Búp Bê Tóc Đen - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Búp Bê Tóc Đen


Chương 49


Thái Vũ không ngủ .

Mặc dù chuyến bay làm cậu ta khá mệt mỏi .

Không phải cậu ta không muốn chợp mắt một lát , mà là do lòng cậu ta cứ nóng như lửa đốt , muốn ngủ cũng chẳng thể yên giấc . Cậu chỉ muốn thật mau gặp được ông già đó , và quay về Việt Nam , và gặp Kim My … và quên hết tất cả mọi chuyện ở đây đi .

Căn nhà của gia đình Kintaru thực sự rất đẹp , nó gợi cho con người ta sự thoải mái và trong lành bởi những chậu cây được trồng ngay giữa sân nhà . Những chiếc đèn lồng đỏ được treo trên tường và trên các góc cạnh của mái nhà , mỗi khi tối đến , chúng sáng lung linh như những ngôi sao to trên bầu trời kia .

Khi Thái Vũ đặt bước chân đầu tiên vào căn nhà đó , cậu hiểu rõ một điều : Nơi đây vốn dĩ không chào đón cậu . Nhất là Phu nhân của gia đình này – à không , phải nói cho rõ ràng là vợ của bố cậu – một người phụ nữ có đôi mắt đáng sợ và giọng nói làm rợn xương sống người khác .

– Vậy cậu chính là Hàn Thái Vũ ? – Người phụ nữ có nét đẹp quý phái và trang trọng ấy nhìn thẳng vào mắt cậu – Con riêng của chồng tôi ?

Bà ta đay nghiến vào hai từ ” con riêng ” và ” chồng tôi ” .

Mẹ kiếp , bà ta đang muốn làm Thái Vũ điên lên đây mà !

– Tôi tưởng bà đã biết điều đó từ lâu ? – Thái Vũ châm chích lại – Dù bà biết chẳng thể thay đổi nổi điều gì ?

– Ta không muốn đôi co với những người thiếu văn hoá và sự dạy dỗ của cha mẹ ! – Phu nhân từ tốn uống trà , không hề để ý gì đến con người đang ngồi trước mặt mình lúc này .

– Bà … – Thái Vũ nắm chặt hai tay vào nhau để không bật ra câu **** .

Nhận ra sự căng thẳng của buổi nói chuyện , Mike đành đứng lên và nói với hai người :

– Phu nhân , cũng đã muộn rồi , đường đi cũng xa nên chắc Thái Vũ mệt rồi … Xin Phu nhân để con đưa cậu ấy vào phòng nghỉ ?

Bà Kintaru không trả lời , vẫn ung dung uống từng ngụm trà .

– Thái Vũ , đứng lên theo tôi nào … – Mike nhẹ nhàng nâng tay Thái Vũ lên .

– Buông ra ! – Nào ngờ cậu ta tức giận vùng tay ra , rồi hậm hực đứng lên – Tôi có chân , tôi có thể tự đi được !

~

Buổi tối .

Trong phòng của Mike Kintaru .

– Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần , cậu có thể nghỉ một lát !

Tên Mike Kintaru này mới thật ngứa mắt làm sao ! – Thái Vũ nhủ thầm – Hắn cứ loanh quanh luẩn quẩn trước mặt cậu mãi , chẳng lẽ hắn không còn chuyện gì khác để làm hay sao ? Chẳng lẽ việc duy nhất trên đời này hắn cần làm là theo đuôi người khác một cách đáng ghét , và quan sát cậu một cách trắng trợn ?

Đáng kiếp ! Hắn đúng là một con chó trung thành của gia đình đó !

Tại sao Kim My lại thích một người như thế này ? Hắn hơn cậu ở điểm gì cơ chứ ? Rốt cuộc là cậu thua kém hắn ở nét nào ? – Thái Vũ như muốn điên lên với những suy nghĩ như vậy .

– Lão già đó đâu ? – Thái Vũ gắt ầm lên , không khí trong cái nhà này làm cậu ta như muốn nghẹt thở – Mau đưa lão già đó ra đây , hoặc là tôi sẽ tự đi tìm ông ta !

– Hiện giờ ông Hàn đang ở trong bệnh viện … – Mike vứt cho Thái Vũ một bộ quần áo ngủ – Cậu cứ nghỉ qua đêm nay đã , sáng mai chúng ta sẽ tới thăm Otousan !

– **** ! Tôi không mặc chung đồ với người khác ! – Thái Vũ ném bộ quần áo xuống dưới đất , rồi tiện chân dẫm thẳng lên đó .

Mike thần ra trong giây lát , rồi bật cười :

– Tuỳ cậu , anh chàng bốc mùi ạ !

– Cái … cái gì ? – Thái Vũ giật nảy người , rồi vội vàng hít hà áo mình – Làm gì có mùi gì chứ ?

Chỉ biết sau đó Mike lăn ra cười một mình , còn Hàn Thái Vũ thì đành lủi thủi đi vào nhà tắm với bộ quần áo mới . Đêm đầu tiên của Thái Vũ ở Nhật Bản đã trôi qua như vậy đấy …

~

Bệnh viện ông Hàn đang nằm là bệnh viện có tiếng nhất Nhật bản . Nó bao gồm nhiều dụng cụ hiện đại và một đội ngũ các bác sĩ hành nghề lâu năm và có tiếng trong giới chuyên môn .

Ông Hàn mắc căn bệnh thoái hoá xương và nó khiến ông bị liệt toàn thân , chỉ có thể nhờ người khác chăm sóc hộ bản thân mình . Người ta còn chuẩn đoán ông bị ung thư , và hoàn toàn có thể ra đi bất cứ lúc nào …

Bị bệnh nặng vậy nhưng chưa ngày nào ông kêu than với ai , mong ước duy nhất của ông chỉ là được gặp lại đứa con trai thực sự của mình – dù đó là một lần sau cuối .

– Bố cậu đang ở sau tấm màn này … – Mike nói với Thái Vũ , cố gắng trấn an tinh thần cậu – Đừng lo lắng quá !

Thái Vũ nuốt nước bọt đánh ” ực ” một cái trong cổ họng .

Bố cậu – người đã bỏ rơi cậu mười bảy năm , người mà cậu luôn oán trách , luôn căm ghét – con người đó , đang nằm ngay sau tấm màn mỏng manh này hay sao ?

Sao lại gần thế này ?

Chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng , là Thái Vũ có thể hoàn toàn nhìn thấy mặt ông ta …

Tại sao lại gần thế này ?

” Roẹt ! ” – Dồn hết can đảm , Thái Vũ dùng tay kéo tấm màn trắng ngăn cách giữa người nhà và bệnh nhân sang một bên .

Trên giường bệnh , là một người đàn ông trung niên đang nhắm hờ hai mắt ; người đàn ông mỏng manh đang thở bằng bình oxy và đôi khi cơ thể run lên nhè nhẹ . Trán ông ta đầy những nếp nhăn do năm tháng bôn ba cùng Công ty và vì nỗi nhớ con ngày đêm không dứt , làn da xanh xao làm lộ lên những đường gân chạy dọc khắp cổ tay .

Rồi , đến lúc rồi đó !

Thái Vũ , giờ là giây phút để mày trả thù những nỗi đau khổ mà ông ta đã gây ra cho mày !

Nào , nói đi !

Nói ông ta là một ông bố tồi .

Nào , đánh đi !

Đánh để quên hết đi những phiền muộn mà mày đã phải gánh chịu !

Thái Vũ , hãy can đảm lên !

– Thái … Vũ … – Người đàn ông đó chợt tỉnh dậy , và cố gắng tháo bỏ ống truyền oxy ra khỏi miệng – Là con phải không , Vũ ?

Sao giọng nói của ông ta lại dịu dàng thế ?

Sao gương mặt của ông ta lại vui mừng đến thế ?

Là vì cậu ư ? Vì sự xuất hiện của cậu ?

Đúng không , có phải là vậy không ?

Và trong lúc cậu vẫn còn đang phân vân , thì Mike đã nhanh chóng đặt tay cậu lên bàn tay thô ráp của người đàn ông đang nằm bất động . Giây phút hơi ấm ấy lan toả trong trái tim cậu , Thái Vũ đã bật khóc :

– B… – Thái Vũ nói không thành tiếng .

Biết bao những cảm xúc vui , buồn , mừng , giận , hờn …

Biết bao những nỗi nhớ con trẻ .

Biết bao những tình thương yêu ngày qua ngày …

– Thái … Vũ … – Người đàn ông vẫn tiếp tục gọi tên cậu – Con trai của bố … Con trai …

Thật ra cậu nói ghét bố mình , chỉ vì Thái Vũ không muốn bị tổn thương lần nữa .

Nói không nhớ , không muốn gặp … thực chất chỉ vì chút sĩ diện trẻ con và tình yêu thương vô bờ bến mà cậu dành cho người cha thân yêu .

– Tôi … sẽ ra khỏi đây … – Mike gượng cười , mặc dù anh nghe tim mình như bị ai bóp nát – Hai người cứ trò chuyện đi …

Vậy là ngày hôm đó :

Thái Vũ đã tìm được nơi chốn của mình .

~

Một sáng đẹp trời khác .

Tại quán Doco cạnh dãy phố Harajuku :

– Này ! – Thái Vũ ngồi chống tay lên bàn , cậu ta hỏi – Anh không phải con ruột của bố tôi đúng không ?

– Đúng vậy … – Mike thả lỏng người trên chiếc ghế đệm màu nâu chì , ung dung thưởng thức tách cà phê Capuchino thơm lừng .

– Bố bảo sẽ giao toàn Công ty cho tôi !

Một giây sững người …

Nhưng rất nhanh , anh lấy lại bình tĩnh và mỉm cười :

– Nó vẫn luôn chờ cậu trở về mà .

Rồi Thái Vũ thần ra , cậu ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất lung . Một lát sau , cậu ta nói :

– Nhưng tôi muốn lấy lại nó bằng chính sức mình ! Tôi sẽ biến nó từ Công ty cổ phần thành Công ty riêng của bố .

– Muốn vậy , cậu phải có một gia sản khổng lồ , cậu hiểu chứ ? – Mike nhìn sâu vào mắt Thái Vũ , thấy ánh mắt cậu ta kiên định không ngờ – Cậu không hối hận ?

– Hãy chỉ cho tôi cách kiếm tiền !

Mike lại cười , nhưng trong nụ cười ấy có nét bi thương :

– Kể cả khi cậu phải xa Phương Kim My ?

Lại thêm một giây sững sờ .

Và tiếc nuối …

– Muốn lấy lại Công ty , không phải chỉ làm ngày một ngày hai mà có … Cậu quyết tâm không ?

– Tôi muốn thấy cô ấy tự hào về mình ! – Thái Vũ mỉm cười đắc thắng – Như vậy sau này tôi càng dễ dàng có được cô ấy .

Hình ảnh người con gái ấy lại trào lên trong óc anh .

Nụ cười , đôi mắt , lời nói , kỉ niệm của hai người …

Tất cả giống như một đoạn băng quay chậm về kí ức .

– Được ! Vậy tôi sẽ kí hợp đồng người mẫu 5 năm với cậu ! – Mike đặt tách cà phê xuống , chậm rãi nói tiếp – Nhưng khi làm người nổi tiếng , cậu phải chấp hành vài điều luật của hợp đồng .

– Luật ? – Thái Vũ tròn mắt .

– Chỉ cần cậu nhớ ba điều sau là được rồi . Thứ nhất : không được vi phạm bản quyền , thứ hai : không được tự ý hoạt động riêng khi chưa có sự cho phép của quản lí … – Mike ngập ngừng , rồi tiếp tục – Và thứ ba : không được gây ra bất kì scandal nào về đánh nhau và tình yêu ! Cậu có làm được không ?

Thái Vũ suy nghĩ giây lát , rồi cậu chìa tay ra phía Mike :

– Dĩ nhiên !

– Vậy … mong được giúp đỡ ! – Mike bắt tay cậu ta .

Và từ đó đến nay , Thái Vũ đã làm đúng như lời nói của mình : cậu ta trở thành người mẫu bí ẩn mang bí danh Yul của Công ty Nero – một người mẫu hoàn toàn trong sạch và không hề vướng vào bất kì scandal nào .

Nhưng cậu ta còn có thể giữ vững phong độ như bây giờ , khi cậu ta gặp lại người con gái ấy ?

Chú ý: Để lấy mật khẩu cho chương sau các bạn vui lòng soạn tin theo cú pháp:

CL MK Gửi 7744

(CL dấu cách MK gửi 7744)

Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 50

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN