Ca ca ngươi...đừng như vậy (cao H)
Lạnh lùng ca ca chỉ sủng muội muội (9)
——————
Rầm—
Nàng hai chân mềm nhũn, cố gắng mở cánh cửa của lỗ thông gió.
“May mà Tần Hữu không nghĩ mình có thể đi vào đây nên không khóa chắc lại.. “. Nàng từ từ bò vào ống thông gió… Đúng như nàng nghĩ! Cái ống này thực sự dẫn ra bên ngoài! Nhưng, Tần Hữu cũng không phải là quá ngốc… Trước khi rời đi, nàng ta đã gọi những tên cao to này để canh gác nàng… Người phụ nữ này.. Thật sự muốn giết chết nàng a… Còn như vậy phí nhiều công phu..
Ân…. Một trận đau đầu…. Lúc này nàng cũng hít phải một ít khí độc… Bây giờ phát tác?
Đau đầu càng lúc càng tăng, nàng cũng không nghĩ ngất xỉu ở đây, nếu ca tới mà không thấy nàng thì làm sao? Ca tức giận hậu quả không lường được nha?
Đùng—-
Trong lúc nàng suy nghĩ nên làm như thế nào thì có tiếng súng vang lên… Ca đã đến!
Nàng cố gắng nhìn xuống để xem chuyện gì đang xảy ra… Ca từ trên xe bước xuống.. Khuôn mặt thì rất trầm, hai mắt đỏ ngầu… Đây là lần đầu nàng như vậy thấy một ca ca khác, nhưng lại không có sợ hãi, không có phản cảm nhưng chỉ có đau lòng…
Lục Hàn Long bước ra xe, nhìn những tên canh gác như đang nhìn xâu bọ giống nhau.
“Giết hết! “. Giọng nói lúc này trầm lại càng trầm hơn. Nói rồi, Lục Hàn Long hướng nhà kho chạy nhanh qua, bỏ lại những thủ hạ đang vui đùa với những tên côn đồ đó.
Ân… Đau đầu ngày càng dữ dội hơn, nàng quyết định nhảy xuống dưới kia… Nếu không thì sẽ thực sự phải ngất ở trong đây..
Trước khi nhảy, nàng kêu lên một tiếng.
“Ca!!”
Lục Hàn Long đương nhiên là nghe được, giọng nói quen thuộc này là… Hắn hướng vào phía bên phát ra âm thanh.
“Tâm Nhi!! “. Thấy được người hắn đang mong mỏi tìm kiếm, Lục Hàn Long kinh hỷ vô cùng, hắn chạy nhanh đến phía dưới ống thông gió.
Thấy ca đã bên dưới, nàng liền nhảy xuống. Lục Hàn Long chấn kinh, vội vàng đỡ lấy nàng.
Dựa vào lòng ngực quen thuộc, nàng trở nên mềm yếu, hai mắt rưng rưng, hai tay quàng lấy cổ ca.
“Ca, ta sợ! Lúc đó ta thực sợ hãi, ta lại suy nghĩ có phải hay không nếu ta chết, ca sẽ không cần ta nữa? “
Lục Hàn Long vỗ về nàng như một món trân bảo.
“Tâm Nhi, sẽ không! Ta luôn luôn yêu muội, làm sao có thể không cần muội? “
Nhưng… Ân… Chết tiệt.. Cơn đâu đầu lại đến.. Nàng chưa kịp nói gì thì ngất đi…
“Tâm Nhi! Tâm Nhi!! “. Lục Hàn Long hoảng sợ vội ôm nàng đi đến bệnh viện.
Ps: Một lần nữa, tác giả đã quay trở lại rồi đây! *moa moa* mọi người có nhớ ta không nà? ÔvÔ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!