Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi - Chương 15: Thử lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi


Chương 15: Thử lòng


“Sao? Giữ bí mật á?”

Mạch Y Đình vừa nhấp một ngụm cappuchino liền trố mắt nhìn Hoa Di Giai, vội đặt tách xuống bàn, cao giọng hỏi.

Hoa Di Giai hai tay ôm lấy ly cacao nóng trên bàn, thở dài gật đầu. Hôm nay Mạch Y Đình rủ cô đi xem phim, khoảng một tiếng nữa phim mới chiếu, vì thế hai người ra quán cafe vừa trò chuyện vừa đợi. Vốn dĩ là Hoa Di Giai muốn im lặng chỉ giũ bí mật cho một mình cô biết thôi, nhưng mà trong lòng cô khó chịu lại buồn bã, thật sự muốn tìm người chia sẻ. Cho nên Hoa Di Giai đã kể lại chuyện mấy bữa trước chuyện cô và Trình Hiên gặp Giáo sư Bạch và cả câu nói của anh nữa.

“Nhưng mà cậu cứ thế ở bên thầy Trình sao? Không một lời tỏ tình hay thừa nhận rằng thầy ấy có tình cảm với cậu?”, Mạch Y Đình hỏi tiếp.

Hoa Di Giai vẫn buồn bã gật đầu.

“Vậy hôm trước ở bệnh viện, thầy ấy ôm lấy cậu không nói gì sao?”, Mạch Y Đình nhớ lại hôm đó, thật sự nhìn thấy Trình Hiên rất lo lắng cho Hoa Di Giai, còn thấy thầy ôm cô bạn của cô nữa, cô nghĩ lúc đó chính là cơ hội để hai người bắt đầu rồi chứ?

“Chỉ ôm và không nói gì cả.”, Hoa Di Giai đáp.

“Hỏi thật, tại sao cậu lại ở bên thầy ấy? Không nói gì cũng không có gì xác định vậy cậu cũng chấp nhận sao?”, Mạch Y Đình nghiêm túc lại, nói.

Hoa Di Giai cũng chỉ im lặng. Biết sao được, cô lại yêu Trình Hiên như thế, ngốc nghếch bước chân vào mối quan hệ đầy rắc rối này.

“Từ đó đến giờ cũng gần một tháng rồi, cậu và thầy ấy ai là người chủ động?”

“Là mình.”, Hoa Di Giai đáp lời. Cô là người chủ động đến tìm Trình Hiên, hẹn anh đi dạo, cũng là người lúc nào cũng gọi điện cho anh trước.

“Di Giai, đừng giận mình nhưng những gì mình nói là thật. Cậu có từng nghĩ thầy ấy qua lại với cậu vì muốn cảm ơn khi cậu cứu lấy thầy ấy?”, Mạch Y Đình ảm đạm hỏi. Cô biết chuyện này nói ra thật sự là một đả kích không nhỏ đối với Hoa Di Giai.

“Thầy ấy không phải là người như thế.”, Hoa Di Giai lắc đầu phủ nhận. Trình Hiên rõ ràng trong mọi chuyện, chắc chắn sẽ không gộp hai chuyện làm một như thế, không giống tính cách của anh.

“Nếu thầy ấy đến với cậu vì tình cảm vậy tại sao một lời thừa nhận cũng không có? Coi như là thầy ấy khó mở lời đi, nhưng hành động cũng được mà. Nhưng mình thấy chỉ có cậu chủ động, chỉ có cậu dốc lòng vì mối quan hệ này, còn thầy ấy, có không?”, Mạch Y Đình nói trúng điểm yếu của Hoa Di Giai, tất cả những lời cô nói hoàn toàn đúng, đó chính là hiện thực của mối quan hệ giữa Hoa Di Giai và Trình Hiên.

“Nhưng thầy ấy cũng chủ động nắm tay mình.”, Hoa Di Giai nhớ lại đêm dạo bờ sông hôm ấy.

“Cậu cứ chần chừ đưa lên đưa xuống, đưa ra đưa vào mãi thầy Trình thông minh như thế còn không hiểu ý cậu sao? Một cái nắm tay không thể hiện được gì đâu.”, Mạch Y Đình thấp giọng nói.

“Mình thật sự cũng không biết thế nào…”, Hoa Di Giai buồn bã nói. Mạch Y Đình nói đúng, chẳng có gì chứng minh là Trình Hiên có ý với cô cả. Một suy nghĩ ngốc ngếch bỗng dưng xuất hiện trong đầu cô, có khi nào Trình Hiên vì muốn báo đáp cho nên mới đồng ý qua lại với cô không?

“Hay là chúng ta thử thầy ấy xem sao?”, Mạch Y Đình suy nghĩ một chút, cuối cùng dường như nảy ra một ý tưởng nào đó.

“Thử sao? Liệu có được không?”, Hoa Di Giai hỏi ngược lại. Cô diễn tệ như thế lại dễ bộc lộ cảm xúc, thành công thì không nói, thất bại thì coi như xong.

“Yên tâm, mình nghĩ sẽ được thôi.”, Mạch Y Đình đã từng dùng cách này và đã thành công, bây giờ lấy kinh nghiệm này chỉ dẫn lại cho Hoa Di Giai.

“Cách gì?”, Hoa Di Giai đắn đo một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Cậu thử không liên lạc với thầy ấy một thời gian để xem thầy ấy có lo lắng, chủ động đi tìm cậu hay không?”, Hoa Di Giai nói ra cách của mình, nhấp thêm một ngụm cappuchino nữa rồi nói tiếp.

“Nếu thầy ấy tìm cậu, trách cậu tự dưng biến mất chứng tỏ thầy ấy quan tâm đến cậu, dù ít hay nhiều cậu cũng có vị trí nhất định trong tim thầy ấy. Còn nếu sau những ngày đó cậu không thấy động tĩnh gì, dù muốn hay không cậu vẫn phải chấm dứt mối quan hệ này. Sao? Có dám thử không?”, Mạch Y Đình đối mắt trực tiếp với Hoa Di Giai, thà đau một lần rồi thôi, kết thúc sớm bớt đau khổ. Chỉ một phép thử là có thể biết được sự thật, tại sao không?

********

Mấy ngày sau…

Bảo tàng tỉnh B…

Hoa Di Giai mặc áo len cổ lộ màu trắng cùng quần skinny màu đen, khoác ngoài chiếc áo măng tô, mái tóc búi cao lên, trên mặt là cặp mắt kính quen thuộc hàng ngày. Cô vừa đi vừa nhanh tay ghi chép lại lời dặn của người đàn ông trung niên bên cạnh, rất tập trung vào công việc.

Còn khoảng một tuần nữa là chấm dứt kì nghỉ, trước khi quay lại trường Hoa Di Giai có xin phép Hoa Sinh đến bảo tàng tỉnh B ở lại học tập mấy ngày. Giám đốc bảo tàng đã từng là bạn học của ba cô, chính vì thế cô đã nhanh chóng được nhận vào học việc. Tỉnh B khi xưa là vùng đất nổi tiếng về sự giàu có của thời kì phong kiến, dạo gần đây được Nhà nước hỗ trợ khai quật cổ vật đồng thời đẩy mạnh phát triển du lịch nên cử hẳn một đoàn khảo cổ học đến để khai quật sau đó trưng bày tại bảo tàng này. Hoa Di Giai hiện giờ là một trợ lý của Giám đốc bảo tàng, cô cẩn thận ghi chép tất cả cổ vật được khai quật sau đó sắp xếp chúng vào từng khu riêng biệt với các giai đoạn, thời kì khác nhau. Đây là một công việc cực kì có ích với ngành học của cô, vừa được tiếp xúc cổ vật vừa được học hỏi, tích luỹ kinh nghiệm, là bước nền vững chãi cho cô.

Thật ra lúc đầu Hoa Di Giai đòi đến đây bởi vì muốn làm theo kế hoạch của Mạch Y Đình thử lòng Trình Hiên. Vốn dĩ chỉ định ở lại 2 ngày, không ngờ lại bị công việc thu hút, thế là cô đã đây hẳn 4 ngày rồi. Nhưng nhìn đi nhìn lại, bốn ngày qua cô cố tình tắt máy nhưng không chịu được lâu lâu lại mở lên xem, cuối cùng lại chẳng có kết quả như cô mong muốn, Trình Hiên không gọi điện hay nhắn tin cho cô, cả lời nhắn thoại cũng không có. Lòng cô trùng xuống, buồn bã mấy ngày nay nhưng vẫn cố gắng giữ lấy tâm trạng ổn định để làm việc. Có lẽ như Mạch Y Đình nói, cô và anh chẳng là gì của nhau cả, anh…không có ý gì với cô.

Lý Trung- Giám đốc bảo tàng đang đi kiểm tra mọi thứ xung quanh, cũng không ngừng góp ý, Hoa Di Giai theo sau vừa nghe vừa ghi chép lại để thay đổi theo ý ông.

“Bày trí cổ vật như vậy là không được, nên sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, trên cùng là cổ vật lớn và dưới cùng là nhỏ, như vậy khách tham quan sẽ dễ nhìn hơn.”

Rồi hai người cùng rẽ phải, Lý Trung tiếp tục chỉ vào khu trưng bày bên đó nói tiếp.

“Nên phân ra bên nào là vật dụng nhà quan bên nào là vật dụng của nhà dân, không phải cứ như lời chú căn dặn là nhỏ trước lớn sau.”

“Bức tranh đó là ai treo?”, Lý Trung hỏi Hoa Di Giai.

“Dạ chị Diệp ạ.”, là một nhân viên của bảo tàng.

“Viết thư cảnh cáo, tại sao bức tranh thập niên khác lại để ở đây?”, Lý Trung cực kì nghiêm khắc, đối với lịch sử từng cột mốc thời gian đều phải chính xác, vừa tôn trọng quá khứ vừa có thể chỉ dạy cho lớp trẻ đời sau.

“Dạ.”, Hoa Di Giai ghi chép.

“Còn nữa, bên khảo cổ vừa tìm ra một chiếc vòng tay cổ nghi ngờ là của tiểu thư con gái quan lại khi xưa, sau khi làm vệ sinh xong cho người mang đến phòng chú. Sau đó, Trình Hiên?”, Lý Trung đang nói giữa chừng đột nhiên giọng trở nên bất ngờ vô cùng, còn gọi tên người mà ông vừa nhìn thấy.

Hoa Di Giai đang mãi tập trung ghi chú chẳng biết gì, trong miệng nhẩm lại những lời Lý Trung vừa nói để ghi chép lại, nhưng khi cô nhẩm đến lời cuối cùng của ông thì cô thấy không đúng lắm, cổ vật làm gì có tên Trình Hiên. Mà Trình Hiên, không phải là tên của anh sao?

“Sau đó, Trình Hiên…Trình Hiên…”

Hoa Di Giai vừa dứt lời liền ngẩng mặt lên, trước mắt cô chính là Trình Hiên. Không biết anh đã xuất hiện từ lúc nào, áo vest chỉnh tề, vẫn là gương mặt anh tuấn đó đã mấy ngày cô không gặp. Chỉ cách nhau tầm 1m nhưng Hoa Di Giai lại cảm thấy giữa cô và anh cách nhau xa đến nửa vòng trái đất, ngay lúc này, trong lòng cô chợt vui mừng, bây giờ cô mới biết rằng cô nhớ anh rất nhiều…

Trình Hiên nhìn Hoa Di Giai một cái rồi đi đến trước mặt Lý Trung, lễ phép cúi đầu, giọng nói vẫn trầm ổn như mọi khi.

“Chào chú, lâu ngày không gặp ạ.”

Lý Trung cười giòn tan. Ông là bạn học của Hoa Sinh thì chắc chắn cũng có mối quan hệ với Trình Lâm.

“Lâu ngày không gặp, vẫn không thay đổi là mấy. Cháu đến đây có việc gì không?”

“Cháu đến tìm người ạ.”, Trình Hiên đáp, đôi mắt lạnh lùng dồn lên cô gái đang đứng sau lưng Lý Trung, giọng điệu tuy bình thường nhưng Hoa Di Giai lại cảm thấy có chút gì đó không ổn, cả ánh mắt của anh nữa.

“Tìm người? Cháu muốn tìm ai?”, Lý Trung thắc mắc.

“Người sau lưng chú ạ.”, anh đáp.

Lý Trung bất ngờ xoay ngang người, khó hiểu nhìn Hoa Di Giai. Mấy ngày trước thì Hoa Sinh nhờ gửi gắm con gái, mấy ngày sau thì con trai Trình Lâm đến tìm, hai nhà này đang chơi trò đuổi bắt sao?

“Chú có phiền nếu em ấy nghỉ ngày hôm nay không ạ? Cháu có việc cần nói chuyện với em ấy.”, Trình Hiên hỏi, nhưng có vẻ ý tứ trong ấy khiến người ta không chấp nhận là không được.

“Không thành vấn đề. Khi nào có hỉ nhớ gửi thiệp mừng cho chú.”, Lý Trung cười vui vẻ. Theo ông thấy thì hình như Hoa gia và Trình gia đang chuẩn bị bắt tay làm thông gia rồi.

“Chú đừng hiểu lầm ạ. Cháu chỉ là sinh viên của thầy Trình thôi ạ.”, Hoa Di Giai cười gượng đáp lời, cô không nghĩ Lý Trung sẽ nói ra câu này, nhất thời khá lúng túng chỉ biết nói câu phủ nhận.

“Vậy cháu xin phép.”

Không đợi Lý Trung hay Hoa Di Giai nói thêm lời nào, đề nghị cũng đã được chấp nhận, Trình Hiên liền tiến đến nắm lấy tay cô kéo ra ngoài. Vừa ra đến ngoài, Hoa Di Giai đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhanh tay giật tay ra khỏi bàn tay Trình Hiên.

“Làm sao?”, trước hành động này của cô, Trình Hiên khá bất ngờ, không giống với cô ngày thường.

“Em sợ người khác thấy thì không hay, sẽ lộ bí mật.”, Hoa Di Giai đáp lời.

Trình Hiên yên lặng một lúc nhìn cô, thì ra đây là lý do cô phủ nhận với Lý Trung và có hành động như lúc nãy. Nhưng bây giờ điều anh quan tâm không phải là chuyện này.

“Tại sao lại khoá máy?”, Trình Hiên hỏi. Mấy ngày liền anh không thể liên lạc với cô, thật sự anh không vui một chút nào.

“Em…”, Hoa Di Giai đang định tìm một cái cớ hợp lý để trả lời thì Trình Hiên lại tiếp tục hỏi.

“Tại sao lại biến mất mấy ngày liền một câu cũng không nói với tôi?”

“Em thấy thầy dạo này khá bận rộn, việc đến đây giúp chú Lý cũng khá gấp gáp cho nên…”, Hoa Di Giai từ từ nói, vừa suy nghĩ vừa nói nên mặt cô trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

“Ai đã chỉ em?”, Trình Hiên hỏi một câu chẳng liên quan và chẳng thể hiểu rõ anh đang muốn hỏi gì.

“Em không hiểu.”, ánh mắt khó hiểu của cô hướng về Trình Hiên.

“Ai chỉ em cách thử lòng tôi như thế? Có phải là Mạch Y Đình?”, Trình Hiên có lẽ đã biết lý do thật sự Hoa Di Giai khoá máy và biến mất mấy ngày liền nên mới hỏi như thế. Ngoài Mạch Y Đình, anh không thể nghĩ ai có thể chỉ cách ngu ngốc này cho Hoa Di Giai.

“Không có, em thật sự xuống đây học hỏi.”, Hoa Di Giai vẫn kiên quyết giấu đến cùng. Nếu để Trình Hiên biết được sự thật cô không biết anh sẽ xử trí cô và Mạch Y Đình như thế nào.

Trình Hiên không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn cô một lát, anh biết được trong ánh mắt của cô là đang che giấu anh. Cô thật sự làm theo lời Mạch Y Đình thử lòng anh, cô không có niềm tin ở anh đến vậy sao? Nhưng đến lúc này Hoa Di Giai cô vẫn chưa biết cách làm ngu ngốc này lại có hiệu quả như thế nào. Mấy ngày không liên lạc cũng không tìm được cô, anh lo lắng vô cùng, chỉ sợ cô xảy ra chuyện. Cuối cùng anh quyết định đến tìm Hoa Sinh để hỏi tin tức về cô thì chú Hoa bảo không hiểu sao Hoa Di Giai gấp gáp chạy xuống tỉnh B như thế. Anh theo lời của chú Hoa tìm đến bảo tàng, không ngờ điều anh lo lắng lại bằng thừa, Hoa Di Giai vẫn khoẻ, không có tí trầy xước nào, chỉ có anh là lo lắng đến ruột gan thấp thỏm không yên.

“Nhưng mà, sao thầy lại xuống tận đây vậy ạ? Không phải thầy rất nhiều việc sao…?”

Hoa Di Giai chuyển chủ đề, cô vừa nói vừa cất bước đến gần anh. Đến khi đối diện với anh, khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần, có lẽ chỉ một chút nữa thôi chiếc đầu bé nhỏ của cô sẽ chạm vào lồng ngực của anh rồi. Hoa Di Giai nói giữa chừng, cuối cùng lại ngẩng cao đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi tiếp phần còn lại.

“Thầy đến tìm em sao?”

Trình Hiên không trả lời, đánh võng sang chuyện khác.

“Em ở đây mấy ngày cũng biết chỗ nào ăn ngon đúng không? Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn.”

Nói rồi Trình Hiên xoay lưng bước đi, không những thế anh còn cố tình đi nhanh để Hoa Di Giai đuổi theo anh. Quả như anh muốn, cô hì hục gắng sức chạy theo, vừa chạy vừa vui vẻ giới thiệu.

“Ở đây còn có ruộng hoa rất đẹp nhưng tiếc rằng trời đang vào đông nên chẳng đẹp như lúc trước em đến. À, em sẽ đưa thầy lên ngọn đồi gần đây ngắm cảnh, thật sự rất đẹp…thầy ơi, đợi em…”

Sau một ngày dài trôi qua, Trình Hiên lái xe đưa Hoa Di Giai về khách sạn. Dừng xe trước cửa khách sạn, anh tháo dây an toàn xoay sang nhìn cô. Không biết Hoa Di Giai đã ngủ từ lúc nào nhưng cô ngủ rất ngon giấc, vẫn không biết rằng xe đã đừng. Trình Hiên đưa tay vén lọn tóc vương trên má cô sang một bên, cứ thế ngồi trầm lặng nhìn cô, cũng không có ý định gọi cô dậy. Hoa Di Giai, cô bé ngốc này, em lo sợ đến vậy sao? Trình Hiên nhìn cô, thầm hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN