Búp Bê Tóc Đen - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Búp Bê Tóc Đen


Chương 38


Cậu bé con ấy trong trí nhớ của tôi , là một cậu bé có đôi mắt nâu thông minh rất sáng .

Cậu học trò ấy trong trí nhớ của tôi , là một người ra vẻ cộc cằn – nhưng thực tâm trái tim rất ấm áp …

* * * * * * *

– Tại sao anh lại làm như thế hả ? – Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói choe choé của Tiểu Thư ở quanh đâu đây – Anh không thương em sao ?

– Em nghĩ anh không biết việc em mua người soát vé sao ? Em đã bảo người đó loại hai vé của Kim My ra đúng không ? – Ừhm , đây là tiếng của Tiểu Thiên … Tôi nghĩ vậy – Chính vì thương em nên anh mới không muốn em thắng bằng cách gian lận như vậy !

– Anh … – Hình như Tiểu Thư đang giận lắm , tôi có thể nghe thấy tiếng răng nó nghiến vào nhau kèn kẹt – Có mà anh thích nó thì có , đồ ngốc !

– Em thôi đi ! – Tiểu Thiên hét lại .

– Cả hai người cùng biến đi ! – Và giờ đích xác là giọng nói của Thái Vũ – Có để yên cho Kim My nghỉ ngơi không hả ?

Cái tên học trò đáng ghét này , lại quên thêm từ ” chị ” vào trước tên tôi rồi . Nhưng lúc này tôi chẳng còn hơi sức đâu mà mắng mỏ cậu ta nữa , hình như tôi vừa thiếp đi một lát thì phải ?

Chờ đến khi tiếng mở cửa vang lên – dấu hiệu thể hiện sự đi ra của hai anh em nhà họ Đặng – tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm , tôi cũng chẳng muốn nghe hai anh em họ cãi nhau làm gì . Và nhất là không khéo cái giọng the thé đó của Tiểu Thư sẽ làm bệnh tình của tôi chuyển biến nặng thêm … Amen !

– Họ đi rồi , chị còn muốn giả vờ ? – Thái Vũ tinh nghịch dí ngón tay vào trán tôi – Hay muốn Hoàng tử đặt nụ hôn thì Công chúa mới chịu tỉnh dậy ?

– Nếu để cậu hôn thì tôi thà chết già với mụ Phù thuỷ còn hơn … – Tôi thều thào đáp , cố gượng một nụ cười méo mó .

Gắng sức ngồi dậy , tôi ngó quanh quất khắp nơi và phát hiện ra đây là phòng y tế của trường . Bên ngoài khung cửa sổ , trời đã sẩm tối và ngọn đèn cao áp dựng ở cổng trường đang phát ra những tia sáng le lói – tôi nghĩ nó hoạt động không được tốt lắm , hay cụ thể là thời gian làm việc của nó cũng đã vượt qua giới hạn cho phép rồi :

– Tôi vừa bị làm sao vậy ? Mà cái Na đâu ?

Toàn là những câu hỏi bâng quơ không mục đích . Nhưng tôi chẳng biết nên nói điều gì với Thái Vũ ngoài mấy cái đó nữa . Không hiểu sao tôi bỗng thấy ái ngại ánh mắt của cậu học trò nhỏ – cứ như tôi vừa làm điều gì sai trái với cậu ấy vậy .

– Thiếu nước ! – Thái Vũ giơ hai tay làm vẻ đầu hàng – Nhà chị Ni Na có việc nên chị ấy phải về sớm … Thật ra chị ấy cũng muốn ở bên chăm sóc Kim My …

– ” Chị ” Kim My chứ ! – Tôi nhấn mạnh vào từ chị .

Thái Vũ bỗng yên lặng . Và không gian xung quanh hai đứa tôi như chùng lại .

Nhưng chỉ độ phát sau , Vũ lại tươi cười với tôi :

– Còn đây là giải thưởng của chị ! – Cậu ta ném cho tôi tập phong bì cùng một cái cúp bằng thuỷ tinh – Chúc mừng chị đã là Queen !

Tôi cười giả lả , nhận đống đồ đó bằng hai tay của mình . Hoá ra chiến thắng cũng không vui như tôi tưởng . Chỉ là thắng , rồi nhận quà , rồi nghe mọi người chúc mừng … Tôi bỗng thấy tất cả mọi thứ thật nhàm chán ! Mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa đối với tôi . Đúng , mọi thứ chỉ là vô nghĩa !

– Chuyện sáng nay hắn nói … – Thái Vũ tư lự , ánh mắt cậu ấy dán chặt xuống nền đất thô cứng – Chị thực sự đang quen hắn sao ?

– Ưhm … – Tôi gật đầu xác nhận , cớ gì tôi phải nói dối tình cảm của mình cơ chứ ?

– Còn … câu trả lời của em thì sao ?

Lần này Thái Vũ nhìn thẳng vào mắt tôi , kiên quyết không chịu rời làm tôi ái ngại quay đi . Tôi thực sự không dám nhìn thẳng vào cậu ấy … Vì tôi biết tôi đã làm cậu ấy đau lòng , nhất định câu trả lời của tôi sẽ làm cậu ấy bị tổn thương . Ôi , Thái Vũ ….Tôi phải làm gì với cậu bây giờ ?

– Chị mau nói đi chứ ! – Vũ gắt lên – Chẳng phải chị nói sau cuộc thi sẽ trả lời em sao ?

Tôi nắm chặt lấy tấm chăn mỏng làm nó nhăn nhúm lại . Chắc hẳn nó nhăn nhúm y hệt cái mặt của tôi bây giờ , khi tôi phải nén đau lòng rời bỏ một thứ tôi thương mến , để chọn cho mình một thứ thực sự còn quan trọng hơn mạng sống của tôi :

– Xin lỗi … – Tôi lí nhí – Thật sự xin lỗi …

– Tại sao chứ ? – Thái Vũ đau đớn nhìn tôi , tiếng cậu ấy khàn đặc lại – Tại sao không phải em mà là hắn ? Chị đã quen hắn được bao lâu ? Chị đã biết những gì về hắn ? … Hắn yêu chị bằng thời gian em chờ chị hay sao ? Kim My , chị hãy trả lời đi ? Tại sao chứ ?!!

– Thời gian không là gì trong tình yêu cả , Thái Vũ … – Tôi cố nén tiếng nấc dài , can đảm mắt đối mắt với cậu ấy – Thời gian tôi gặp Mike ít hơn thời gian cậu chờ tôi , không có nghĩa tình cảm của tôi đối với Mike kém hơn tình cảm của cậu đối với tôi … Cậu càng thích tôi bao nhiêu , cậu càng phải hiểu tình cảm của tôi đối với Mike bấy nhiêu chứ . Cậu có thể cho tôi ích kỉ , tôi chỉ biết nghĩ đến mình … Tôi , tôi cũng không ngờ là mình lại yêu anh ấy nhiều đến thế …

Tôi nói lảm nhảm như một kẻ tâm thần , mặc kệ Thái Vũ có hiểu gì hay không . Tôi cũng muốn bộc lộ nỗi lòng của mình lắm chứ , tôi cũng không muốn cứ phải kìm nén mãi như thế này . Tôi cũng muốn được thực sự là mình , không cần phải nể sợ hay lo ngại ai , tự tin chọn cho mình một người mà mình yêu thương …

– Nhưng đó chỉ là tình cảm của chị đối với hắn – Thái Vũ gằn giọng xuống , cứ như cậu ấy sợ nếu nói to , cậu ấy sẽ không kìm được mà lao vào bóp cổ tôi đến chết – Còn hắn đối với chị thì sao ? Hắn có yêu chị thật hay không ?

Tôi không trả lời câu hỏi của Thái Vũ , vì tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải . Tại sao , tại sao chứ ? Tại sao ai cũng muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của tôi hết vậy ? Tại sao không để tôi yên ? Để tôi được tự do theo đuổi tình cảm của mình ?

Tại sao ?

– Chị có biết Kintaru là tay sai của bố em không ?

Tôi không nhìn Thái Vũ , nên tôi cũng chẳng biết khi ấy gương mặt cậu đã biểu hiện những thái độ gì nữa : căm hận , tức tối … hay đau đớn , xót xa ? Tôi không biết , và cũng không muốn biết . Tôi không muốn phải chịu thêm bất kì áp lực nào nữa , tôi chỉ muốn là chính tôi mà thôi !

– Để bắt em phải về Nhật , hắn đã lợi dụng chị làm mồi nhử . Tất cả những gì hắn làm với chị , đều chỉ là giả dối mà thôi ! Chị đừng bao giờ tin hắn nữa !

” Giả dối ? ” – Tôi biết chứ .

Thật ra tôi đã biết cả rồi … Nhưng tôi yêu anh ấy không hề hối hận ! Tôi chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh ấy . Dù anh ấy lợi dụng tôi cũng không sao , dù làm tôi tổn thương cũng được ; nhưng chỉ cần anh ấy cần tôi , thì tôi sẽ mãi mãi … mãi mãi ở bên anh ấy . Cậu có hiểu lòng tôi không , hả Thái Vũ ?

– À , trời cũng tối rồi … – Tôi đá mắt ra ngoài cửa sổ , cố làm ra vẻ không nghe thấy những lời Thái Vũ vừa nói – Chúng ta cũng phải về thôi …

Nào ngờ khi tôi toan đứng dậy , thì Thái Vũ đã nhanh tay kéo giật tôi ngược trở lại làm đống đồ tôi đang ôm trên tay rơi xuống đất . Rồi Thái Vũ ôm chặt lấy tôi , hôn mạnh bạo lên môi tôi . Cái hôn quyết liệt của cậu ấy làm tôi không thể thở được , nhưng dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể đẩy cậu ấy ra được … Đáng ghét , đầu óc tôi lại bắt đầu quay mòng mòng ; cơn choáng váng ban chiều lại ập về .

Tiếp đó , tôi cảm nhận thấy nút áo của mình bị bật ra ( chết rồi , tác giả chảy máu mũi rồi =_=” ) . Thấy lành lạnh nơi cổ , và ngay lập tức là dư vị âm ấm bởi nụ hôn của Thái Vũ . Không được , như thế này thì không được !

– Buông tôi ra , Hàn Thái Vũ ! – Tôi hét lạc cả giọng .

Nhưng Thái Vũ không chịu nghe , vẫn tiếp tục ghì siết lấy tôi . Bây giờ thì tôi thực sự cảm thấy sợ , sợ lắm ! Nhỡ Thái Vũ làm gì tôi thật thì sao ? Tôi thực sự rất sợ !

– Mike ! – Tôi bật khóc nức nở , lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình yếu đuối đến thế – Mike … Mike , cứu em …

Rồi tôi ho lên sù sụ , cổ họng rát buốt . Thái Vũ cũng từ từ buông lỏng tôi ra , và cười cay đắng :

– Ngốc , khóc gì mà khóc … Chỉ là trêu một chút thôi , ai bảo chị từ chối em thẳng thừng thế … – Rồi Thái Vũ lại ôm lấy tôi , nhưng lần này người khóc không phải là tôi , mà là chính bản thân cậu học trò ấy – Ngốc , ngốc như heo …

Tôi cũng ôm lấy cậu ấy , để cằm cậu ấy dựa vào vai mình . Tôi không muốn Thái Vũ phải đau lòng nữa :

– Em sẽ không để hắn đến với chị đâu – Thái Vũ siết chặt tay hơn , và cậu ấy thì thầm vào tai tôi – Nhất định là như thế !

Trời mưa tí tách .

Và sân trường vắng tanh .

Và hai đứa tôi .

Và không gì hết …

Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 39

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN