Búp Bê Giết Người - Chương 13: Mệnh Lệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Búp Bê Giết Người


Chương 13: Mệnh Lệnh


Rim lúc này cảm thấy tối lắm, xung quanh toàn là bóng đêm bủa vây con bé. Khi Rim tỉnh dậy đã thấy mình ngồi trong lồng sắt quen thuộc ngày nào.- Dolly cậu tỉnh rồi sao?

– Mọi người…….

Như sợ mọi người sẽ biến mất nên lần này Rim nhất định sẽ nói chuyện thật nhiều với họ. Số 1 ở lồng đối diện nhìn Rim.

– Cậu đang khóc sao Dolly?

– Tớ vui quá, mọi người vẫn còn sống.

Rim vui mừng nhìn tất cả mọi người trong căn hầm này, ánh nến vẫn đang chập chờn trước gió, mọi người đều nhìn về phía con bé.

– Cậu đã có một cuộc sống tốt phải không Dolly?

– Không tốt…..không tốt chút nào cả……..Dolly nhớ tất cả mọi người, Dolly muốn sống với mọi người thôi.

Rim đã khóc lớn, nước mắt không ngừng chảy, mọi người mỉm cười rất tươi và rồi họ đang biến mất dần dần. Rim sợ hãi chạy lại gần nhưng cái lồng sắt đang ngăn cản con bé.

– Mọi người đừng đi mà…….đừng bỏ Dolly lại mà.

– Cậu sẽ ổn thôi Dolly. Bọn tớ rất vui vì cậu vẫn ổn.

Và rồi số một cũng biến mất.

– ĐỪNG ĐI MÀ…….

Rim hét lên rồi ngồi bật dậy làm mọi người trong phòng ngạc nhiên nhìn con bé. Rim nhìn xung quanh, đây không phải nhà cũ mà là căn nhà theo phong cách tây cổ điển. Chẳng lẽ rời Nhật Bản rồi sao? Rim đưa tay lên sờ trán mình rồi sau đó thở dài.

– Em khóc sao Rim?

Rum nhìn con bé ngạc nhiên khi nước mắt Rim vẫn lăn dài trên gương mặt. Mọi người cũng chú ý tới con bé. Rim bất giác đưa tay lên chạm vào nước mắt của mình.

– Em đã khóc sao Rum?

Đến bản thân Rim còn không nhận ra được mình đã khóc lại đi hỏi người khác. Rim lau đi những giọt nước mắt đó. Ông Smith đưa cho Rim một cốc sữa ấm.

– Cháu gặp ác mộng sao?

– Không….chỉ là gặp lại vài người quen thôi.

Rim nhận lấy cốc sữa uống một ngụm. Mọi người lúc này đi hết ra ngoài khi biết Rim đã khỏe để lại mình Nam tước Baron và Rim trong phòng.

– Bé con, vẫn không thể quên được bạn bè mình sao?

Nam tước Baron ngồi xuống giường bên cạnh con bé. Rim nhìn Baron rồi ngay lập tức nhào vào lòng hắn mà khóc nấc lên. Baron khá kinh ngạc trước hành động này của Rim, con bé túm lấy áo sơ mi trắng của hắn cúi đầu mà khóc dù cho Rim có ghét hay không muốn ở cùng Baron.

– Rim nhớ mọi người lắm. Chính Rim là người đã giết họ mà.

– Không phải lỗi của bé con đâu.

Baron đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc bạc mềm mượt đó. Rim như tìm được sự an ủi nên đã ngừng khóc mà vẫn không rời người Baron. Ở gần lần thứ hai thế này Rim cảm nhận được một mùi thân thuộc, ấm áp dù phần nào Rim vẫn là không thích Baron.

– Vậy bé con không muốn giết người nữa sao?

Nghe Baron nói Rim ngước lên nhìn cái con người hiểm ác này.

– Không, vẫn muốn giết.

Rim gạt hết nước mắt lắc lắc đầu nhìn Baron. Hắn mỉm cười ôm lấy Rim vào lòng mình.

– Nghe cho rõ đây bé con, từ bây giờ đó là mệnh lệnh dành cho bé con, tuyệt đối không được phép đầu hàng hay bỏ cuộc. Nếu đã quyết rồi phải làm cho tới cùng dù có mệt mỏi hay phải trả giá bằng mạng sống. Nhớ chưa?

– Ừm, Rim sẽ nghe lời Baron.

Rim gật đầu đồng ý với Baron, mệnh lệnh này không khó thực hiện cho lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN