Buông Gian Thần Của Trẫm Ra - Chương 347: ngươi nghe chưa? Ta tha thứ cho ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Buông Gian Thần Của Trẫm Ra


Chương 347: ngươi nghe chưa? Ta tha thứ cho ngươi


Editor: Thơ Thơ

Lưu Ký khổ sở nhắm hai mắt, hơi thở mong manh nói: “Nếu là hài tử nguy hại ngươi. . . . . . , ngươi nhất định phải hạ quyết tâm, chỉ cần ngươi có thể Bình an. . . . . . , như vậy ta. . . . . . Cũng bình yên. . . . . . , ta tuyệt không tiếc nuối.”

“Đừng nói lời nói càn.” Nàng giơ tay lên giúp hắn nhẹ nhàng gỡ tóc đen tán lạc trên trán, cười nói: “Tóc của ngươi rối loạn, trở về ta giúp ngươi búi một búi. Sau này trở lại vương phủ, mỗi ngày ta đều giúp ngươi chải đầu, ta biết rõ ngươi thích nhất ta giúp ngươi chải đầu rồi.”

Hơi thở của hắn yếu ớt, mở hai mắt ra nhìn nàng, thảm thương cười một tiếng với nàng, nói: “Lưu Trường Phong ta cả đời này có thể có được ngươi, cuộc đời này cũng đủ rồi, mặc dù ta cũng không hiểu rõ, ngươi rốt cuộc chân chính tâm ý vì sao. . . . . . , chỉ là, không sao, ta cho rằng ngươi yêu thích ta là tốt. . . . . . Khiến cho chỉ là một sương tình nguyện. . . . . . Mà ta trước sau cho là trong lòng của ngươi, ta xác thực chiếm một chỗ ngồi riêng. Ngươi là thật lòng yêu thích ta . . . . . . Ban đầu ngươi đã chọn ta, trong đó có lẽ sẽ có tình yêu  tồn tại. . . . . . Ta cuối cùng là đối với mình nói như thế, có lẽ ngươi yêu ta đấy. . . . . . Coi như đến cuối cùng, coi như không phải cũng không gấp. Ta chỉ hi vọng ngươi đừng hành hạ chính ngươi, không cần cảm thấy thật xin lỗi, ngươi nhất định phải để xuống. . . . . . , chỉ có để xuống, ngươi mới có thể thoải mái, mới có thể lần nữa đạt được hạnh phúc. Tha thứ ta đã từng tổn thương qua ngươi. . . . . . , tha thứ ta. . . . . .” Nói xong, bờ môi của hắn gợi lên một nụ cười khổ, tiếng của hắn dần dần yếu ớt, cuối cùng hắn rơi xuống một giọt nước mắt lạnh tanh, lướt qua gương mặt tuấn mỹ của hắn, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại.

“Ta tha thứ cho ngươi!” Thấy hơi thở hắn yếu dần, nàng ôm lấy hắn thật chặt vào trong ngực, bi thương kêu khóc nói: “Trường Phong, ta tha thứ cho ngươi, là thật tha thứ cho ngươi! Ngươi nghe chưa? Ta tha thứ cho ngươi . . . . . .” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Bông tuyết rối rít bay xuống, tuyết bay đầy trời, bao trùm cả vùng đất, vết máu loang lổ chỉ một thoáng mất đi bóng dáng, giữa trời đất im hơi lặng tiếng bị nhuộm thành một mảnh trắng xóa, cả vùng đất một mảnh trắng noãn yên tĩnh.

***

Trong ngự hoa viên, nhiều loại hoa nở rộ, nhiều loại hoa sánh bằng, kỳ hoa dị thảo vội vàng mọc chồi mới, ở trong Vạn Tử Thiên Hồng tranh nghiên sánh bằng, Điệp nhi ở bên Hoa truy đuổi bay múa, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, phía dưới nước chảy róc rách chậm rãi vòng qua, ánh nắng ấm áp, cảnh sắc xinh đẹp. Đêm qua giọt sương dọc theo lá Liễu, nhỏ xuống trong ao nhỏ khác ở Ngự Thư Phòng, nổi lên hàng loạt sóng lăn tăn.

Gió nhẹ nhàng phất qua, trúc ảnh lạnh rung, ở dưới ánh mặt trời chiếu, bóng cành cây đu đưa, mấy con chim bay xẹt qua tầng trời thấp, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Lưu Chân ngẩng đầu nhìn vườn bên ngoài cửa sổ náo nhiệt phồn vinh,  khuôn mặt nhỏ bé tuấn tú rất là yêu thích và ngưỡng mộ.

Tiểu An Tử ở một bên hầu hạ mài mực nhìn hắn cười nói: “Thái Tử Gia, Hoàng thái hậu phân phó ngài phải ngoan ngoãn viết xong Lễ Ký  trung dung thiên, mới có thể đi dạo vườn!”

Lúc này Lưu Chân mới phục hồi tinh thần lại, nhưng thấy mực nước bút lông hắn chấp ở trong tay đã rơi vào trên giấy Tuyên Thành, tạo thành một điểm đen lớn. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hắn nhíu lại chân mày nho nhỏ, đem giấy Tuyên Thành dính vào mực nước vê thành cục, liền tiện tay ném vào trong giỏ trúc phía sau.

“Chớ ném, chớ ném nhé!” Tiểu An Tử vội vàng cho nhặt lên giấy Tuyên Thành từ trong giỏ trúc, sau đó vội vàng làm bằng phẳng, cười nói: “Đây là ghi chép ngài lớn lên, có thể nào ném đây? Sau này ngài chớ ném, những thứ giấy này không cần khiến nô tài tới xử lý là tốt rồi.”

Lưu Chân ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bực nói: “Ngươi nhặt sạch những thứ đồ không cần kia làm cái gì?”

Tiểu An Tử lập tức nháy mắt, gương mặt nịnh hót, nói: “Bởi vì Tiểu An Tử hoàn thành chí nguyện to lớn chính là làm một gã nịnh thần xuất sắc, tất cả mọi thứ của Thái Tử Gia, chỉ sợ là vứt bỏ không cần, Tiểu An Tử đều sẽ làm thành bảo bối tới hầu hạ rồi, đây là thái độ cơ bản nhất của một nịnh thần. Kể từ khi đi theo tiểu thái tử đi học tới nay, ở dưới thái phó tha thiết dạy dỗ, cuối cùng Tiểu An Tử cũng hiểu ra, cái gọi là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, cuộc sống muốn đạt được Thành Tựu lớn, phải từ tu thân làm lên, kiềm chế tánh tình, lấy thục thiện kỳ thân, thế là Tiểu An Tử liền bắt đầu cẩn thủ tín niệm này, đem nịnh hót cùng thái độ khéo léo, từ nội tâm bắt đầu lên. . . . . .”

Lưu Chân hạ bút lông, nâng cằm lên, nhìn bên ngoài hành lang một cái, buồn bực nói: “Phụ hoàng đâu? Sao ngài còn chưa có tới đây?”

Tiểu An Tử cười nói: “Hoàng thượng đang bận cùng các đại thần nghị sự rồi, chờ hắn xong, tự nhiên sẽ đến xem tiểu điện hạ.” Nói tới chỗ này, hắn lập tức khuyên nhủ tiếp: “Hoàng thái hậu đang chờ ngài viết xong trung dung thiên rồi, chỉ cần ngài nhịn điểm tâm, đem thể chữ viết cho đoan chánh, Thơ_Thơ_diendanlequydon sau đó đem lễ trải qua hôm nay phân ngạch cho đủ, Thái hậu sẽ để ngài đi chơi ngay lập tức. Lại nói hoàng thượng hắn khi còn bé đúng là như vậy trôi qua, Thái hậu lão nhân gia là thương ngươi, bà lo lắng ngài nếu không có cơ sở tốt, tương lai sẽ không đấu lại những lão gian cự hoạt trên triều đình đấy!”

Dù sao tiểu điện hạ không phải thân phận bình thường, vẫn là thái tử một nước.

Quốc gia kế hoạch trăm năm, nếu hoàng thất giáo dục không nghiêm cẩn, giang sơn sẽ giữ không lâu. Vì vậy Thái hậu đối với việc học của tiểu thái tử  yêu cầu cực nghiêm khắc.

“Biết rồi.” Lưu Chân cầm lên bút lông trên tay lần nữa, rất nghiêm túc nói ra: “nếu không phải Hoàng nãi nãi thương yêu, bà sẽ không để ý ta đấy.”

Tiểu An Tử vội vàng mài mực, cười nói: “Tiểu điện hạ thật thông minh, chính là như vậy. . . . . . Thái hậu  thương yêu thường thường cũng bao hàm kỳ vọng cao độ, sở dĩ phải nghiêm khắc chút, sau khi hoàng thượng lên ngôi, bà thân là Hoàng thái hậu, vốn là nên hưởng phúc thật tốt, trong lòng vẫn nhớ kỹ tiên đế mong đợi, mà ngược lại tệ hại hơn rồi, cho nên ngay lúc ấy đưa tới hoàng thượng một chút hiểu lầm nho nhỏ. . . . . . . Ngươi ngàn vạn lần ** đừng hiểu lầm Thái hậu, bà đối với ngươi nghiêm khắc, là lo lắng ngươi sau này ở trên triều đình sẽ bị những cựu thần kia khi dễ.”

“Chân nhi tuyệt không cô phụ hoàng nãi nãi và phụ hoàng mong đợi.” Lưu Chân lập tức thu hồi lại tâm tư từ bên ngoài côn trùng kêu vang chim hót náo nhiệt, vẻ mặt chuyên chú chấp nhất bút, gằn viết từng chữ ở trên giấy Tuyên Thành. Thơ_Thơ_diendanlequydon

“thể chữ Hoàng nhi càng lúc càng thấy đoan chánh!” Không biết đã trải qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, Lưu Chân nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu cười nói với hắn: “Phụ hoàng, cuối cùng ngài cũng hạ triều rồi. Chân nhi một mực chờ đợi ngài cùng nhau dùng đồ ăn sáng đấy.”

Lưu Lăng nghe, sắc mặt lập tức vặn, quay đầu lại nổi giận nói với Tiểu An Tử: “Chân nhi của Trẫm  lại còn chưa dùng đồ ăn sáng hả? Tuổi của hắn còn nhỏ như thế, ngươi là muốn bỏ đói hắn sao?”

Tiểu An Tử vội vàng giải thích: “Nô tài không dám! Sáng sớm Tiểu điện hạ dậy liền dùng điểm tâm trước, hắn nói muốn chờ hoàng thượng hạ   triều, cùng với ngài cùng nhau dùng đồ ăn sáng lần nữa đó!”

Lưu Chân đưa tay lôi kéo ống tay áo Lưu Lăng, nói: “Chân nhi nghĩ bồi phụ hoàng dùng đồ ăn sáng.”

Lưu Lăng cười nói: “Phụ hoàng dạy ngươi vẽ một bức hoa lan trước, chờ vẽ xong lại cùng đi Thiên Điện dùng bữa thôi.”

“Ừ.” Chân nhi gật đầu một cái.

Mặc dù hắn rất không hiểu, tại sao kể từ khi hắn bắt đầu học tập đọc viết, phụ hoàng luôn thích dạy hắn vẽ hoa lan.

Lưu Lăng đứng ở phía sau Lưu Chân, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của hắn Chấp Bút, tự mình dạy hắn vẽ lan, bút lông ở trên giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng, cẩn thận vòng quanh hình dáng hoa lan, tuyên nhiễm ra tầng thứ, cuối cùng vung bút vẩy một cái, Hồ Điệp Lan trông rất sống động liền bừng bừng trên giấy. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Sau đó, Lưu Lăng liền giơ tay lên, đợi bên cạnh án nhìn Chân nhi cầm bút lông, chuyên chú mô phỏng hắn vừa mới họa tác.

Lưu Chân y như dĩ vãng, rất nghiêm túc mô phỏng, không bao lâu sau, hội họa hoàn thành, Chân nhi ngẩng đầu cười rực rỡ một tiếng với hắn, nói: “Phụ hoàng, hôm nay Chân nhi vẽ được không?”

Lưu Lăng cầm lên họa tác của hắn, nhìn phía trên bút pháp lộ vẻ trúc trắc, cười nói: “Chân nhi tiến bộ hơn nhiều.”

“Chân nhi đã học được vẽ mấy loại hoa lan rồi.” gương mặt hắn nho nhỏ, tràn đầy kiêu ngạo.

Lưu Lăng đưa tay nhè nhẹ vỗ về đầu của hắn, dịu dàng nói: “Chân nhi, niên kỷ này cần nhất bạn chơi, trong cung sẽ cảm thấy cô đơn sao? Trẫm để cho Tiểu Cữu Cữu ngươi Đổng Chiêu vào cung làm thư đồng, đến làm bạn đọc sách như thế nào?”

Lưu Chân nghe, lập tức vui mừng hớn hở vỗ tay cười nói: “Tốt, sẽ để cho Tiểu Cữu Cữu vào cung thôi.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Đi thôi, phụ hoàng dẫn ngươi đi dùng bữa.”

“Ừ.”

Lưu Lăng dắt tay nhỏ bé của hắn, từ từ đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, một lớn một nhỏ, hai bóng dáng, cùng nhau bước lên tiến về đường mòn phía Thiên Điện.

Dùng đồ ăn sáng, theo quy củ phải đi thỉnh an với Thái hậu. Thế là Lưu Lăng liền dẫn Lưu Chân đi tới Từ Ninh cung.

Trong đại điện, một mảnh yên tĩnh, Thái hậu gác lại ly trà trong tay, cười nói với Lưu Chân: “Tiểu thái tử làm được bài tập ra sao? Ở thái tử thu được vào cung trước, hôm qua việc học viết xong?”

Mỗi ngày thỉnh an, Thái hậu nhất định sẽ hỏi chuyện bài tập.

Tiểu An Tử lập tức đem bài tập hôm nay thái tử viết xong trình lên, Thái hậu cẩn thận lật một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: “Ừ, chữ viết càng thấy đoan chánh, trong đó cũng không sai, có thể thấy được lúc viết cực kỳ nghiêm túc.”

Tiểu An Tử nghe Thái hậu tán thưởng liền cười hắc hắc nói: “Thái tử điện hạ tuổi tuy nhỏ, chỉ là rất thông minh, ở trong ngự thư phòng, Thái Phó thường đối với hắn khen không dứt miệng đấy.”

Thái hậu ngước mắt với Lưu Chân nói: “Như vậy, đem phân ngạch hôm nay đọc cho ai gia nghe đi, mấy ngày nay đạt được học thuộc lòng Lễ Kinh mới được.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh là trụ cột nhất việc học, bà phải yêu cầu nghiêm khắc.

“Vâng” Lưu Chân lập tức tiến lên, đợi trước gối Thái hậu đọc thuộc lòng không sót một chữ.

Thái hậu rất là hài lòng nhìn hắn cười dịu dàng nói: “Quả nhiên là một hài tử vô cùng dụng công, Chân nhi có thể ngồi xuống ăn điểm tâm rồi.”

“Cám ơn hoàng nãi nãi.” Thế là Lưu Chân bò lên bên cạnh ghế lớn Thái hậu, sau đó đụng tới nàng ngồi xuống, từ từ dùng điểm tâm trên bàn.

Không bao lâu sau, nhị tổng quản dẫn mấy cung nữ bưng mâm lớn đi vào, trên mâm cẩn thận để mấy bộ xiêm y tú công tinh tế.

Nhị tổng quản khẽ khom người với Thái hậu, nói: “Khải bẩm Thái hậu, lễ bào thái tử điện hạ đã làm xong.”

“Đó, mau như vậy? Mau cho thái tử thay, khiến trẫm coi trộm một chút!” Ngồi ở một bên trên ghế dựa lớn, Lưu Lăng cười nói.

“Vâng”

Không bao lâu sau, các cung nữ đã đem lễ bào mặc ở trên người của tiểu thái tử rồi.

Lưu Chân cúi đầu nhìn phía trên lễ bào màu đỏ chỗ thêu mãng xà xanh lá, dùng tay nhỏ bé vồ một cái trên bản vẽ, ngây thơ cười nói: “xiêm y phụ vương cùng Chân nhi giống nhau.”

Nghe vậy, sắc mặt thái hậu lập tức trầm xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN