Bút Kí Huyền Môn - Chương 100: Nhân quả luân hồi không ai tránh được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Bút Kí Huyền Môn


Chương 100: Nhân quả luân hồi không ai tránh được


Bên trong nhà Lương bá đang cùng ngồi với lão trưởng thôn ở trên giường đỡ tên Lục Hưng kia dậy, thấy hắn chỉ nôn thốc nôn tháo ra ngoài một thứ chất lỏng đen xì, Thu Linh cũng ở ngay cạnh Dương Vũ nhưng khi ngửi được cái mùi này liền không chịu được mà bịt mũi đi ra bên ngoài, Dương Vũ vì có nhiều năm đối mặt với cái loại sự tình này nên căn bản cũng không đến mức như nàng, chỉ là vẫn thấy hơi khó chịu, tiến lại bên giường rồi trực tiếp kéo tay hắn ra mà bắt mạch, thấy trong người quỷ khí kia đã gần như tiêu tán hết thì khẽ gật đầu một cái, lại nói với lão trưởng thôn

-cố gắng bồi bổ cho cậu ấy là được, trong vài ngày tới cậu ấy sẽ trở lại bình thường 

Rồi liền ngồi ra phía cái bàn trà gần đó mà rót lấy một li nước, vừa định nhấc chén lên thì lại nghĩ ra việc gì 

-nhắc cậu ta nếu muốn sống thì nên đeo lá bùa kia vào 

Lão trưởng thôn lập tức đồng ý, đợi cho tên kia nôn hết mấy thứ trong bụng ra thì lão cùng Lương bá liền đặt hắn nằm lại xuống giường, tên Lục Hưng kia đến lúc này xem ra đã tỉnh táo ra một chút, cố sức nói

-đạ tạ ơn cứu mạng 

-khỏi đi, giữ được mạng là may rồi, đừng nghĩ tới ân huệ làm gì, trả tiền là được 

Thu Linh vừa mới đi vào trong, nghe thấy câu này của hắn mà như không tin nổi thế nhưng cũng chỉ nghĩ hắn nói đùa cho nên không đả kích, thế nhưng Hướng thẩm nghe một lời này của hắn thì liền hiểu ý, móc trong túi ra một nắm tiền hào mà đưa tới trước mặt hắn 

-cả nhà chúng tôi còn có từng này…cậu…mong cậu nhận tạm 

Dương Vũ nhìn vào đống tiền trong tay bà ta, lấy ngón tay gẩy gẩy ra đếm thì chỉ còn tám đồng, liền thò tay nhặt lấy một đồng rồi bỏ vào trong túi, song xuôi thì liền đứng dậy cáo từ, không quên nói hắn sẽ tới đây một lần nữa để thăm bệnh cho tên Lục Hưng kia, nói song liền lập tức đi ra ngoài, Thu Linh thấy người kia đã không sao, vả lại ở đây cũng có cha nàng lo liệu cho nên cũng yên tâm mà đi ra theo hắn, tới lúc đi ra tới ngoài cổng nhà lão trưởng thôn thì nàng mới kéo hắn lại hỏi 

-sao huynh còn đòi tiền của họ 

Dương Vũ ngắt một ngọn cỏ ven đường, đưa lên miệng, nhấm nháp cảm nhận một chút rồi trả lời 

-cứu người thì lấy tiền, có điều gì sai sao?

Thu Linh thấy hắn vẫn cứ ung dung như vậy thì vô cùng khó hiểu 

-ba năm nay Lương gia thôn mất mùa, gia đình trưởng thôn cũng đã giúp đỡ người quanh thôn rất nhiều, huynh cũng thấy trong nhà họ cũng làm gì còn nhiều tiền nữa, chẳng phải trước đây huynh cũng đã cứu a Tam sao, lúc đó ta có thấy huynh đòi họ một đồng nào đâu 

Dương Vũ nghe nàng chất vấn như vậy thì liền đứng khựng lại, nhổ bỏ ngọn cỏ đang nhai trong miệng ra 

-ta cứu con trai họ tức là họ mang ơn ta, ta lấy một đồng để trên danh nghĩa cứu người lấy tiền họ sẽ không còn mắc nợ ta nữa, bằng không món nợ này sẽ vẫn được tính, đến kiếp sau hắn cũng vẫn sẽ phải trả lại ta, đây gọi là nhân quả 

Lại nói 

-gia đình tên a Tam kia cũng làm gì còn gì, ta không nỡ lấy nốt số khoai sắn để mẹ con người ta chết đói, nếu như đòi được nợ thì sẽ đòi, còn không cứ để mặc cho tự nhiên quyết định, thiên địa đại đạo không ai thay đổi được cả 

Thu Linh có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, cũng không chấp nhắc gì nữa, lại nghĩ tới việc trước đây khi hắn xuống huyệt mộ kia cũng không ít vàng bạc châu báu nhưng hiển nhiên không lấy một thứ, trong lòng lại nảy sinh ra một thứ cảm giác khâm phục, thế nhưng lại có chút tò mò

-vậy mỗi lần huynh cứu người như vậy cũng chỉ lấy một đồng thôi sao?

Dương Vũ cũng thành thật trả lời

-cũng rất khó nói, có nhiều lấy nhiều, có ít lấy ít, trong trường hợp này như cô cũng thấy, ta đã cứu hắn một mạng, trên thực tế thì nhà họ dù có núi vàng núi bạc cũng không trả nổi cho ta 

Thì ra là vậy, nàng gật đầu mấy cả tỏ vẻ đồng ý, hai người cùng đi về nhà, trên đường đi nàng cũng ngại mà hỏi hắn rất nhiều điều liên quan tới pháp thuật, hắn nghe thì cũng chỉ à ơ trả lời cho qua chuyện, tâm trạng của hắn từ khi bước ra khỏi nhà của lão trưởng thôn như bị đảo lộn hoàn toàn, vậy ra suy đoán trước nay của hắn thực là đã sai sao? 

Về tới nhà thì vẫn chỉ thấy tiểu Nguyệt đang mải mê luyện kiếm, Lệ nhi thì đang ngồi cạnh đó nhìn nàng ta, thỉnh thoảng vỗ tay vài cái tỏ vẻ như rất ngưỡng mộ, thấy Dương Vũ quay trở về thì liền đứng lên mà tiến tới chỗ hắn, hỏi vài ba câu tình hình thì cũng không có gì là quan tâm lắm, thực chất hai nàng chỉ lo hắn bị làm sao, còn người khác bị cái gì thì cũng không để tâm lắm, lúc này mới trở vào trong nhà, ngồi nhìn tiểu Nguyệt một chút, chỉ cho nàng vài đường kiếm mà nàng còn tập sai, một hồi sau thì thấy đã có chút tiến chiển nên mới đi vào trong phòng, muốn sắp xếp một chút đồ đạc chô những việc sắp tới thì mới ngó thấy một giỏ tiền giấy còn thừa ở góc nhà, biết đây là phần tiền giấy còn thừa sau khi Lệ nhi cùng Thu Linh đi cúng bái tối hôm qua, suy nghĩ một chút thì như nhớ ra việc gì, liền tiến lại nhặt lên rồi mang ra ngoài, không quên đem theo mấy cây nhang 

Đi ra ngoài lướt qua chỗ tiểu Nguyệt thì liền khựng lại, ngó nàng một chút rồi nói

-cô đi theo tôi 

Tiểu Nguyệt đang luyện nốt mấy chiêu cuối cùng, thấy hắn gọi thì liền chạy theo, Dương Vũ không nói một câu mà lập tức bước ra ngoài ngõ, đặt đống tiền giấy cùng mấy cây hương xuống đất rồi ngồi trước nó, tiểu Nguyệt còn đang thắc mắc không hiểu vì sao hắn gọi mình ra ngoài này thì lập tức hỏi, Dương Vũ cũng không vội trả lời, rút ra mấy que hương đưa cho nàng, rồi mình cũng trực tiếp đốt lấy ba que hương, nói

-cô đã gọi sư huynh tôi một tiếng sư phụ thì cũng được tính là đệ tử ngoại môn của Liễu tiên, theo quy củ thì cứ tới mồng một đến mồng ba đầu tháng sẽ phải thực hiện một nghi thức bố thí vong nhân 

Nói rồi đứng dậy, cầm ba nén hương khấn

Mời các vong nhân vất vưởng nhân gian, những vong hồn tứ phương tám hướng, ngạ quỷ, lệ quỷ khắp nơi về đây nhận bố thí vong nhân, bổn đạo là Lục Dương Vũ, là đệ tử nội môn Liễu tiên đạo thuật, vị nào sắp đến ngày siêu sanh thì xin mời siêu sanh, chư vị còn vất vưởng chớ buồn, ngày đầu tháng mỗi năm bổn đạo sẽ bố thí cho. Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn phổ đạo chúng sanh diệt trừ ác nghiệp.

Nói rồi liền cắm hương xuống đất, lại quay qua phía tiểu Nguyệt bảo nàng khấn theo hắn, nàng cũng lập tức làm theo, nhưng có điều vì ban nãy hắn đọc quá nhanh cho nên nàng thực là chẳng nhớ nổi, chỉ lí nhí trong miệng vài câu, song xuôi cũng cắm hương xuống chỗ ban nãy, Dương Vũ thấy nghi thức đã song thì liền cúi xuống đốt tiền giấy, không quên giải thích cho nàng 

-âm hồn còn vất vưởng thực rất khổ cực, họ đều là những người chưa hết thọ mệnh nhưng vì một lí do nào đó mà phải chết, không như người sống có thể làm ra vật chất để sinh sống, họ chỉ có thể hưởng được nhang khói mà tồn tại, những việc như thế này không những là gia tăng âm đức của pháp sư mà còn là để giúp họ một phần nào đó. 

Viết đến đây thực là cảm xúc dâng trào, thằng viết truyện không thể tin rằng mình đã viết hết 100 chương đầu, nếu đọc đến đây thì cũng không biết nói gì hơn, chỉ biết cảm ơn quý vị độc giả rất nhiều, cảm ơn đã đồng hành cùng Dương Vũ và thằng viết truyện trong xuất quãng thời gian vừa qua, lời hay ý đẹp khó lòng nói hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN