như vậy
sao? Y tên là Trường Phong, là nhân sĩ giang hồ, đại khái là họ Nam
Cung, Mộ Dung, Âu Dương đấy nhỉ?”
Đổng Khanh cười, nói: “Nói nhảm, sao ngươi biết đối phương nhất định là họ Nam Cung, Mộ Dung, Âu Dương?”
“Cô chưa xem tiểu thuyết võ hiệp sao? Võ công lợi hại đều là mấy cái họ đó!” – Tiểu An Tử thực khăng khăng nói.
“Nếu không phải Tiểu An Tử thân ở trong cung đình, đã là người của hoàng
thượng rồi, nhất định sẽ phải lạy Trường Phong đại hiệp làm thầy!” – Gã
rất là ngưỡng mộ y, ngay sau đó tiếp tục nói: “Đổng đại nhân có quen
biết tổng quản đại nhân không? Tiểu An Tử chính là do một tay ông ấy dẫn dắt, tổng quản đại nhân lúc trước còn chưa vào cung, vốn cũng muốn
luyện võ, ông ấy cũng muốn làm một đại hiệp, cho nên hao tốn rất nhiều
tâm huyết, thật vất vả tìm ra một quyển bí tịch võ công nghe nói vô
cùng lợi hại, tên là Bảo điển gì đó. . . . . . .”
“Ồ? Bảo điển ư ?”
“Là bí tịch võ công rất lợi hại, tổng quản rất là hưng phấn, cho nên hai
tay run rẩy vươn ra, lật ra tờ thứ nhất của bí tịch, phía trên thế nhưng lại viết tám chữ rất to: [Muốn luyện thần công, đầu tiên phải cung(1)]. . . , tổng quản thấy vậy, nhất thời trong bụng run lên, thì ra là muốn
tu luyện môn võ công lợi hại này thế nhưng trước tiên phải chặt đứt
‘mệnh căn’ của mình, vậy không phải là tuyệt tử tuyệt tôn sao? Tổng quản vô cùng bối rối, do dự chừng mấy ngày, cuối cùng vẫn là kẻ địch không
ngừng trở thành đại hiệp võ công cao cường, cho nên cắn răng, rốt cuộc
hạ quyết tâm tự cung chính mình. Sau khi tự cung, ông ấy khẩn cấp muốn
luyện võ, cho nên nhịn đau, tay run rẩy vươn ra, lật ra tờ bí tịch thứ
hai, phía trên lại là tám chữ lớn, viết [Nếu không cung, cũng có thể
thành công ] “
(1) Cung: là viết tắt của hình cung, chỉ việc bị thiến chim. Ngày xưa ai phạm tội dâm thì con trai bị thiến, con gái bị nhốt trong cung nên gọi là hình cung.
Nghe đến đó, Đổng Khanh không nhịn được phải chen miệng nói: “Tại sao ông ta không lật xem hết bí tịch rồi hãy luyện?”
Tiểu An Tử nói: “Tu luyện võ công cần phải theo thứ tự các bước, nhất là nội công tâm pháp, nếu không tu luyện theo các bước, thì rất dễ dàng tẩu
hỏa nhập ma (2). Tóm lại, tổng quản thấy tám chữ [Nếu không cung, cũng
có thể thành công] này thì vừa tức vừa hận, cho nên liền đem bản bí tịch đó ném vào trong lửa, lúc này, gió thổi qua, lật ra tờ thứ ba, phía
trên lại viết tám chữ to tướng . . . [Cho dù đã cung, chưa chắc thành
công]. Lúc này, tổng quản rơi lệ, ông ấy đột nhiên đại trí đại ngộ (cực
kỳ thông suốt), cho nên vào cung, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, trở thành tổng quản nội vụ, từ đó ‘áo gấm về quê’. . .”
(2) Tẩu hỏa nhập ma: cụm từ quen thuộc trong truyện kiếm hiệp ba xu chỉ trạng thái phát điên
Đổng Khanh thấy sắc trời hơi tối, giơ tay lên cắt đứt lời nói của gã: “Để
lúc khác tranh luận tiếp, sắc trời sắp tối rồi, chúng ta hãy nhanh đi
đến chùa Trúc Lâm thôi, nếu chậm chạp, cửa chùa sẽ đóng lại mất!”
Cho nên hai người lập tức vội vã quay trở lại, thời gian càng tối đêm, rừng trúc lay động phát ra âm thanh xào xạc, phía sau loáng thoáng truyền
đến từng hồi từng hồi tiếng rên rỉ trầm thấp, xen lẫn tiếng gió, từng
tiếng từng tiếng lọt vào tai, Tiểu An Tử bị dọa cho sợ đến nỗi cả người
phát run, run run nói: “Không phải là ma quỷ gây ra chứ?”
Đổng Khanh ổn định lại tâm thần nói: “Chớ nói nhảm rồi, cõi đời này chỗ nào
có quỷ chứ? Chỉ là âm thanh gió thổi vào rừng trúc, là do ngươi ngờ vực
trong lòng sinh ra ma quỷ thôi, tự mình dọa chính mình!”
Tiểu An Tử oán giận nói: “Chùa Trúc Lâm lại không ở trong rừng trúc, ngược
lại ở trong rừng hoa đào, Đổng đại nhân, cô nói đi, đây không phải là cố ý chỉnh người sao? Rõ ràng là muốn hại người lạc đường! Ta trở về sẽ
tấu xin hoàng thượng cho chặt hết toàn bộ rừng trúc trong núi này, đỡ
phải dọa người ta!”
Đổng Khanh cười nói: “Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để ý đến ngươi!”
Lúc này, một trận gió lạnh phất qua, cây trúc, con mẹ nó, lại lay động… rì
rào… kẽo kẹt…, Tiểu An Tử nhanh chóng liếc xung quanh vắng lặng một cái, càng cảm thấy thần hồn nát thần tính sợ bóng sợ gió, nhất thời vội vứt bỏ sự xấu hổ, run rẩy lên tiếng: “Đổng đại nhân, chúng ta vẫn
nên mau chóng rời khỏi rừng trúc thôi, nơi này u ám, quái dị đáng sợ
quá!”
Hai người bước nhanh rời khỏi rừng trúc, tiến về chùa Trúc Lâm bên trong rừng hoa đào.
*
Trăng sáng sao thưa, gió đêm hắt hiu, trên con đường núi nho nhỏ, Tiểu An Tử
đốt đèn lồng, đi song song cùng với Đổng Khanh, cúi đầu đi theo phía sau bọn họ là nữ ni Tịnh Tâm dự tính muốn hoàn tục.
Tiểu An Tử
vài lần liếc nhìn nữ ni nhỏ nhắn theo sát ở phía sau, cuối cùng, rốt cục không nhịn được mà ghé sát vào bên cạnh Đổng Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Cô
cũng chỉ vào trong chùa Trúc Lâm chưa tới hai khắc chuông , đã đem được
người ra ngoài là sao? Làm thế nào được như vậy hả?”
Đổng
Khanh thần bí cười nhẹ một tiếng, nói: “Rất đơn giản, ta nói một câu với trụ trì, sau đó nói một câu với Tịnh Tâm, cho nên trụ trì liền thả
người, vì vậy cô ấy đi theo ta thế thôi !”
“Chỉ cần hai câu
?!” – Tiểu An Tử nghe thấy, không khỏi kinh ngạc nói : “Chết tiệt, thật
là lợi hại, quả nhiên trời sinh chính là làm gian thần . . , nhưng mà,
đến tột cùng là hai câu nói gì vậy?”
Đổng Khanh cười nói: “Nói cho ngươi biết, không phải tương đương với nói cho hoàng thượng à?”
Tiểu An Tử hừ một tiếng, nói: “Hừ!Đồ hẹp hòi!” – Nói xong, gã lại quay đầu
liếc Tịnh Tâm ở phía sau một cái, thấp giọng nói: “Đổng đại nhân này, cô có cảm thấy tướng mạo tiểu nữ ni Tịnh Tâm có mấy phần tương tự với
chuẩn hoàng hậu Đậu Nguyên Nguyên hay không ? Hai người này nếu đứng
cùng một chỗ, khẳng định giống như là chị em vậy! “
Đổng Khanh nói một cách hời hợt: “Mặt mày hình như có phần tương tự, có lẽ
hoàng thượng chính là thích con gái có dung mạo như vậy chăng?”
Tiểu An Tử lại liếc mắt nhìn người đi phía sau một cái, dưới ánh trăng, tiểu nữ ni dung nhan mỹ lệ, mặc một thân xiêm y vải thô của nhà chùa, nhắm
mắt theo đuôi đi theo phía sau bọn họ.
Tiểu An Tử cười nói:
“Hoàng thượng có thích hay không, Tiểu An Tử cũng không biết được,
nhưng mà đã có Đậu hoàng hậu, cần gì phải tìm dung nhan tương tự. Nói
trở lại, cô và cái vị đại hiệp Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong
kia đến tột cùng là có quan hệ gì vậy, vì sao y biết Đổng Uyển, lại
không biết Đổng Khanh? Giữa các người nhất định là có khúc mắc!”
Đổng Khanh nghe vậy, nhất thời chột dạ, cứng đơ.
“Khẳng định không phải là khúc mắc bình thường !” – Tiểu An Tử nhìn thấy ánh
mắt Đổng Khanh nhanh chóng hiện lên một tia chột dạ, rất là cao hứng,
chính mình cuối cùng cũng hòa nhau một ván, cho nên cười ha ha nói:
“Không cẩn thận, gian thần xảo trá cũng có ngày thảm bại dưới tay của
nịnh thần trung thành, rốt cục Đổng đại nhân cũng có nhược điểm rơi vào
trong tay của Tiểu An Tử rồi, ha ha ha ha . . .”
Đổng Khanh thẹn quá hóa giận, trách mắng một tiếng, nói: “Đừng nói bậy nữa! “
Lúc này, ở phía sau, nữ ni Tịnh Tâm đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi nghe xem, dưới vách núi có tiếng người đang kêu cứu đấy!”
Đổng Khanh và Tiểu An Tử lập tức yên tĩnh trở lại, cẩn thận lắng nghe. . . . . . .
Nhưng tiếng gió thổi rít gào, tựa hồ càng lúc càng thêm ầm ỹ.
Tiểu An Tử nói: “Trừ phía trên rừng trúc lay động kẽo kẹt cùng tiếng gió ào
ào, không có âm thanh khác nữa mà? Cô nương, cô nghe lầm rồi chăng?”
Tịnh Tâm nói một cách khẳng định: “Ta đã ở trong núi một thời gian ngắn rồi, ngoại trừ nghe thấy tiếng thiên nhiên như lúc bình thường, quả thật
nghe thấy được tiếng kêu cứu, là một nam nhân!”
Đổng Khanh nghe thấy, vội vàng nói: “Cứu người quan trọng hơn, xin cô nương dẫn đường đi!”
Tịnh Tâm quen thuộc với ngọn núi, lập tức dẫn bọn họ tìm theo âm thanh dọc
theo con đường mòn trong núi, đến trước vách đá, nhìn xuống, ở trong
bóng tối, quả thật có một bóng người đen nghịt, đứng nghiêm ở dưới dốc
núi, người ở bên dưới đó thấy ánh sáng từ đèn lồng trên tay Tiểu An Tử,
phát hiện có người đến, lập tức ngẩng đầu lên, cao giọng gọi:dღđ☆L☆qღđ
“Tại hạ bị nhốt ở chỗ này, dốc cao vách trơn, quá mức cao chót vót, mà
bản thân lại không có thực tài, ta thật sự không thể đi lên, xin cầm sợi dây ròng xuống tới cứu mạng với, tại hạ tất sẽ có số tiền lớn cùng tiệc rượu !”
Đổng Khanh quay đầu nhìn Tịnh Tâm: “Nơi này ngược
gió, khó trách chúng ta nghe không thấy tiếng kêu cứu, cô nương có thính lực thật tốt !”
Ngay sau đó xé vạt áo của mình, đưa cho Tiểu An Tử, nói: “Bện các vạt áo lại với nhau, cứu người đưa lên đây đi!”
Tiểu An Tử làm theo, bện hai cái vạt áo lại, bỏ xuống ở vách đá, hướng về
phía người bị vây khốn ở dưới vách kia, hô lên: “Huynh đệ, đủ dài rồi
đó, ngươi buộc cẩn thận phần đuôi vào ngang hông, chúng ta sẽ hợp lực
kéo ngươi lên!”
“Không cần!” – Người nọ cười nói: “Huynh cứ kéo một đầu bên kia là được!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!