Búp Bê Tóc Đen
Chương 55
Em thường tự hỏi :
” Có phải anh rất thích chơi trốn tìm với em hay không? “
Nếu vậy…
Lần sau đổi lại là anh tìm em nhé?
Ba năm qua, em tìm anh…
Đã tìm quá mệt mỏi rồi !
* * * * * * *
Tôi bất kể thời gian đã trôi qua là bao lâu, chỉ cần nhìn thấy anh, với tôi thế là đủ.
Ba năm qua, anh có gầy đi, mái tóc cũng dài ra… Nhưng đôi mắt nâu thông minh ấy vẫn ánh lên những tia sáng lung linh như ánh sáng phát ra từ ngọn nến nhỏ trong Nhà thờ – lay lắt mà mạnh mẽ. Anh vẫn là Mike Kintaru của ba năm về trước, có phải không?
Tôi cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt anh nửa giây.
Chúng tôi cứ đứng bất động như thế.
Có lẽ là rất lâu, hoặc thực ra chỉ là vài phút…
– Mike… – Tôi tiếp tục gọi tên anh, thầm mong anh sẽ gọi mình ngay sau đó.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, anh vẫn đứng yên. Rồi trong một khắc, cánh tay anh nhẹ nhàng đưa lên: ” Lẽ nào anh ấy muốn ôm mình? “.
Tôi cũng chầm chậm định bước về phía anh…
– Tránh ra !
Thân người tôi lại được dịp đóng băng lần nữa.
Là tôi nghe lầm đúng không?
Tại sao lời anh nói lại toả ra sát khí lạnh lùng như vậy?
– Mik…
Và khi tôi còn chưa kịp hoàn tất tiếng gọi của mình, anh đã bước qua tôi mà không thèm nhìn đến một lần. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Hay anh ấy không nhận ra tôi?
Một giây sững người…
Rồi tôi vội vàng chạy theo anh, vừa chạy vừa réo gọi:
– Mike ! Mike !
Tôi đuổi theo anh tới tận gara để xe của nhân viên Công ty, và trước khi để anh kịp lên xe; tôi đã nhanh nhẹn kéo tay anh lại và bắt anh phải nhìn vào mắt mình:
– Mike… – Tôi cố ngăn tiếng thở hổn hển – Em là Kim My đây, là Phương Kim My đây…
– Buông ra ! – Mike gạt tay tôi ra, nhưng tôi vẫn kiên cường bám chặt lấy tay áo anh.
– Anh không nhận ra em đúng không? – Tôi vẫn cố nài nỉ – Em là Phương Kim My đã từng gặp anh ở Việt Nam, em là…
– Nói nhiều quá !
Mike sẵng giọng, rồi anh nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Tôi không quen cô !
Rồi anh đẩy tôi ra, lẳng lặng ngồi vào trong chiếc xe màu bạc.
Chân tay tôi không thể nhúc nhích, nước mắt cũng tự động trào ra mà không cần sự cho phép của tôi.
” Tôi không quen cô ! ” – Câu nói ấy mới thật đáng sợ làm sao.
Bỗng chốc, khung cảnh trước mặt tôi là một màu đen; chỉ có tiếng động cơ xe đang âm thầm chuyển bánh là tồn tại…
Mấy giây sau, khi tôi kịp nhận thức mình đang làm gì, chiếc xe màu bạc mang anh đã biến mất hút vào trong biển người mênh mông tự lúc nào.
…
– Kim My ! Kim My !
Tiếng Thái Vũ gọi làm tôi bừng tỉnh:
– Từ nãy giờ chị có nghe Takara nói gì không đó?
Thì ra từ nãy tới giờ tôi cứ tự chìm vào trong những suy nghĩ viển vông của chính mình, mà không hề để ý rằng có hai người con trai đang nhìn tôi không chớp mắt: một người là Thái Vũ, người còn lại dĩ nhiên là Takara Hiroshi – thư kí riêng của Tổng giám đốc Công ty Nero.
Takara là một chàng người Nhật khá dễ thương với chiếc kính cận có các vạch sọc đen trắng. Ngay từ lúc đầu mới bắt gặp nụ cười của anh ta, tôi đã biết anh ta là một người hiền lành, nhân hậu và cực kì nghiêm túc trong công việc.
Nhưng phải chia buồn rằng từ nãy tới giờ, tôi thực sự chẳng hề để tâm xem anh chàng này đang nói gì; bởi trong lòng tôi còn đang chình ình một dấu hỏi chấm to tướng:
– Vậy rốt cuộc là cô có muốn làm người mẫu cho Công ty tôi không? – Takara nghiêm mặt hỏi tôi.
– Người mẫu? – Lúc này tôi mới ngớ người ra, vội vàng hỏi lại ngay – Nhưng tôi đang đi học, làm sao có thể làm người mẫu được?
– Cô yên tâm, công việc người mẫu này rất đơn giản. Mỗi tuần cô chỉ cần đến studio một lần vào Chủ nhật. Hoặc nếu cô vẫn còn chưa đủ yên tâm thì tôi sẽ xin Nhà trường bảo lưu kết quả hộ cô trong hai tháng… – Takara chợt dừng lại, nhìn tôi một hồi rồi mới tiếp tục – Hơn nữa, đây cũng là trường hợp bất đắc dĩ, chúng tôi chọn cô một phần vì cô đã gây nên scandal cho Yul.
Tôi?
Gây nên scandal cho Thái Vũ ư?
Ôi lạy chúa, tôi có nghe nhầm không chứ?
Là cậu ta tự ý đến chỗ tôi và bám dai như đỉa đói mà…
Đâu phải là lỗi tại tôi kia chứ?
– Tôi… – Tôi bấu hai ngón trỏ vào nhau, phân vân không biết nên thế nào.
– Quả thực nếu cô không làm, nhất định tên tuổi của Yul sẽ bị giảm đi một nửa ! – Takara có vẻ lo lắng thực sự, cậu ta chán ngán đặt tập tài liệu gì đó xuống bàn, không ít lần than ngắn thở dài.
Khi tôi vẫn còn đang lúng túng, Thái Vũ đã nghiễm nhiên chiếm lấy lượt thoại của tôi:
– Đừng bắt ép cô ấy ! – Thái Vũ quay sang tôi – Nếu chị không muốn thì không cần bắt ép bản thân phải làm thế.
– Cậu không hiểu tầm quan trọng của vấn đề sao Yul? – Takara căng thẳng hét lên – Chuyện này không chỉ liên quan đến cậu, mà còn có ảnh hưởng lớn đến chiếc ghế giám đốc của Mik-kun !
Mik-kun?
Là Mike có phải không?
– Takara ! Ai mượn anh nhiều chuyện ở đây? – Không hiểu sao Thái Vũ bỗng nhiên bực dọc hét lên – Tôi nói nếu Kim My không muốn thì không ai ở đây có quyền bắt cô ấy phải làm hết !
– Tôi sẽ làm !
Trời đất, Phương Kim My tôi đang nói cái gì vậy?
Tôi thực chất còn chẳng biết mình đang muốn làm gì, chỉ biết là tôi không sao ngăn nổi lời nói cứ ào ạt trào ra nơi cuống họng – không sao ngăn nổi những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình lúc này:
– Tôi sẽ làm… – Tôi nhắc lại như muốn khẳng định quyết tâm của mình.
– Thật không? – Cả Takara và Thái Vũ đều ngỡ ngàng nhìn tôi, hình như họ vẫn tưởng như đang mơ thì phải?
– Tôi sẽ làm, nhưng với một điều kiện… – Tôi chậm rãi lên tiếng.
– Điều kiện gì? – Takara hăm hở hỏi lại, hình như anh ta không còn mong gì hơn lời đồng ý của tôi.
Hít vào thật sâu, thở ra thật mạnh.
Tôi nói rõ ràng từng từ một, không gấp hay vội vã:
– Điều kiện là Mike phải dành hết buổi Chủ nhật cuối tuần này cho tôi !
….
Cả quãng đường dài từ Tổng Công ty Nero về khu kí túc xá Kaze no mon, Thái Vũ không nói với tôi bất kì lời nào. Tôi cũng chỉ im lặng, chẳng biết lúc nãy mình vừa phát ngôn ra điều tệ hại gì nữa?
Chỉ là…
Chỉ là nhất thời tôi bật ra ý đó?
Nhất thời?
Có thật là nhất thời không?
Không ! Thực ra tôi đã muốn điều này từ lâu lắm rồi; tôi đã từng mong mỏi được cùng Mike đi dạo qua các con phố của Tokyo: vui vẻ, thoải mái như ngày nào tôi đưa anh đi dạo qua các con phố của Hà Nội.
– Tại sao chị lại làm thế? – Khi chiếc xe đỗ dừng trước cổng khu Sun, Thái Vũ lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi không trả lời, vì tôi thực chất chẳng biết nên biện minh cho điều gì.
– Chẳng phải em đã bảo hắn đang chuẩn bị đính hôn với con nhỏ Yuki hay sao? – Thái Vũ giận dữ gào lên với tôi – Tại sao chị vẫn ngu ngốc chờ đợi hắn trong vô vọng vậy? Chị có biết ba năm qua, hắn ta đã hoàn toàn quên mất chị rồi hay không?
– Thái Vũ, không phải Mike bị mất trí nhớ chứ? – Tôi vẫn ôn tồn hỏi.
– Hừ, dù hắn không mất trí nhớ, hắn cũng sẽ quên chị thôi !
– Vậy… vậy thì tốt ! – Tôi loay hoay xoay nắm tay cầm ở cửa xe – Anh ấy vẫn còn trí nhớ thì tốt rồi…
Nào ngờ trước khi tôi kịp bước xuống xe thì Thái Vũ đã nhanh chóng rướn người sang phía tôi, mạnh tay đóng rầm cái cửa xe lại. Anh tài xế ở bên trên cũng phải xanh mặt vì sợ, vội vàng rút lui ra ngoài đường mà không cần sự nhắc nhở của Thái Vũ.
– Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em?
Tôi cố gắng điều hòa lại nhịp thở của mình.
– Tại sao chị lại ra điều kiện đó? – Thái Vũ lại một lần nữa làm tôi giật mình – Nói đi !
– Đừng có gào lên với tôi ! – Tôi cũng hét lại. Rồi trong một chốc, hỉ nộ ái ố về chuyện ban nãy lại trào lên trong tôi, nhanh chóng biểu hiện ra ngoài bằng hai dòng nước mắt – Cậu có biết hôm nay tôi đã đủ đau khổ lắm rồi không? Cậu có biết lúc tôi nghe anh ấy nói câu: ” Tôi không quen cô ! “, trái tim tôi đã chịu đựng đủ đau đớn và giày vò rồi không? Tôi tưởng mình có thể ngất đi khi trông thấy gương mặt của anh ấy… Tại sao cậu không chịu hiểu rằng tôi vẫn còn nhớ anh ấy đến nhường nào? Người không chịu hiểu chính là cậu đó Hàn Thái Vũ !
Tôi như muốn trút bỏ hết mọi nỗi phiền muộn của hôm nay ra ngoài.
Trút bỏ luôn cảm giác vừa nhìn thấy Thiên đường khi gặp lại anh, ngay lập tức bị kéo xuống mười tám tầng Địa ngục vì bị anh nhẫn tâm hắt hủi.
Tôi muốn quên đi hết, muốn bắt đầu lại từ đầu.
– Nói vậy, tức là hôm nay chị đã gặp hắn? – Thái Vũ bỗng run rẩy – Hắn đã nói gì? Hắn có nói gì với chị không?
Tôi lắc đầu, lấy tay bịt miệng mình để ngăn tiếng nấc không vang ra ngoài.
– Xuống xe đi ! – Thái Vũ lại với tay mở cửa xe cho tôi, lần này nhẹ nhàng hơn ban nãy rất nhiều – Và… ngủ ngon !
Tôi gật gật đầu như một con rối.
Rồi lẳng lặng bước ra ngoài xe, cầu mong không ai trong kí túc xá phát hiện ra tôi vừa khóc…
Nhất là Ni Na và Ah Lee, tôi không muốn hai đứa nó quá lo lắng cho tôi !
* * * * * * *
Khi Kim My rời đi, cả chiếc xe lại bao trùm trong một không khí yên ắng đầy căng thẳng.
Anh lái xe trẻ tuổi sợ hãi nhìn chàng Hoàng tử đang ngồi phía sau mình, ánh mắt cậu ta hằn lên những vệt máu li ti; hai tay nắm chặt thể hiện sự tức giận tột cùng.
– Đi ! – Cậu ta lạnh nhạt.
– Đi đâu ạ? – Anh lái xe khúm núm hỏi lại, sợ rằng công việc mình mới có hai tuần trước sẽ nhanh chóng biến mất vì sự nắng mưa thất thường này của Hoàng tử – Về căn hộ của cậu hay…?
– Đến nhà Kintaru ! – Cậu ta gằn từng tiếng thật chậm – Nhanh lên !
…
– Cậu chủ, cậu đã về…
Cô hầu gái mặc kimono xanh sợ hãi cúi rạp người xuống, cô ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Thái Vũ.
– Mike Kintaru đâu? – Thái Vũ trừng mắt.
– Dạ, cậu Mik-kun đang cùng Phu nhân dùng bữa trong phòng riêng của Phu nhân ạ ! – Cô hầu gái vội vàng trả lời, vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.
Thái Vũ nghe vậy rồi, liền hùng hổ lao vào phía trong của ngôi nhà :
– Mike Kintaru, mau ra đây !
Thái Vũ chưa mở cửa đã gào loạn lên.
Và kể cả đến khi cánh cửa được kéo ra, hai người bên trong phòng vẫn điềm tĩnh ăn uống như thường.
Phu nhân Kintaru mặc bộ Yukata màu ngọc bích, sang trọng uống một ngụm rượu sake trong cái li bằng cẩm thạch:
– Ta đã nói nơi này không chào đón cậu kia mà? – Phu nhân không thèm nhìn Thái Vũ đến một lần, vẫn tiếp tục chờ Mike rót rượu cho mình.
– Tôi cũng chẳng thèm làm phiền bà… – Thái Vũ cười khẩy – Tôi chỉ đến tìm Mike Kintaru một lúc thôi !
Chờ một hồi thấy Phu nhân không có biểu hiện gì, Mike mới cúi rạp người hành lễ và xin phép Phu nhân cho ra ngoài.
Thái Vũ quả thực đến chết cũng không ưa nổi sự trung thành và lễ phép này của Mike đối với con mụ rắn độc Kasumi Kintaru.
…
– Có chuyện gì thế? – Mike hỏi khi hai người đã ở trong phòng riêng của anh, một nơi tuyệt đối an toàn và tĩnh lặng.
” Bốp ! ” – Thái Vũ nhanh chóng thoi một quả vào bụng Mike, cậu ta gắt ầm lên:
– Chẳng phải tao đã nói là không được đến gần cô ấy, không được có bất kì mối quan hệ gì với cô ấy rồi hay sao?
Mike hơi nhăn mày vì sức mạnh của cú đấm cũng không phải loại vừa:
– Tôi đã làm đúng như lời hứa…
– Làm đúng? – Thái Vũ nhại lại, rồi điên cuồng đập phá các thứ đang tồn tại trong phòng Mike – Làm đúng mà gặp cô ấy là sao? Lại còn là ngay hôm nay nữa?
Mike chột dạ nghĩ tới chuyện ban chiều.
Anh cố ngăn mình không nhớ tới gương mặt cô :
– Tôi đã gạt bỏ cô ấy… – Mike nói, âm lượng nhỏ nhưng vẫn đủ cho Thái Vũ nghe thấy.
– Cô ấy đã đồng ý làm người mẫu… – Thái Vũ đứng quay lưng với Mike, như muốn giấu đi cảm xúc giận dữ lúc này của mình – Nhưng điều kiện là anh phải dành buổi Chủ nhật sắp tới cho cô ấy.
– Tôi sẽ từ chối ! – Mike nói không cần suy nghĩ.
– Kể cả khi điều đó liên quan đến chiếc ghế Tổng giám đốc của anh lúc này? – Thái Vũ nhớ lại lời của Takara ban nãy.
– Tôi sẽ từ chối nếu điều đó vi phạm vào lời hứa giữa hai chúng ta… – Mike đứng dậy, tránh không dẫm vào mảnh thủy tinh bị văng ra từ chiếc lọ cổ để ở trên bàn mà Thái Vũ vừa trút giận lên nó.
Thái Vũ bỗng dưng im lìm như một pho tượng.
Không gian trở nên đặc một mùi thuốc súng…
– Không… – Thái Vũ nói như thở trong gió – Hãy đồng ý đi !!
– Sao cơ? – Lần này Mike cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên thật sự, anh trợn to mắt hết mức có thể – Ý cậu là gì?
– Hãy đi chơi… – Rồi Thái Vũ dần dần quay lại, trên môi ẩn hiện nụ cười hiểm ác vô cùng – Và dập tắt mọi hi vọng của cô ấy về mối tình đầu này ! Dập hoàn toàn.
Buổi tối, trời lạnh hơn hồi chiều.
Mike cảm nhận thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng mình.
Sự thật luôn được bao phủ bởi những lời nói dối.
Giống như con người vậy…
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 56
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!