Búp Bê Giết Người - Chương 31: Thủ Đô Chết Chóc - Dolly Capital
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Búp Bê Giết Người


Chương 31: Thủ Đô Chết Chóc - Dolly Capital


Sáng hôm sau, mọi người đều đứng ở sân bay. Rim đứng đó, cô không dám cử động nhiều vì biết vẫn còn rất gượng. Dường như cô chưa hẳn thích ứng, có lẽ nên điều chỉnh ngay lập tức trước khi đặt chân tới D.C. Anh chàng thân cận tên Henry kia đứng phía sau Rim cũng nhìn ra sự do dự cùng bất thường của cô. Bin nhìn Dolly mỉm cười.

– Dolly…nếu cần hãy đến tìm tôi, tôi sẽ luôn chào đón em.

– Anh chỉ cần đừng nhúng tay vào mà thôi.

Rim lạnh lùng lên tiếng rồi quay sang nhìn Baron và Lin.

– Gửi lời tới Rum và ông Smith dùm tôi. Tôi nhất định sẽ sống tốt.

– Được thôi.

Lin gật đầu mỉm cười. Baron nhìn Rim rồi tiến tới lại gần chỗ cô, hắn bất ngờ ôm lấy Rim làm mọi người ngạc nhiên mà ngay bản thân Rim cũng kinh ngạc không biết nói sao nữa.

– Bé con đừng hòng chạy thoát, ta sẽ theo bé con đến cùng trời cuối đất.

Lời thì thầm của Baron làm Rim bất giác cứng đơ người ra không biết phản ứng ra sao nữa. Người đàn ông ‘không tuổi’ này rốt cục còn lợi hại và đáng sợ tới mức nào? Rim khẽ đẩy Baron ra và hắn đã bất giác nhíu mày muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

– Đi thôi Dolly.

Jenna lên tiếng thì Rim cùng Jenna, anh chàng Henry và lão đại DC lên máy bay rời khỏi đây trước. Bin cùng đám thuộc hạ đứng bên cạnh Baron và Lin mỉm cười.

– Nhìn ngài thật khẩn trương đó Nam tước đại nhân.

– Đừng có phá hỏng mọi thứ Bin. Tôi không dám chắc hậu quả đâu.

Baron lên tiếng cảnh cáo rồi cũng cùng Lin rời khỏi nơi này. Bin chỉ cười quay lại nhìn đám thuộc hạ mà trong đầu đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó. Đúng vậy đây chỉ là màn khởi đầu cho tất cả mà thôi.

– Dolly bé nhỏ, cô đã chuẩn bị tinh thần chưa?

– D.C thực sự loạn vậy sao?

Rim ngồi ở ghế bên cạnh lão đại DC, đôi mắt nhắm lại, tay vẫn ôm chặt chiếc ô đó. Jenna ngồi phía sau chán nản lên tiếng.

– Ừ, D.C đang loạn tùm lum lên. Mấy lão cáo già đó thông đồng với nhau lật đổ lão đại. Vụ phân chia Châu Phi này cũng là do mấy lão cáo già đó.

– Hình như bọn họ đã quên mất quy luật sinh tồn của D.C.

Rim nói rồi yên lặng luôn vì cô muốn ngủ một giấc. Đến người ngoài như cô còn biết đến luật sinh tồn của D.C thì huống chi mấy cái con người đó. Mọi người cũng chẳng nói gì cả vì suy cho cùng vấn đề này rất phức tạp. Những người ngồi đây đều tự biết vụ này xem ra có sự nhúng tay của kẻ ngoài nhưng là ai thì chịu thôi. Mục tiêu bây giờ là ngăn chặn sự việc nghiêm trọng thêm bởi nếu để quá thì các bang phái bên ngoài tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua.

8h tối, máy bay cá nhân trực tiếp đáp xuống sân bay của D.C. Căn cứ của D.C hay còn được người ta biết tới cái tên THỦ ĐÔ CHẾT CHÓC nằm ở giữa khu rừng Amazon rộng lớn, D.C được xây dựng như một lâu đài đồ sộ với hàng loạt bẫy và phòng thủ kiên cố khó mà xâm phạm. Thành viên trực thuộc D.C luôn được huấn luyện một cách khắt khe với một khả năng sinh tồn lớn, họ liên tục được đáp vào rừng để chịu những bài huấn luyện khắc nghiệt. Tuy nhiên vài tháng trước, nội bộ D.C bắt đầu có vấn đề rạn nứt. Ngay sau đó là một cuộc chiến bùng nổ cho nên hiện tại ở thủ đô chết chóc này mọi thứ toàn là mùi máu tanh ngòm. Chỉ cần là người của một trong hai phe chạm mặt nhau nhất định sẽ có máu đổ.

Rim đứng ở trên sân bay nhìn xuống dưới, người canh gác thì vẫn canh gác như thường, bẫy vẫn hoạt động mạnh, mọi thứ đều bình thường nhưng ai mà ngờ được bên trong lại hoàn toàn khác khung cảnh bên ngoài. Rim không nói gì cả, cô kẹp chiếc ô lại ở phía sau đai váy lolita, cô quay sang nhìn ba người kia.

– Mọi người có dao chứ?

– Cậu vẫn thích dùng dao giết người sao?

Jenna có chút tò mò, Rim gật đầu. Vừa lúc đó Henry quay vào máy bay lấy ra một con dao làm bếp dài hơn bình thường và rất sắc bén. Rim mỉm cười hài lòng, cầm con dao nhìn mọi người.

– Sau đây sẽ là 1h đồng hồ đẫm máu, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau cất lên tiếng hát ‘Oyasuminasai’.

Rim nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt cô hoàn toàn là sự khát máu. Đúng vậy, đây mới là bản năng đích thực của cô, một con quỷ giết người không hơn không kém. Đó là nhận thức sinh tồn mà Rim ngộ ra được sau bao nhiêu năm qua đi. Chỉ có máu mới làm cô cảm thấy thích thú. Rim lặng bước vào trong rồi bắt đầu chuyến hành trình 1h đồng hồ sau đó.

Dọc khắp hành lang của D.C là một mùi máu tanh ngòm, Rim chẳng bận tâm cho lắm, cô cầm lấy con dao làm bếp từ từ tiến lên những bậc cầu thang để tới tầng ba. Vừa định bước đi thì Rim nhận ra hai họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình. Quay đầu lại Rim thấy hai tên con trai mặc đồ trống đạn đứng dưới chân bậc thang đang cầm súng chuẩn bị bóp cò. Rim hơi nhíu mày vì cô không nghĩ D.C lại có sát thủ là nam trừ những kẻ đi theo phục vụ những người đứng đầu. Đối với D.C khác hoàn toàn với các hắc bang khác vì họ ưu ái những con búp bê nữ hơn là nam.

Rất nhanh sau đó Rim đã chạy về phía hai tên này, chúng nổ súng liên tục và chúng đã phải kinh ngạc khi Rim hoàn toàn né được toàn bộ số đạn đó. Một viên bắn ra tưởng như đã ghim vào cánh tay phải của Rim ngay lập tức bị bật trở lại trúng giữa trán tên bên trái. Rim chẳng bận tâm, nhanh chóng chớp cơ hội tên còn lại đang hoảng hốt liền cầm lấy con dao vung lên chém đứt đầu tên đó. Rim dơ chân đạp cả hai tên đó ngã xuống sàn. Con dao này rất sắc và hai tên này thì quá vô dụng.

Rim mỉm cười thích thú rồi nhanh chóng đi tiếp.

– Đêm nay thật đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN