Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi
Chương 10: Tin đồn thất thiệt
Hoa Di Giai và Mạch Y Đình cùng ngồi ở thư viện, còn hai ngày nữa là đến buổi thi cuối kì, hai người đang nỗ lực hết mình trong những ngày cuối này. Nhưng nói là thế thôi chứ Hoa Di Giai và Mạch Y Đình, cả hai đều không chú tâm vào việc học, tất cả đều hướng về chuyện Hoa Di Giai bị Trình Hiên từ chối tình cảm.
“Thầy ấy đã nói như thế sao?”, Mạch Y Đình bất ngờ hỏi. Cô vừa nghe chuyện này từ Hoa Di Giai chỉ mới nửa tiếng trước, như không tin vào những gì mình vừa nghe, cô hỏi lại một lần nữa.
“Phải.”, Hoa Di Giai buồn bã gật đầu. Chuyện đã qua nhiều ngày nhưng cô vẫn chưa thôi đau lòng. Cũng phải thôi, dùng hết chân thành và tình cảm cho một người nhưng không được đáp lại, kết quả là tự mình làm tổn thương bản thân.
“Mình không nghĩ thầy ấy lại lạnh lùng từ chối thẳng như thế…”, Mạch Y Đình nói. Cô còn nhớ năm cấp 3 cô cũng có tỏ tình với một bạn nam kế lớp nhưng người đó lại từ chối cô. Nhưng có lẽ anh chàng ấy vẫn tốt hơn thầy Trình một chút, nhẹ nhàng tìm lý do nào đó phù hợp rồi từ chối, không như Trình Hiên một lời nói rõ. Hoa Di Giai bị tổn thương như vậy thì cũng dễ hiểu thôi, lần đầu tiên rung động vì một người mà bị phũ phàng như vậy, Mạch Y Đình đồng cảm.
“Như vậy cũng tốt, như thế mình sẽ có lý do để nhanh chóng cắt đứt tình cảm này, có lẽ thầy ấy cũng nói rõ ràng vì không muốn mình nuôi hi vọng vô ích. Hoa Di Giai mình không phải mẫu người mà thầy ấy thích, mình nghĩ thế.”
Hoa Di Giai từ nãy đến giờ vẫn không ngẩng đầu đối diện với Mạch Y Đình để nói chuyện vì cô sợ. Tuy Mạch Y Đình là người vô tư vô lo nhưng cậu ấy rất hiểu tâm lý người khác, cô không muốn để lộ chút u buồn nào, không phải vì muốn giấu giếm cô bạn mà là vì cô vẫn chưa đủ can đảm để đối diện, chỉ sợ nhất thời không kiềm được lại vỡ oà mọi thứ tại đây, thật không hay chút nào. Chính vì thế cô cứ cúi gầm mặt, dùng bút chì giở vờ ghi ghi chép chép nhưng thật ra đầu óc trống rỗng, cả trang sách này đọc cũng không thông. Bây giờ nghĩ lại, Hoa Di Giai cô thật ngu ngốc, tại sao không cố gắng giữ kín thêm chút nữa thôi, đợi đến khi thi cuối kì xong rồi hãy thổ lộ, vừa không ảnh hưởng việc học tập vừa có thể không đối diện với thầy ấy nếu bị từ chối vì sang học kỳ tiếp, chắc gì Trình Hiên sẽ tiếp tục dạy lớp của cô chứ? Bây giờ thì sao? Tâm trạng buồn bã rầu rĩ, suốt ngày chỉ nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, chẳng thể tập trung vào việc học nữa…
“Di Giai, đừng nghĩ ngợi nữa, trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình thầy Trình. Rồi cậu cũng sẽ tìm được một người tốt hơn, phù hợp với cậu hơn.”, Mạch Y Đình khuyên nhủ.
“Cậu nói đúng, không chỉ có riêng một mình thầy ấy…”, Hoa Di Giai lẩm bẩm rồi thở dài.
“Việc bây giờ là cậu phải tập trung vào học, hai ngày nữa là thi rồi. Cậu cũng không muốn rớt môn học lại môn này chứ?”, Mạch Y Đình giúp Hoa Di Giai cố gắng phấn chấn lên tinh thần.
Hoa Di Giai gật đầu, cuối cùng lại cặm cụi cúi đầu học. Phải, cô phải phân biệt tình cảm và học tập, không thể rớt môn, còn học bổng cô đang hướng tới nữa, thi xong rồi buồn tiếp cũng được…
Nhưng rồi Hoa Di Giai và Mạch Y Đình tập trung học tập chưa lâu, bên tai đã có những tiếng xì xào to nhỏ. Không những thế khi cô ngước mắt lên, những sinh viên ở trong thư viện người thì nhìn cô chằm chằm, người thì vừa nhìn vừa bàn tán, ai nấy đều hướng mắt về phía bàn của hai người, Hoa Di Giai chỉ biết, ánh mắt đó không ổn chút nào.
“Y Đình, chúng ta có chuyện gì sao? Bọn họ nhìn chúng ta rất kì lạ.”, Hoa Di Giai khẽ nói với cô bạn.
“Mình cũng thấy như thế, nhưng Di Giai, họ chủ yếu là nhìn cậu.”, Mạch Y Đình nhận thấy ánh mắt khác thường của các sinh viên kia chỉ dán lên người Hoa Di Giai, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Cùng lúc ấy, Vệ Kỳ từ cửa thư viện ngó trước ngó sau vội vàng chạy vào, kéo ghế ngồi bên cạnh Hoa Di Giai, trên tay là chiếc điện thoại đang mở màn hình, đôi mắt cậu ta căng thẳng và cũng có chút lo lắng nhìn cô, thấp giọng hỏi.
“Có phải thầy Trình lái xe chở cậu đi học hay không?”
Câu hỏi này của Vệ Kỳ làm Hoa Di Giai và Mạch Y Đình kinh ngạc. Đó không phải là bí mật sao? Chỉ có hai người họ biết sao bây giờ ngay cả Vệ Kỳ cũng biết chuyện này? Càng nghĩ Hoa Di Giai càng thấy bất ổn, trong lòng không khỏi dấy lên sự lo lắng.
“Vệ Kỳ, cuối cùng có chuyện gì?”, Mạch Y Đình căng thẳng không kém, không còn kiên nhẫn hỏi thẳng vấn đề.
“Hai người xem đi, trên diễn đàn trường sáng nay vừa đăng tin. Hơn nữa lại liên quan đến Hoa Di Giai.”
Vệ Kỳ đặt điện thoại lên bàn, Mạch Y Đình và Hoa Di Giai cùng lúc cầm lên xem. Trên trang diễn đàn trường có đăng một tin hot cực kì, lượng truy cập xem cũng không ít, tiêu đề to bản ở trên thu hút ánh mắt của Hoa Di Giai.
“Hoa khôi khoa Lịch sử Hoa Di Giai lén lút qua lại với thầy Trình Hiên, liệu đây có phải là sự thật?”
Bên dưới tiêu đề đó còn là một loạt hình ảnh Hoa Di Giai bước ra từ xe ô tô của Trình Hiên, chụp cận cảnh lại rất rõ ràng, gương mặt hai người xuất hiện nổi bật trên trang tin ấy. Bên dưới còn có loạt bình luận không ngừng đăng lên, đa số đều là chỉ trích, nhạo bán thậm chí nặng lời với Hoa Di Giai.
“Hay thật, thầy Trình vừa về trường thì Hoa Di Giai đã “thả mồi” được rồi. Khâm phục, khâm phục.”
“Không ngờ tại đại học K lại có chuyện tình cảm thầy trò cấm kị như vậy. Nhưng theo tôi thấy Hoa Di Giai chính là người chủ động tấn công thầy Trình.”
“Hèn chi Hoa Di Giai nổi tiếng xinh đẹp cùng đứng nhất khoa Lịch sử, thì ra là đi “cửa sau”.”
“Thật không biết liêm sỉ, thầy giáo cũng không thoát khỏi bàn tay cậu ta.”
Tất cả, tất cả đều nhắm vào Hoa Di Giai, đối với bọn họ, cô chính là nữ sinh không biết liêm sỉ, dụ hoặc cả thầy giáo của mình, tất cả thành tích từ trước đến giờ cô cố gắng bao nhiêu đều bị quy về là đi “cửa sau” mà có được.
“Di Giai…”, Vệ Kỳ lo lắng cho Hoa Di Giai, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, cậu ra không khỏi đau xót.
“Sao có thể như thế? Chuyện này không như bọn họ nói, toàn là lời bịa đặt, đăng lên để vu cáo cho Di Giai.”, Mạch Y Đình vô cùng phẫn nộ đập tay xuống bàn, đôi mắt hừng hừng lửa giận, thậm chí cô còn trừng mắt đám sinh viên cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào Hoa Di Giai, cao giọng cảnh cáo.
“Nhìn cái gì, nhìn nữa có tin tôi móc mắt các người ra không?”
Đám sinh viên ấy nhìn thái độ của Mạch Y Đình không giống như đùa giỡn, cô có thể tấn công bọn họ bất cứ lúc nào, chính vì vậy đều xách dẹp vội vàng bỏ chạy.
“Di Giai, cậu không sao chứ?”, Vệ Kỳ kéo ghế lại gần cô, không ngừng hỏi han.
Hoa Di Giai nãy giờ cứ im lặng không nói gì, gương mặt thất thần nhìn tin tức trên diễn đàn trường, cô rất shock. Cô không nghĩ một ngày cô lại là tiêu điểm chỉ trích của mọi người, bị các sinh viên nhạo bán như thế. Hơn nữa cô hoàn toàn vô tội. Chân cô bị đau bất đắc dĩ phải nhờ đến Trình Hiên, cô cũng không phải dạng lì mặt khi Trình Hiên không thích mà cứ mãi bám đuôi. Giữa cô và anh, thật sự không có chuyện gì mà. Từ nhỏ đến giờ Hoa Di Giai chưa từng trải qua chuyện này, đây là một đả kích rất lớn đối với bản thân cô.
“Mình sẽ đi giải thích rõ ràng với đám sinh viên nhiều chuyện đó. Nếu cứ im lặng họ sẽ càng làm tới.”, Mạch Y Đình nói rồi lấy điện thoại ra vào trang diễn đàn đăng một status bảo vệ Hoa Di Giai.
“Di Giai, tôi đưa cậu về trước. Trong lúc này, cậu không nên ở đây. Không phải vì sợ nên trốn tránh mà là tôi và Y Đình không muốn cậu bị đám sinh viên xấu tính ấy tổn thương.”, Vệ Kỳ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc giúp Hoa Di Giai cho vào balo.
Hoa Di Giai bây giờ như người mất hồn, cứ để yên cho Vệ Kỳ và Mạch Y Đình muốn làm gì thì làm.
“Khốn khiếp, nếu để bà đây biết đứa nào đăng tin vu cáo cho Di Giai, nhất định bà sẽ cào nát mặt nó ra cho mà xem.”, Mạch Y Đình thẳng thừng tuyên bố. Cô không phải dễ chịu như Hoa Di Giai, tính cô là thua đủ, người tốt với ta ta tốt lại với người, người phạm ta ta cho người không ngóc đầu lên nổi.
Nói rồi Vệ Kỳ và Mạch Y Đình cùng đi đến đưa Hoa Di Giai rời khỏi thư viện. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước điện thoại Hoa Di Giai reo lên, cô lấy ra xem, là Giáo sư Bạch gọi đến.
“Không phải thầy ấy biết chuyện này rồi chứ?”, Mạch Y Đình nghi vấn nhìn người gọi đến. Cả trường này còn không biết Giáo sư Bạch sao? Thầy ấy cực kì khó tính, lúc nào cũng đi theo nguyên tắc, còn ra sức vì khoa Lịch sử một cách cứng nhắc. Nếu có chuyện gì làm tổn hại đến danh dự của khoa, thầy ấy sẽ không bỏ qua. Chuyện Hoa Di Giai cùng Trình Hiên trên diễn đàn có lẽ là một xô nước lạnh tạt ướt danh dự của khoa Lịch sử rồi.
“Mặc kệ đi, tôi đưa cậu về.”, Vệ Kỳ giật lấy điện thoại của Hoa Di Giai, không muốn cô bắt máy.
Nhưng Hoa Di Giai lại không như thế, cô lấy lại điện thoại từ tay Vệ Kỳ, nhấn phim nghe. Bên đầu dây bên kia nói được vài ba câu thì cúp máy. Hoa Di Giai cất điện thoại vào túi, ảm đạm nói.
“Giáo sư Bạch muốn gặp mình một lát. Hai người về trước đi.”
Nói rồi Hoa Di Giai cất bước đi về phòng giáo viên, Vệ Kỳ và Mạch Y Đình không khỏi lo lắng đi theo sau. Trên đường đi, ai nấy đều nhìn Hoa Di Giai với ánh mắt khinh thường và nụ cười chế nhạo, bây giờ cô không khác gì một tấm khiên cả, ai ai đều muốn tấn công cô, nả đạn vào người cô khiến cô ngột ngạt vô cùng.
Đứng sau Giáo sư Bạch, Hoa Di Giai nhìn thấy màn hình vi tính của thầy đang hiện lên bài tin trên trang diễn đàn. Ông xoay ghế đối diện với cô, gương mặt không vui còn có chút phẫn nộ, thấp giọng hỏi cô.
“Em giải thích chuyện này như thế nào?”, Giáo sư Bạch vừa nói vừa đưa tay chỉ vào màn hình vi tính.
“Em và thầy Trình, thật sự không có gì ạ.”, Hoa Di Giai không giải thích thêm gì, chốt lại một câu như là lời khẳng định cô là vô tội.
“Cả trường đang đồn đại về em, cũng vì tin tức này danh dự khoa Lịch sử đã bị hạ thấp. Hoa Di Giai, em định giải quyết ra sao?”, Giáo sư Bạch nhìn thấy ánh mắt kiên định không lung lay của Hoa Di Giai, ông có vẻ như tin cô đã bị hãm hại. Nhưng dù thật hay giả, tất cả đều ảnh hưởng xấu đến khoa, ông ấy khó mà bỏ qua được.
“…”, Hoa Di Giai im lặng, cô cũng không biết phải giải quyết thế nào, chuyện này đến quá bất ngờ, cô vẫn còn bị shock.
“Từ giờ cho đến khi điều tra thực hư, em đừng đến trường, quyết định vậy đi.”
Nói rồi Giáo sư Bạch xoay ghế lại bàn, không thèm nhìn Hoa Di Giai một cái.
“Em có thể làm như thầy nói, nhưng mà, bài thi cuối kì vào hai ngày sau, em nhất định phải tham gia.”, Hoa Di Giai cô không thể bỏ bài thi ấy, bằng bất cứ giá nào.
“Hoa Di Giai…”, Giáo sư Bạch gọi tên cô.
“Buổi thi đó, em sẽ đến đúng giờ. Giáo sư Bạch, chào thầy.”
Hoa Di Giai cúi đầu chào rồi xoay lưng đi, một giọt nước mắt khẽ rơi nhưng cô nhanh chóng lấy tay lau đi. Mọi thứ như đổ ập vào người cô khiến cô mệt mỏi vô cùng. Nhưng nhất định, cô sẽ cố gắng chống đỡ đến cùng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!