Sau khi biết được vị trí của Tịch Tử Phong, Bạch Tiên Tiên bình tĩnh gật đầu.
Nhìn thần sắc cô rất khó phân biệt là đang vui hay buồn, Ngân Hà hỏi: “Tiên tiên, người sẽ không nhảy lầu chứ?”
Bạch Tiên Tiên hô một tiếng a rồi cầm xích sắt lên, tiếng xích sắt rung động vang lên hợp cùng với tiếng nói hờ hững của cô: “Từ tầng hai nhảy xuống không thể chết người, tay ta thì bị xích sắt kiềm chế, đi ra chỗ cửa sổ đã là cực hạn, thì làm thế nào mà nhảy lầu được?”
Cô xòe bàn tay hứng ánh mặt trời bên ngoài, cả người mang theo hơi thở suy sụp u buồn
“Nào, Ngân Hà, ta sẽ không cho Diệp Đình Thu cơ hội nào nữa, chúng ta coi như xong rồi, Ngân Hà ngươi nghe ta nói hiểu không, ta và hắn hoàn toàn chấm dứt.
Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ này càng nhanh càng tốt.”
“Bổn cô nương muốn khiến hắn yêu ta, yêu không được, chết cũng không xong.
Được, từ giờ ta chính là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.”.
Ngân Hà nghe cô nói vậy liền trầm mặc, chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thì dùng cách nào cũng được.
Tịch Tử Phong ngày hôm qua bị bảo vệ ném ra khỏi nhà họ Diệp.
Bắt anh ta phải cách xa cửa Diệp gia không được vào nhưng anh ta không yên lòng về Bạch Tiên Tiên, ngày hôm sau anh ta liền lảng vảng bên ngoài biệt thự của Diệp gia.
Ngày mùa hè nắng chói chang, anh ta cải trang đầu đội mũ, đeo kính râm, trên lưng có mang một cái túi nhỏ, cả người đều biến thành một bộ dạng khác.
Chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, Tịch Tử Phong thuận lợi tránh được xe Diệp Đình Thu và bảo vệ đi tuần của Diệp gia.
Ngay khi anh ta muốn biết tình hình của Bạch Tiên Tiên nhưng lại không làm gì được, thì cửa sổ tầng hai của Diệp gia đột nhiên mở ra.
Cô gái xinh đẹp u sầu mở rộng vòng tay, cả người như đang tắm mình dưới ánh mặt trời, giống như một thiên sứ thánh thiện.
Tịch Tử Phong cảm nhận được sự tĩnh mịch từ trên người cô.
Mà sau khi anh ta nhìn thấy xích sắt nặng trịch trên cổ tay và đôi mắt đen sâu thẳm của cô gái, mọi băn khoăn do dự đều bị anh ta vứt hết ra đằng sau.
“Cô gái xinh đẹp, tôi nhất định sẽ cứu em! Tôi nhất định phải cứu em! Tôi sẽ làm người hùng của em!”
Đôi mắt Tịch Tử Phong dần trở nên kiên định, lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi gọi.
Ba Tịch ở đầu dây bên kia điện thoại lên tiếng: “Tịch Tử Phong! Ba đang có cuộc họp! Con gọi điện thoại tốt nhất là có việc quan trọng gì đi!”
Tịch Tử Phong cắn răng nói: “Ba, con có việc lớn! Con muốn điều động một số người, con muốn đi cứu người.”
Chỉ chốc lát sau, anh ta cúp điện thoại, ý chí chiến đấu sục sôi mà xoay người rời khỏi Diệp gia.
Cô gái nhỏ, em phải chờ tôi, tôi nhất định sẽ trở thành người hùng của em!
Bạch Tiên Tiên đóng cửa lại, cúi mặt xuống rồi nở một nụ cười.
Cô ngâm nga một giai điệu nhỏ, nhẹ nhàng đi vòng quanh phòng như thể mình không bị mù.
Cuối cùng, cô nhấc theo cái ghế trước bàn làm việc rồi đi vào phòng tắm.
Ái chà!
Cô đập chiếc gương trong phòng tắm một cái thật mạnh, chiếc gương lớn rầm một tiếng rồi chia năm sẻ bảy, từng mảnh vỡ bén nhọn rơi xung quanh bồn tắm.
Bạch Tiên Tiên lấy một mảnh nhọn cắt vào ngón tay mình, ấu trĩ giống như đứa trẻ mà vẽ bậy lên chỗ trống trên tường, vừa viết vừa nhẹ nhàng nói gì đó.
“Anh trai, tạm biệt.”
Cô gái cười nhạt nói với cameras, đôi mắt đen láy lúc này như bừng sáng.
Bạch Tiên Tiên lại lần nữa đi vào phòng tắm.
Ngân Hà lên tiếng: “Nương nương, không phải người sợ đau nhất sao?”
Bạch Tiên Tiên bật nước chảy vào bồn tắm, cô đưa tay mò mẫm rồi nằm xuống, nghe vậy liền thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nhưng đau như này có là cái gì so với nỗi đau trong tim ta, thứ này căn bản không đáng nhắc tới.”
Cô nhắm mắt lại, để nỗi đau dần bao trùm khắp người mình, nhưng cô lại nở một nụ cười vô cùng thuần khiết rực rỡ, vẫn duy trì vẻ đẹp cuối cùng của bản thân.
——— Up tại WordPress-Wattpad———
Một mặt khác, trung tâm con đường, tầng dưới của tập đoàn Diệp thị.
Diệp Đình Thu dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn những vị khách không mời do Tịch Tử Phong đứng đầu.
“Ngày hôm qua bị tôi đuổi ra ngoài nên cảm thấy rất mất mặt, hôm nay cậu gọi thêm người tới là để cứu vớt lại mặt mũi à?”
Diệp Đình Thu giương súng nhắm chuẩn vào Tịch Tử Phong, giễu cợt thành tiếng: “Vậy phải xem cậu có cái năng lực này hay không đã.”
Sau khi hắn dứt lời, Tịch Tử Phong gần như cầu xin mà nhìn hắn.
“Diệp Đình Thu, không, Diệp thiếu.
Tôi không đến đây để kiếm chuyện, tôi xin anh, anh hãy xem thứ này một lát đi.”
Anh ta cương quyết đặt chồng tài liệu ở trước mắt Diệp Đình Thu.
Diệp ĐÌnh Thu khịt mũi xem thường.
Nhưng khi khóe mắt nhìn thấy tấm hình của cô gái ở góc bên phải của tập tài liệu, hắn lập tức đoạt lấy tập tài liệu: “Ai cho phép cậu điều tra em gái tôi?”
“Mẹ kiếp! Cô ấy không phải em gái anh!”
Tịch Tử Phong cuối cùng cũng không chịu đựng nổi mà bật ra những từ ngữ th ô tục.
“Diệp Đình Thu, anh có thể đừng cố chấp như vậy nữa được không! Có thể cẩn thận nhìn thẳng vào chân tướng một chút không? Tôi đều đã đem chân tướng đặt trước mặt anh, anh vẫn nghĩ đây là việc không quan trọng à?”
Diệp Tường bên cạnh thấy Tây Tử Phong bất kính như vậy, liền lấy ra khẩu súng ở eo ngắm vào Tịch Tử Phong, Diệp Đình Thu liền cản anh ta lại.
“Không phải là không thể xem.” Diệp Đình Thu nhìn chằm chằm vào mắt Tịch Tử Phong, cuối cùng cao quý cúi đầu xuống.
Trang đầu tiên của tài liệu kể về chuyện lúc nhỏ của cô.
Diệp Đình thu đang nhàm chán không khỏi cảm thấy hứng thú, thời niên thiếu của Tiên Tiên nha.
Chờ đã!
Bạch Tiên Tiên, quốc tịch người Hoa, mẹ là Bạch Thủy Tâm, tiểu thư của Bạch gia ở thành phố C, cha là Mafia của nước Ý
Không đúng không đúng, Bạch Tiên Tiên và mẹ Bạch rõ ràng là tình nhân và con ngoài giá thú của cha hắn.
Diệp Đình Thu ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Tử Phong: “Cái chuyện làm giả này, cậu cũng làm?”
“Tôi không làm giả! Mỗi một câu mỗi một chữ phía trên đều là sự thật!”
Tịch Tử Phong hung dữ trừng mắt nhìn đối phương.
Diệp đình Thu đột nhiên có chút run tay, hắn nghiến răng, muốn vứt đi mấy trong tay rồi bỏ đi, nhưng một cảm giác không thể giải thích được khiến hắn vô cảm mở ra trang thứ hai trang thứ ba, cho đến trang cuối cùng…
Tuổi thơ ấu bi kịch của cô gái trẻ, hiện ra từng chút trước mặt hắn.
Cô gái là đại tiểu thư của gia đình Mafia, lúc nhỏ bị đối thủ vì cuộc đấu tranh trong gia tộc bắt cóc, bị nhốt trong một căn phòng tối đen, phải đối diện với mười mấy thi thể không thể nhận dạng trong ba ngày ba đêm.
Vì vậy cô ấy mắc bệnh trầm cảm nặng, vài lần có ý định tự sát, nhưng đều được cứu chữa kịp thời.
Mà cuối năm ngoái, gia tộc Mafia bắt đầu nội loại, vì để đảm bảo an toàn cho người nhà, người cha Mafia ấy đã đưa vợ và con gái đến nhà một người bạn ở Trung Quốc.
Gia đình người bạn tốt kia đương nhiên là Diệp gia ở thành phố A.
Diệp Đình Thu muốn cười một tiếng, chỉ là…!Tay hắn càng ngày càng run.
Bệnh trầm cảm?
Không! Bạch Tiên Tiên không phải là kẻ giả dối hay sao? Đây cũng là âm mưu lừa gạt hắn mà cô liên hợp với Tịch Tử Phong.
Đúng, đây nhất định là âm mưu…!
Tịch Tử Phong nhìn Diệp Đình Thu ngẩn người ngồi đó, tài liệu trong tay rơi đầy đất, bộ dạng chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nhịn không được mà tiến lên: “Cậu…”
Anh ta vừa phát ra tiếng, thần kinh của Diệp Đình Thu như bị chạm vào, Diệp Đình Thu lớn tiếng mắng: “Cút!” Hắn hướng súng lên trời, đoàng một tiếng, cả thế giới liền lâm vào yên tĩnh.
Tịch Tử Phong được các vệ sĩ của cha mình ở phía sau bảo vệ.
Diệp Đình Thu chửi thầm một tiếng, lấy chìa khóa xe ra, lái Audi với tốc độ cực nhanh đến Diệp gia.
Hắn phải đích thân hỏi Bạch Tiên tiên, rốt cuộc đâu mới là sự thật.
———
Thập Bát Sơn Yêu..