Búp Bê Tóc Đen
Chương 2
Anh biết không , em nghe người ta nói :
Nếu hai người có duyên cùng gặp nhau ở một chỗ ba lần , thì nơi gặp gỡ ấy sẽ là minh chứng cho tình yêu của họ .
Vậy giữa em và anh … chiếc xe buýt số 27 quen thuộc ấy …
Có phải là minh chứng cho tình yêu của tụi mình không ?
* * * * * * *
Mike nhìn cô gái đang ngả vào vai mình lúc này . Cô ấy có gương mặt trái xoan và một mái tóc dài tuyệt đẹp . Hơi thở của cô nhè nhẹ , bờ môi khẽ cong lên như đang hờn . Mike cử động , cô gái liền nhíu hai mày , ra chiều không đồng ý…
” 5h ! ” – Mike liếc xuống chiếc đồng hồ điện tử đang đeo trên tay, thầm nghĩ . Anh lên chiếc xe buýt này từ lúc 3h và kẹt cứng hai tiếng không nhúc nhích nổi một li khỏi vị trí cũ chỉ vì một cô nàng không quen biết…
” Hôm nay là ngày khỉ gì vậy ?? ” – Theo như cá tính lạnh lùng cố hữu của mình , Mike đã không ngần ngại mà đẩy cô ta ra xa khỏi mình ba thước . Nhưng nhìn cô ta gục lên gục xuống không biết bao nhiêu lần, không hiểu sao Mike bỗng làm cái trò mà anh nghĩ dù chết cũng sẽ không bao giờ làm (nhất là lại còn ở chỗ công cộng ) : kéo đầu cô ta dựa lên vai mình. Từ lúc Mike quyết định làm cái trò điên ấy , cô gái ngủ ngon hơn hẳn , không nhúc nhích , chỉ thở nhè nhẹ …
” Có lẽ là cô ta buồn ngủ lắm …”
Mặc cho vô số ánh mắt tò mò của bao người trên xe buýt , Mike vẫn giữ nguyên tư thế cũ . Rồi có lúc xe phanh gấp , người cô lao về phía trước , anh lại nhẹ nhàng giữ cô lại , đặt đầu cô lên vai mình : “Cô ta có mái tóc thật đẹp , rất giống mẹ …rất giống búp bê tóc đen …”
* * * * * * *
Tôi vươn vai : ” OA ! Mấy hôm nay , chưa lúc nào ngủ ngon đến thế …” .
Ngáp thêm cái nữa cho tỉnh ngủ , tôi dụi mắt :
– HẢ ?? Đã 6h rồi sao !!!!!!!!!!!
Tôi la thất thanh, quên mất là đang trên xe buýt .Nghe tiếng tôi , mấy vị khách vội quay lại nhìn , tôi ngượng ngùng vội im bặt .”Trời đất , rốt cuộc là cái gì đã làm cho tôi ngủ say đến thế chứ ? Tệ thật , muộn giờ dạy học rồi…”
Tôi vừa nghĩ vừa lao xuống khỏi xe, không quên vác theo cái cặp từ lúc còn đi học .”Thôi , cũng muộn rồi , giờ đến cũng không còn kịp nữa , thôi thì nghỉ một hôm vậy , tí về gọi điện xin lỗi …Nhưng rốt cuộc là cái gì đã làm cho mình say sưa đến thế cơ chứ ? ” ….
Tôi chỉ nhớ mang máng trong lúc ngủ , dường như đã có người nào đó đỡ tôi thật dịu dàng…và ôm tôi thật nhẹ…
… ” Là một người có mùi hương thông rất lạ “…
Cả quãng đường dài cuốc bộ về nhà (vì hết tiền đi xe buýt ), tôi cố vắt óc ra suy nghĩ xem lúc nãy ở trên xe đã dựa vào ai .Thật ra , thi thoảng một vài lần ,tôi cũng có thói xấu là ngủ trên xe và dựa vào bất kì ai tôi ngồi cạnh , nhưng lần nào cũng bị đẩy ra phũ phàng (hix)…
Chưa lần nào có người cho tôi dựa như hôm nay , chưa lần nào tôi ngủ trên xe buýt mà ngon đến thế …
” Cả ngày hôm nay là một chuỗi chuyện kì lạ …” – Tôi nghĩ thầm khi rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn về nhà .
– Con về rồi đây !
Vừa đặt chân chạm đất và thốt lên được câu ấy ,tôi tái mặt nhìn ba cái bóng to đùng nhảy xồ vào mình :
– Chị đã về !
– Chị về rồi !
– Chị Kim My !!
Dù đã quá quen với trò này , nhưng tôi vẫn không thể tránh nổi đòn công kích của ba đứa em ” trời đánh ” : Lạc Vy (15 tuổi) , Nguyệt Ly (13 tuổi) và Thiên Nam (11 tuổi) . Hình như là thói quen rồi hay sao ấy , cứ mỗi lần tôi đi làm thêm về là tụi nó lại tỏ tình thương với chị cả theo cách ” khủng bố ” này, chắc có một ngày xương sườn tôi sẽ vỡ vụn vì tụi nó mất …
Tôi bảo bọn nó bình tĩnh để tôi cất cặp cái đã , xong rồi muốn ôm muốn hỏi gì thì làm . Tụi nó ngoan ngoãn gật đầu , tôi cười xòa , vội chạy vào trong.
– Con về rồi sao ? Cất cặp đi rồi xuống ăn cơm …
Tiếng mẹ vọng ra từ phòng bếp , tôi đáp lại ” Vâng ạ ” rồi chạy biến lên tầng.
Tắm rửa , thay quần áo xong , ngó gương một cái : ” Ok , tinh tươm rồi ! ” , tôi mới cầm theo đống vở bài tập xuống nhà. Việc đầu tiên trước khi ra phòng khách , tôi nhấc máy điện thoại , bấm số cho bé Lan (học trò Tiếng Anh lớp 5 của tôi đấy) để xin lỗi về buổi dạy hôm nay …
– Bố đâu hả Vy ?
Tôi đặt chồng vở xuống bàn ăn cơm , ngó một lượt khắp nhà rồi hỏi cái Vy đang ngồi thu lu trên ghế :
– Em không biết …- Vy nghiêng nghiêng mái tóc ngắn ngang cổ -Hình như nghe mẹ nói là bố đi tìm việc thì phải…
– Thế à ? – Tôi gật gù rồi ngồi xuống bàn , cạnh Thiên Nam . Nó nhìn tôi cười toe toét , tôi hỏi – Sao , có gì vui mà cười ghê thế hả ?
– À , tại bài văn hôm trước chị làm hộ nó được 10 ấy mà , lần đầu xếp nhất lớp , nó cười từ lúc về đến giờ…- Cái Ly ngồi xếp bằng trên ghế , ngoe nguẩy hai bím tóc .
– Thanks chị nha , em iu chị nhất nhà đấy My ạ…- Nam bá vai tôi theo kiểu hai thằng con trai hay làm , tôi cười .
– Nhớ nhá , thằng phản bội kia , hôm trước tao làm bài toán hộ mày được 10 , mày nói mày yêu ai hả ?
Vy hằm hè , Nam lại tiếp tục giọng cũ :
– Thì em cũng iu chị nhất nhà , bằng chị Kim My …Em chỉ không yêu chị Ly ngốc thui …
– Mày …- Ly giận bốc khói đầu – Mày thì thông minh hơn ai hả ?!!!
– Thông minh hơn chị !! Ít ra học lớp 5 , em còn được 6,0 Toán ; chị thì chỉ được có 5,3 …Lêu lêu !! – Nam lè lưỡi lém lỉnh .
– Mày…- Ly cứng họng , phồng mồm trợn má mà không làm gì được .
Tôi và Vy bật cười vì tính trẻ con của hai đứa em.
– Thôi , đừng cãi nhau nữa , ăn cơm nào ! – Mẹ bê bát canh nóng từ ngoài bếp ra , tôi vội nói :
– Sao mẹ không gọi con vào bê cho ? Nóng thế này…-Tôi đỡ bát canh từ tay mẹ , đẩy chồng vở bài tập lui ra ngoài.
– Con mời cả nhà !
Thế là một ngày như mọi ngày lại trôi đi …
Tôi vừa ăn cơm vừa làm bài ,ăn xong thì giúp mẹ rửa bát , rồi thì giúp mấy đứa em làm bài , rồi thì đi ngủ …
” Đã hai ngày rồi tôi chưa gặp bố …”
* * * * * * *
Mike khẽ quay sang cô gái bên cạnh : vẫn chỗ cũ , vẫn người cũ và vẫn với tư thế cũ …
” Đã là lần thứ ba rồi …” – Mike tự hỏi không biết mình có duyên nợ gì với cô gái này từ kiếp trước không nữa . Lần thứ hai , cũng chính cái xe buýt này , anh phải chịu 2h30 không nhúc nhích nổi một li chỉ vì cô nàng không quen biết – ” Búp bê tóc đen ” , cái biệt danh anh lén đặt cho cô ngay từ lần đầu gặp mặt .
Mà anh cũng nên hỏi chính mình đi , tự nhiên đâu ai bảo lại cho người ta dựa vai , ai mượn anh không được đẩy cô ta ra nào …Thôi , thú nhận đi , rằng anh cũng thấy hơi tò mò về cô gái hay ngủ này , rằng anh cũng thấy hơi …thinh thích mái tóc dài của cô ( sao thấy hơi giống biến thái…hix ).
Mike nhúc nhích vai . Bỗng chiếc xe phanh nghe đến “kíttt…” một cái , búp bê tóc đen lao người về phía trước :
– Ah !! – Mike vội dang tay đỡ lấy cô , rồi ôm nhẹ cô vào lòng .
– Ưm… – Búp bê tóc đen nhăn mặt , rồi cô từ từ mở mắt…
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 03
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!