Búp Bê Tóc Đen
Chương 29
Khóc … nước mắt…
Nhớ … kỉ niệm …
Đau … trái tim …
Anh đâu rồi ?
* * * * * * * *
Một đêm nhanh chóng qua đi .
Sáng .
Tôi tỉnh dậy và thấy trong người khoan khoái một cách kì lạ . Việc đầu tiên tôi làm là ngó quanh quất khắp phòng để kiểm chứng , rằng chuyện hôm qua Mike đến nhà tôi ở không phải là một giấc mơ .
Nhìn thấy hai cô em xinh xắn đang ôm lấy nhau mà ngủ trên giường , tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lại và nở nụ cười một cách vô thức :
– Dậy đi học thôi , Vy , Ly ! – Tôi đạp tung chăn ra , tiện miệng đánh thức luôn hai nàng công chúa bé bỏng khỏi giấc ngủ say .
Đánh răng , rửa mặt bằng một tốc độ phi thường ; tôi khoác lên mình chiếc áo đồng phục có phù hiệu trường THPT Kim Liên quen thuộc . Buộc tóc đuôi ngựa như mọi ngày , chuẩn bị nụ cười tươi nhất có thể ; mở cửa ra và tôi nói :
– Chào anh !
– Chào em !
Mike đang đứng ở cánh cửa đằng kia , hành động cũng như chuẩn bị đóng cửa lại và bước xuống nhà vậy . Tôi chợt thấy thật may vì mình đã dậy đúng lúc , đã được nhìn thấy gương mặt anh trước khi đi học ; đã được nghe thấy câu chào trìu mến của anh :
– Anh có lạ chỗ không ? – Tôi hỏi khi anh và tôi cùng bước trên cầu thang dẫn xuống lầu một .
Mike lắc đầu , nụ cười như có như không nở trên môi anh . Tôi nghĩ anh đã có một giấc mơ đẹp , hay nói đúng hơn là tôi mong vậy . Tôi chợt chú ý tới khuôn mặt anh , hay cụ thể là bờ môi anh – một đôi môi mỏng quyến rũ vô cùng : ” Ước gì mình được chạm vào đó … dù chỉ một lần … “
Tôi giật thót mình khi ý nghĩ ấy lướt ngang qua óc tôi . Trời đất , tôi vừa nghĩ cái quái gì vậy ? Chẳng lẽ tôi bị biến thái hay sao mà lại có những suy nghĩ như vậy được ? Ôi trời , tôi điên mất rồi !
– Sao em cứ lắc đầu vậy ? – Mike nghi hoặc nhìn tôi . Thôi chết , lẽ nào anh ấy đã biết được suy nghĩ đó của tôi ?
– Không … em … – Tôi ấp úng , vội vàng bước nhanh xuống nhà .
Bất chợt , gót chân tôi trượt khỏi bậc cầu thang ; cả người tôi chao đảo . Thôi rồi , ngay sáng sớm đã hôn đất thắm thiết . Mà cũng phải thôi , ông trời đang phạt tôi vì đã có cái ý nghĩ không trong sáng và lành mạnh đó đây mà … Đáng kiếp !
Tôi nhắm nghiền hai mắt , chấp nhận sự thật kinh hoàng rằng tôi sắp phải chia xa bộ hàm yêu quý ! Hàm ơi , tao yêu mày !!
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi , vòng tay rắn chắc ấy ôm trọn lấy eo tôi và kéo tôi vào lòng ; mặt tôi đỏ bừng lên vì sự thân mật bất ngờ này . Hơi nóng từ nhịp thở của anh phả vào gáy tôi , làm vùng da ở đó như muốn co rút lại . Tim tôi bắt đầu đập sai nhịp , kể cả khi anh đã đặt tôi về vị trí cũ an toàn hơn :
– Lần sau đi cầu thang , em nên cẩn thận một chút ! – Mike lo lắng nhắc tôi , mái tóc đen của anh bị nắng chiếu vào làm ánh lên những vệt sáng kì lạ .
Hình ảnh anh lúc ấy in trong mắt tôi , và sẽ mãi khắc sâu trong trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi cho tới suốt đời … Một ý nghĩ nhỏ bé thoáng qua óc tôi , rồi dần trở nên lớn hơn ; chiếm trọn lấy tâm hồn tôi .
– Em nên cẩn thận , biết chứ ? – Mike nhắc lại lời nói của mình , giọng vẫn dịu dàng và trầm ấm như ban đầu .
Tôi gật gật vẻ ngoan ngoãn lắm nhưng kì thực là ngau sau đó , tôi lại chạy như ma đuổi xuống nhà ; bởi tôi không muốn anh ấy nhìn thấy gương mặt cà chua của tôi lúc này … Ôi , xấu hổ quá đi mất !
* * * * * * * *
– Rốt cuộc là mày đã có ý tưởng gì chưa ? – Ni Na nhất quyết không chịu buông tha cho tôi , nó cứ nhai đi nhai lại mãi cái câu này suốt từ sáng đến giờ . Tôi chán ngán vỗ vai nó :
– Tao đã bảo là mày yên tâm đi mà , tao đã chuẩn bị xong hết cả rồi và chắc chắn sẽ chiến thắng ! – Tôi phóng đại lên một chút để Ni Na yên tâm hơn ; mà thực sự thì tôi cũng có ý tưởng đầy đủ rồi đó chứ , chẳng qua chỉ là chưa có thời gian tập luyện và chuẩn bị đạo cụ đó thôi .
Và cuối cùng thì cái Na cũng đã chịu dừng cái Mỏ Vịt siêu thanh của nó lại ; tôi thầm cảm ơn trời đã để đầu óc của tôi được thanh thản trong ít phút ngắn ngủi .
Nằm ườn ra bàn một cách lười nhác , tôi đưa mắt nhìn khắp phòng học . Mọi thứ vẫn thế , vẫn nguyên vẹn như hồi đầu tôi mới đi học , chẳng có bất kì thứ gì thay đổi cả ; vậy mà không hiểu sao tôi cứ thấy vui vui trong lòng một cách kì lạ … Sao vậy nhỉ ?
À , đoán ra được lí do rồi đây : Tôi vui chắc chắn là vì hôm nay cái Thư đã nghỉ học ! Một ngày không phải giáp mặt với con Tinh Tinh cái đó đối với tôi mà nói là cả một Thiên đường rực sắc hoa tươi . Chắc nó lại trốn học để đi chuẩn bị cho cái Hội Queen kia đây mà , rách việc thật !
Mà liệu nó có biết chuyện anh trai nó đã giúp tôi hay không ? Tôi nghĩ là không . Vì nếu mà nó biết được , thì chắc chắn ngày hôm nay của tôi đã không thể trôi qua một cách suôn sẻ như thế .
– Sao mày ngồi cười một mình vậy ? – Ni Na nhăn mày nhìn tôi đầy e dè , cứ như nó đang phải ngồi cạnh một đứa khùng có vấn đề về thần kinh ấy .
– Tao vui vì con Thư nó nghỉ thôi ! – Tôi lại tiếp tục toe toét , mặc kệ ánh nhìn kì dị của con nhỏ bạn thân . Ni Na sờ cằm ngẫm nghĩ một lát , rồi nó phán một câu xanh lè :
– Mọi khi nó nghỉ mày có vui như được mùa thế đâu ? – Na dí sát mặt mình vào mặt tôi – Chắc chắn là mày vui chuyện khác , chuyện gì quan trọng hơn cơ !
Tôi chột dạ : ” Mình thì có chuyện gì đáng vui mừng đây ? Chẳng lẽ là … ” – Tôi lại nghĩ về cái hình ảnh sáng nay , cũng romantic ra phết đấy nhỉ ?
– Hành động , cử chỉ của mày dạo này cứ như là đang yêu ấy , quái thật ! – Ni Na bĩu môi . Rồi như chợt nhớ ra cái gì , nó lại vồ vào tôi – Thế sao , hôm qua trốn học mày làm gì với Thái Vũ vậy ?
Đây rồi , đề tài này luôn là bắt đầu của một tràng thuyết giáo mà Ni Na dành cho tôi ở sau đó . Omg , tôi chỉ muốn được thư giãn trong giây lát thôi mà ; tại sao Ni Na cứ bắt đầu gợi chuyện liên quan đến vấn đề này vậy :
– À , Thái Vũ … – Tôi ngắc ngứ , cố tìm ra một lí do thích hợp để gạt ngang chuyện này sang một bên – Nhắc mới nhớ , sao hôm nay không thấy cậu ta lăng xăng chạy lên đây vậy ?
– Ối trời , mày nhớ đó hả ? – Na hấp háy đôi mắt đầy ẩn ý , nó chu cặp môi hồng lên giễu cợt tôi .
– Không , chỉ là tao đang có một vài chuyện cần nhắc cậu ta thôi ! – Tôi nhìn ra ngoài cửa lớp , thấy mình thật ngốc khi nghĩ rằng chuyện Thái Vũ sáng nào cũng đến lớp gặp tôi là chuyện đương nhiên …
Vớ vẩn thật , tôi đâu phải là nhân vật nào quan trọng đâu chứ ?!
Ni Na nhấn nhấn vài cái vào bàn phím di động , rồi đưa cho tôi . Nó vẫn chưa ngớt cười , một nụ cuời phần nhiều ẩn chứa những suy nghĩ xấu xa và không hề trong sáng một chút nào :
– Đây , điện thoại này ! Nhắc cái gì thì nhắc đi !
Tôi nhận lấy cái máy màu hồng từ tay nó , đưa vội lên tai :
– Alô ? – Đầu dây bên kia là giọng Thái Vũ hơi khàn , hình như là vẫn chưa tỉnh ngủ . Tôi chợt nghĩ là cậu ta bị ốm :
– À … – Tôi ngập ngừng , vì quả thực tôi không biết nên bắt đầu như thế nào .
– Ủa , sao chị lại cầm máy của Ni Na vậy Kim My ? – Thật bất ngờ , Thái Vũ nhận ra tôi ngay lập tức , chỉ sau một tiếng ‘ à ‘ ngắn cũn của tôi . Tôi chợt thấy một niềm xúc cảm khác lạ len lỏi trong lòng :
– Sao hôm nay cậu nghỉ học ? – Tôi tự nói luôn suy đoán của mình , dù rằng thực sự tôi cũng chẳng biết là cậu ta có nghỉ học hay không nữa .
– Chán thì nghỉ thôi ! – Hình như Thái Vũ đang cười , tôi thấy lời nói cậu ta phần nhiều có sự thay đổi so với câu ” ALô ” lạnh nhạt ban nãy – Còn chị , gọi em có chuyện gì ?
– Tôi chỉ muốn nhắc cậu là trong hai ngày tiếp có lẽ tôi sẽ không thể tới nhà cậu được , tôi phải chuẩn bị cho cuộc thi ! – Tôi vừa nói vừa di di ngón cái lên mu bàn tay của Ni Na , nhỏ bạn thân này thì cứ nhất nhất cố rướn tai lên nghe cho bằng được cuộc trò chuyện giữa tôi và Thái Vũ – Cậu phải tự chăm sóc mình đấy !
– Ừhm … – Giọng Thái Vũ trầm lại .
– Mà cậu gọi cô Hoa xin phép cho tôi nghỉ hai hôm được không ?
– Ừhm … Cố lên nhé ! – Thái Vũ nói rồi cúp máy luôn , chẳng để tôi kịp tạm biệt cậu ta . Hình như là cậu ta giận thì phải ? Mà giận cái gì mới được cơ chứ ? Tôi đã lỡ miệng nói gì không phải hay sao ?
Ngay khi tôi hạ máy điện thoại xuống , Ni Na lại chồm vào người tôi hỏi :
– Sao , Thái Vũ nói gì ?
– Chả có gì … – Tôi bảo – Hình như cậu ta ốm .
Ni Na lúc lắc đầu :
– Vậy tí mày có đi thăm không ?
Tôi không trả lời , chỉ tiếp tục nằm dài ra bàn và cầu mong buổi học hôm nay mau chóng kết thúc . Hôm qua mưa to , hay là Thái Vũ lại mắc mưa nhỉ ? – Tôi nghĩ , lại thấy thương cho quá khứ và hoàn cảnh của cậu ta … Tệ thật ! Chẳng phải tôi đang thương hại cậu ta đó sao ? Chắc chắn một người như Thái Vũ sẽ không thích chuyện này đâu .
Tiết học bắt đầu .
Tiếng giảng bài đều đều vang vọng khắp sân trường .
Ánh nắng rải đều trong không gian tràn ngập một màu xanh bao la .
Có ba con người … đeo đuổi theo những ý nghĩ khác nhau …
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 30
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!