Búp Bê Tóc Đen
Chương 34
Em giấu nỗi đau vào trong tim .
Em giấu kỉ niệm vào quá khứ .
Quyết chôn chặt tình cảm của bản thân …
* * * * * * *
Sáng .
Những đám mây trăng trắng , xốp mềm như kẹo bông mơn man trên bầu trời xanh biếc .
Trời cao . Không nắng gắt .
Chỉ có gió thổi nhè nhẹ , đem theo mùi Uất kim hương từ đâu tràn về .
Kim My ngồi nép bên giường , nhanh tay sắp xếp lại quần áo và những vật dụng cần thiết cho cuộc thi quan trọng . Cô thở dài , chẳng biết cái cảm giác nôn nao lúc này là do đâu mà có nữa …
Hiện giờ cô không muốn nghĩ nhiều , cô cần phải chú tâm hơn trong Hội Queen – cô nhất định phải chiến thắng hai anh em nhà họ Đặng tự kiêu , tự đại đáng ghét đó !
Khoác cái cặp chéo quen thuộc lên người , cô chầm chậm bước ra ngoài phòng .
Và người đầu tiên cô nhìn thấy – người có thể khiến cô quên đi hết mọi phiền muộn – người đó dĩ nhiên là anh .
Mike đang đứng dựa lưng vào cửa – anh đang chờ cô nở nụ cười và cất tiếng chào với mình . Nhưng không , cô lẳng lặng gật đầu , mỉm cười nhẹ và đi xuống lầu một . Cô đang giận chuyện gì sao ?
Cô giận anh vì chuyện tờ giấy ?
Hay vì chuyện tối qua anh đi khuya tới mười một giờ đêm vẫn chưa về ?
Hay vì cả hai ?
Hay chỉ đơn giản vì chuyện cô cảm thấy không muốn nhìn anh lúc này ?
– Hai con thi tốt nhé ! – Bà Phượng tiễn hai người ra đến cửa , luôn miệng chúc lên chúc xuống .
– Chào mẹ ! – Kim My vẫy tay , rồi cô nhanh chóng theo bước Mike ra đến đầu bến xe buýt .
Chiếc xe buýt số 27 vẫn mang hai tông màu chủ đạo là đỏ và vàng . Nó vẫn cũ kĩ , quen thuộc như thế ; nhưng ngày hôm nay , đối với Kim My , dường như có một thứ gì đó ở trên chiếc xe đã thay đổi .
Cô và anh ngồi ở cuối xe – giống như hôm nào anh và cô mới gặp nhau – cuộc gặp định mệnh giữa Búp bê tóc đen và Anh chàng mắt nâu rất sáng . Kim My nhớ rất rõ cô và anh đã quen nhau như thế nào : từ một chuyện – mà theo như cô là vô duyên không tả được – đã dẫn dắt hai người đến với nhau ; rồi họ nói chuyện , họ hiểu nhau , đến với nhau … và …
Cô nhớ trước kia , cô đã từng đọc được ở đâu đó một câu như sau : ” Nếu hai người có duyên cùng gặp nhau ở một chỗ ba lần , thì nơi gặp gỡ ấy sẽ là minh chứng cho tình yêu của họ ” .
Đang lúc mơ màng , tiếng Mike hỏi chợt kéo cô về với thực tại :
– Em sao vậy ? Anh thấy em không được khoẻ …
– Không , em chẳng sao hết ! – Cô đáp lạnh nhạt .
– Có phải em đang giận anh hay không ?
– Em chẳng giận gì hết .
– Anh xin lỗi vì không thể nói rõ với em chuyện tờ giấy … Nếu em giận thì …
– Em không giận mà ! – Cô gắt , rồi như không thể kiềm được tình cảm của mình ; cô vô tình thốt lên – Vì em thích anh , em thích anh đó được chưa ?!
Sau khi nói xong mới biết là hố toàn tập , lời đã đi chẳng thể quay lại ; trong một phút , hai má Kim My nóng bừng lên thiếu điều muốn đốt cháy cả da mặt : ” Trời đất ơi , mình vừa mới nói cái câu ngu ngốc gì vậy hả ? Điên rồi , điên thật mất rồi ! ” .
– Anh … vừa rồi em lỡ lời , anh quên đi nha ! – Kim My xua hai tay như đuổi tà , cô ấp úng – Thực sự … thực sự là không có giận anh đâu !
Cô úp hai tay lên mặt , như muốn che giấu đi sự ngượng ngập trong ánh mắt của mình . Mike nắm lấy hai tay cô , kéo nhẹ nó về phía anh . Anh nhìn sâu vào đôi mắt trong như nước hồ mùa thu của Kim My , rồi anh ôm lấy cô bằng cả hai tay của mình – một cái ôm tràn đầy sự yêu thương , quan tâm , lo lắng và cả … chua xót :
– Anh cũng thích em lắm ! – Anh cười – Đến Việt Nam , được gặp em là chuyện hạnh phúc nhất đối với anh …
Thế đó , có nhiều kiểu tỏ tình không cần rườm rà mà vẫn đạt được hiệu suất cao đấy nhỉ ? Điển hình như Kim My bây giờ , chỉ vì một câu lầm lỡ , cũng đã giúp cô nói ra được hết chân tình của mình .
Có nhiều người quan niệm sai lầm rằng , chỉ có những cách tỏ tình độc đáo mới có thể khẳng định được mức độ tình cảm cao bằng quả núi của hai người . Nhưng họ không hề biết rằng , thật ra có những thứ còn cao hơn cả núi mà rất đỗi tự nhiên và chân thật … Đó là cả một bầu trời của tự nhiên !
Nhưng như thế này có nhanh quá không ? Có một chút gì đó không tự nhiên hay không ?
Không , không nhanh đâu – chí ít thì Kim My cũng tự nhắc nhở và trấn tĩnh bản thân mình như thế . Cô biết là mình đã bị anh thu hút từ lâu , chỉ là cái lí trí ngốc nghếch của cô không chịu thừa nhận chuyện đó mà thôi .
Vậy còn Mike , tại sao anh ấy lại đồng ý nhanh như vậy ? Phải chăng vì anh cũng đã đem lòng thích cô từ lâu ?
Hay … là vì một lí do khác ?
Nhưng Kim My của lúc này đã hoàn toàn không để ý gì đến chuyện đó , Búp bê tóc đen đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc bất ngờ với người chủ của mình . Mối tình đầu của cô , cô mong rằng nó sẽ đẹp như bao chuyện tình cổ tích khác .
Mặc dù những năm tháng phải nai lưng ra kiếm tiền đã dạy cho cô hiểu rằng : Cổ tích chỉ có trong những trang sách dành cho thiếu nhi ; vậy mà không hiểu sao ngay lúc này đây , My muốn được biến trở lại thành cô nhóc Tiểu Kim My ba tuổi ngày nào , được bố ẵm trên tay và nghe mẹ kể những câu chuyện tình ngọt ngào giữa Hoàng tử và Công chúa …
– Trước đây anh có thấy qua trường em , nhưng anh không ngờ là nó rộng đến thế này .
Mike nói khi Kim My dắt tay anh vào trong sân ; giờ cả sân trường đã đông nghịt người , những bóng áo trắng nhấp nhô lên xuống , nhịp nhàng tuân theo những chuyển động của tự nhiên . Sân khấu vẫn được trang trí như mấy phần thi trước , ghế ngồi đã được sắp sẵn một cách gọn gàng ; và tay MC đồng bóng thì tiếp tục luyện tập cái giọng eo ** khó nghe của mình qua micro .
– Mình đứng đây chờ bạn em nha anh … – Kim My lúng túng , hình như cô vẫn chưa thể tin nổi chuyện vừa rồi là một sự thật hiển nhiên .
– Vậy trong lúc chờ , anh sẽ mua cho em một thứ gì đó nhé ? – Mike không nhìn Kim My , anh lẳng lặng chú mục ra một hàng nước bên ngoài trường .
Kim My vui vẻ gật đầu . Và khi tay anh rời khỏi tay cô , My mới để cho tâm trí mình được nghỉ ngơi : Thực sự sao ? Thực sự hai người là một đôi rồi sao ? Nhưng sao nhanh quá vậy ??
Nhanh một cách không thực .
Không thực …
Và chỉ ngay sau đó , tim Kim My bắt đầu rộn lên những lo lắng : Liệu mối tình đầu của cô có nhanh chóng và đột ngột biến mất như khi nó đến không ?
– Tiểu Kim My ! Tiểu Kim My ! – Giọng gọi quen thuộc ấy đánh thức cô khỏi những suy nghĩ mung lung không rõ ràng ; người có giọng nói này ngoài Lê Ni Na ra thì còn ai nữa chứ .
– Na …
Chỉ mới một ngày không gặp bạn thân , mà Kim My cảm thấy như đã lâu lắm rồi cô chưa được nói chuyện với nhỏ . Kim My bỗng muốn đem ngay chuyện vừa rồi kể cho cái Na nghe , cô muốn gia sư quạt giấy chỉ cho cô vài đường cơ bản .
Nhưng ngay lập tức nhận ra cái dáng con trai thấp thoáng sau lưng Ni Na , mọi ý nghĩ vừa rồi của cô chợt tan biến hết . Nụ cười của cậu ấy như ánh sáng ban mai cổ vũ tinh thần cô , giúp cô vững tâm hơn .
Lần đầu tiên cô nhận ra , Thái Vũ quan trọng với cô đến nhường nào . Nhưng khi ấy , cô chỉ nghĩ rằng có lẽ đó là do tự nhiên ; rằng là sau một thời gian không gặp , thì dĩ nhiên cô sẽ thấy nhớ cậu ấy nhiều hơn mà thôi …:
– Cậu hết ốm rồi chứ ? – Kim My hỏi , đôi mắt không thèm ngó Thái Vũ đến nửa giây ( nhưng thực sự là vừa rồi cô ấy đã ngắm cậu ta rất lâu rồi đấy thôi ).
– Chị nhìn em thế này mà bảo là vẫn ốm à ? – Thái Vũ tinh nghịch khoe khoang cơ bắp của mình , cậu ta hãnh diện nói – Mà lần trước em có ốm đau gì đâu , chỉ là cảm mạo bình thường thôi mà .
My nghĩ lại hôm cô đến nhà chăm sóc cậu ta , rõ ràng cái mặt cậu ta trông như xác ướp mới đội mồ sống dậy ; thế mà bây giờ vẫn còn dám tự cao tự đại , dám nói mình không ốm nữa chứ :
– Rồi rồi , tôi biết cậu super chick rồi ! – Kim My đá thêm một câu ; và nhận được ngay lại sự tán dương là một tràng cười của Ni Na .
– Còn chị là super duck ! – Thái Vũ cũng không quên trêu chọc – Mỗi lần cứu người là vẫy hai cái cánh như thế này này … này này …
Tên học trò đáng ghét làm hành động như một con vịt ục ịch , đang hấp hối kêu cứu vì không biết bơi . Kim My tức không nói nổi , còn Ni Na thì ôm bụng đến đau đớn vì cười :
– Công nhận hai người hợp nhau thật đấy ! – Ni Na chùi nước mắt – Ăn nói hợp rơ ghê .
– Đương nhiên ! – Thái Vũ choàng tay qua vai Kim My vẻ rất thân thiết , câu ta cười tươi rói – Chúng em là một đôi trời sinh mà .
– Có mà trời sinh … nhầm ngày , nhầm mùa , nhầm người ấy … – Kim My làu bàu trong miệng , cô cũng đến bó tay trước mấy câu trẻ thơ vô … số tội của Hàn Thái Vũ .
– À mà thế mày chuẩn bị xong hết rồi chứ gì ? – Bỗng nhớ đến cuộc thi , Ni Na vội vàng hỏi Kim My .
– Ờ thì cũng được … – Kim My trả lời , và ngay lập tức cô nghĩ đến anh : ” Sao anh ấy lâu quay lại vậy ? ” . Thế rồi , cô hết nhìn ngang lại ngó dọc ; mãi vẫn chưa trông thấy cái bóng dáng quen thuộc đó đâu .
– Chị đang trông ai thế ? – Thái Vũ cũng hùa theo , mắt đá loạn xạ khắp nơi .
Kim My không trả lời , cô nhất mực hướng ánh mắt ra phía ngoài cổng trường .
Và chỉ khi cái dáng cao cao đó xuất hiện , cô mới vội vàng thét gọi tên anh :
– Mike ! Mike ! – Kim My vui thích cuống cuồng , cô vẫy tay lia lịa – Chúng em ở đây !
” Mike ? ” – Trong đầu Thái Vũ vang lên cái tên ấy , cái tên nghe sao quen thuộc đến lạ .
Cậu học trò ấy bỗng cảm thấy một luồng sát khí lạnh chạy dọc sống lưng , một thứ cảm giác dị thường chợt trào lên trong tâm trí cậu :
– Trời đất , vậy thực sự là mày vẫn quen lão đó hả ? – Ni Na ngớ ra , cô nàng nhìn bóng chàng trai đang bước đến mà không chớp mắt lấy một lần .
Kim My vui vẻ chạy đến bên anh , trong sự chứng kiến của hai người bạn .
Và một trong hai người đó , khi bắt gặp thấy ánh mắt của Mike , đã bủn rủn cả chân tay : ” Tại sao hắn lại ở đây ? Thực sự thì hắn đang có âm mưu gì ? “
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 35
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!