Editor: Dứa
Không ai được động đến cửa hàng của nàng!
Khương Anh nghiêm mặt nói: “Muội chỉ thích quán rượu này, nếu thay đổi dù chỉ một chút muội cũng không vui, huynh trưởng muốn muội không vui sao?”
Tiết Thủ phụ không dè dặt nữa, vội la lên: “Sao thế được, nếu muội không thích, vi huynh sẽ không làm.”
Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, một người trẻ tuổi nói: “Cô cô thích quán rượu này, hay là cháu mở cho người một quán rượu giống hệt nhé?”
Khương Anh còn chưa kịp ngăn cản, hai mắt Tiết Thủ phụ đã sáng lên: “Ý kiến hay, muội trông quán này, quán rượu còn lại cứ để bọn họ trông giúp muội, tóm lại tặng cho muội, muội cứ nhận đi.”
Khương Anh: “Không cần…”
“Cứ quyết định thế đi!”
Tiết Thủ phụ chốt hạ, mọi người vui mừng, Khương Anh đành nói: “Thật sự không cần phải như vậy, muội không thiếu bạc, vừa rồi thay mọi người cầu xin trước mặt Bệ hạ cũng không nghĩ…”
Khương Anh không thể nói được nữa, bởi vì đám người xung quanh nàng đang đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt quá mức chân thành, từ chối bọn họ giống như làm chuyện xấu, đặc biệt là Tiết Thủ phụ, khiến một ông lão đau lòng, quả thực không được lương thiện cho lắm.
Khương Anh ho một tiếng, duỗi một ngón tay: “Chỉ một quán thôi.”
“Hiểu rồi!”
Mọi người vui vẻ rời đi, bản thân Khương Anh cũng mừng, nhưng thật không ngờ, nàng duỗi một ngón tay còn có thể hiểu theo cách khác.
Hai ngày sau, mười mấy chưởng quầy mang theo quà tặng phong phú tới trước cửa quán rượu, vừa thấy Khương Anh liền lễ phép chào hỏi, Khương Anh tưởng lầm là người cùng nghề đến thăm hỏi, nên nàng mỉm cười rất chân thành.
Mãi cho đến khi một chưởng quầy tự giới thiệu bản thân: “Chủ nhân, nô tài là quản sự là của quán rượu phía tây thành.”
“Nô tài ở phía đông thành…”
“Nô tài ở trên đường Kim Hồ…”
“Nô tài ở trên đường Phần Dương …”
Khương Anh kinh hãi: “Ta và chư vị xưa nay không quen biết, cớ sao lại gọi ta là chủ nhân?” Trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ, thật khó tin tưởng, nhưng có người nhanh chóng chứng thực suy đoán của nàng: “Quán rượu chúng nô tài quản lý đều là của cô nương, chúng nô tài cũng được cô nương thuê về, đương nhiên cô nương là chủ nhân của chúng nô tài.”
Khương Anh nhắm mắt lại.
Nàng muốn một quán, không phải mỗi phố một quán, lại còn chia ra thành đông với thành tây!
Tội nghiệp Khương Anh đang tức giận, nhóm chưởng quầy lại thành thạo, khuyên nhủ an ủi nàng: “Nào có ai nhận nhiều cửa hàng lại tức giận, chủ nhân cứ yên tâm chờ, đợi kiếm được nhiều bạc, chủ nhân sẽ vui vẻ thôi!”
Khương Anh đã không còn sức để nói chuyện, bất lực nhìn nhóm chưởng quầy tiến vào quán rượu của nàng, thực hiện một số thay đổi hợp thời, còn dạy bọn tiểu nhị rất nhiều điều, cuối cùng để lại một câu: “Chủ nhân, tháng sau chúng nô tài sẽ tới đối chiếu sổ sách!” – Sau đó nghênh ngang rời đi.
Khương Anh giống như bị đánh nhụt chí.
Chập tối, đúng lúc Tiết Trọng Hà tới đây, xách theo chiếc hộp đựng đầy điểm tâm, Khương Anh nhìn thấy hắn thì sắc mặt không được tốt, toàn thân Tiết Trọng Hà run lên, nhớ tới lời cảnh cáo của Tiết Thủ phụ, hắn miễn cưỡng nhỏ giọng gọi: “Anh cô cô…”
Cả người Khương Anh cũng run lên, kỳ thực Tiết Trọng Hà chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, những người trẻ tuổi bên cạnh gọi nàng, vì không quen biết, nên nàng chỉ nghe cho vui, nhưng Tiết Trọng Hà thì khác, bạn bè quen biết gọi mình như vậy, nàng có cảm giác xấu hổ kỳ lạ.
Tiết Trọng Hà cũng xấu hổ, hai người lúng túng nhìn nhau, Khương Anh cười lạnh, trong tay không có trường thương cũng không sao, tùy tiện xách chổi qua, đánh một trận sẽ không xấu hổ nữa!
Tiết Trọng Hà co cẳng bỏ chạy, vừa chạy ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy Liễu Uyên từ xe ngựa bước xuống, nhiều người nhiều tai mắt, không nên gọi thẳng Bệ hạ, hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất ôm lấy chân Liễu Uyên: “Công tử cứu ta!”
Liễu Uyên nhướng mày, liếc nhìn Khương Anh đang cười lạnh, vươn cánh tay dài túm Tiết Trọng Hà dậy, nắm cổ áo xách trong tay, rặng mây đỏ phía sau trải dài lộng lẫy, tựa như người đẹp đang ngủ say phía chân trời.
Liễu Uyên nhàn nhã bước tới, mặt mày phô trương lập tức xoá sạch người đẹp phía chân trời, Khương Anh bất chợt thu hồi tầm mắt.
Liễu Uyên đi tới trước mặt, năm ngón tay buông lỏng, Tiết Trọng Hà ngã phịch xuống đất, uất ức không dám cử động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liễu Uyên nhìn thẳng vào Khương Anh: “Không đánh nữa à?”
Khương Anh không định đánh thật, chỉ giả vờ hù doạ Tiết Trọng Hà một chút, vậy nên nàng ném chổi: “Bệ hạ, đánh mệnh quan triều đình, với luật pháp triều ta…”
“Pháp luật không trị tội cô cô đánh cháu trai.”
Tiết Trọng Hà vô tội chỉ biết im lặng khiếp sợ: “…”
Hắn phải may mắn ghê lắm mới đụng phải hai người “ác độc” này!
Nói như vậy, nhưng Khương Anh cũng không “ác độc” đến thế, nàng cười nói: “Bệ hạ giúp ta xách hắn về, cũng coi như đánh rồi.” Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiết Trọng Hà đi mau, Tiết Trọng Hà gật đầu, vội vàng cáo lui.
Liễu Uyên bắt gặp ánh mắt trao đổi giữa hai người, Liễu Uyên cười giễu cợt: “Khương cô nương đừng nói đánh một người, hiện nay trong triều, một nửa quan viên của trẫm đều bị nàng đánh rồi.”
Khương Anh cực kỳ oan uổng, lập tức nghĩ tới một ý nghĩa khác của câu nói này, dù sao đám người Tiết Trọng Hà cũng là thần tử của Liễu Uyên, sao nàng có thể nói đánh là đánh?
Khương Anh nghiêm mặt nói: “Đều không phải đánh thật, chỉ đùa giỡn thôi, hơn nữa tất nhiên ta phải đối xử thật tốt với quan viên của Bệ hạ rồi.”
Liễu Uyên cất bước vào trong cửa hàng: “Không cần đối xử tốt, bọn họ đều là người thân của Khương cô nương, thích đánh thế nào cũng được.”
Khương Anh thật sự không phân biệt được, lời này là Liễu Uyên đang châm chọc nàng nhận nhiều người thân, hay Liễu Uyên thực sự cảm thấy nàng thích đánh thế nào cũng được?
Nhưng chuyện đó không quan trọng, nàng không muốn nghĩ tới nữa, mặc kệ Liễu Uyên nghĩ thế nào, điều nàng muốn lúc này là đứng một bên và giữ im lặng.
Khi tiểu nhị dâng trà, Liễu Uyên cụp mi liếc nhìn, thấy không phải thứ mình thích uống, hắn không khỏi mím môi, nhất thời im lặng, chỉ thò ngón tay thon dài từ trong ống tay áo, đặt đầu ngón tay lên thành chén, đẩy chén trà ra xa, sau đó ngước mắt nhìn Khương Anh chằm chằm.
Đây là sự phản kháng thầm lặng, bất mãn trong im lặng.
Khương Anh có thể phát hiện ra mới lạ, tâm trí nàng đã trôi xa từ lâu, vì nàng không thích ở cùng Liễu Uyên trong im lặng, nên nghĩ ra một biện pháp, khi Liễu Uyên ngẩn người im lặng, không nói gì, bản thân nàng cũng sẽ chìm trong suy nghĩ.
Đây quả thực là hình thức ở chung vô cùng đối xứng và hoàn mỹ, Khương Anh còn đang cảm thán trong lòng rằng mình có thể coi là kỳ tài, lại không nhìn thấy Liễu Uyên kéo chén trà về, yên lặng uống một hơi cạn sạch.
Liễu Uyên chậm rãi mở miệng: “Huynh trưởng nàng gửi thư.”
“Huynh ấy nói gì?” Khương Anh kinh ngạc hoàn hồn, nghe Liễu Uyên nói: “Muốn nàng ăn uống lành mạnh, tốt nhất không nên uống rượu, nếu uống phải có chừng mực.”
Khương Anh nhíu mày: “Sao huynh trưởng biết ta thích uống rượu?”
“Trẫm nói cho hắn nghe, hắn rất tức giận.”
Ánh mắt Liễu Uyên vừa u ám vừa nặng nề, bên trong có sự hung ác cuồn cuộn, nó lao tới quấn lấy Khương Anh, khiến cho Khương Anh không thể giãy giụa. Khương Anh đành phải lùi bước, lông mày nhíu chặt hơn: “Huynh trưởng ta tính tình không tốt?”
Sắc mặt Liễu Uyên cứng đờ, ồ một tiếng: “Không phải vậy, hắn chỉ hơi tức giận, nói nàng tự mở quán rượu, nên tiết chế một chút.”
Khương Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Trong lòng lại suy nghĩ, vị huynh trưởng này còn chưa gặp mặt đã quan tâm nàng, chắc hẳn đó là một người cực kỳ nhiệt tình, nàng thích.
Liễu Uyên nói: “Khương cô nương sẽ nghe lời sao?”
“Đúng vậy, huynh trưởng thương ta, ta tất nhiên hiểu.” Ngoài miệng Khương Anh nói vậy, nhưng trong lòng lại không mấy để tâm, nàng trông coi quán rượu, muốn uống lúc nào chẳng được, vị huynh trưởng ở xa tít bên ngoài kinh thành, còn chưa biết dáng vẻ thế nào sao có thể tới đây bắt nàng được?
Đều là lời nói ứng phó Liễu Uyên thôi, Khương Anh thuận miệng nói xong, xoay người liền quên hết, nàng vốn không thèm để ý, nhưng thấy sắc mặt Liễu Uyên có chút không vui, còn tưởng mình bị nhìn thấu, nàng ra vẻ bình tĩnh: “Ta nói sai ở đâu à?”
“Khương cô nương nói không sai, chỉ là trẫm nhớ, trước kia trẫm cũng từng nói, không nên uống quá nhiều rượu, Khương cô nương dường như không nghe, hiện tại có vẻ rất nghe lời.”
Giọng điệu Liễu Uyên nhẹ nhàng, không giống như đang chất vấn, Khương Anh lại tựa như đang phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, ai có đủ khả năng để giải quyết chuyện cũ? Hơn nữa còn là nguồn gốc dính đầy nợ cũ đau lòng của nàng, Khương Anh nghĩ thầm thật là thất sách, đáng lẽ không nên để Liễu Uyên vào cửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liễu Uyên không đợi được câu trả lời, chậm rãi nhắc nhở: “Hay Khương cô nương đã quên rồi?”
Đây quả thực là một cái cớ rất tốt, Khương Anh vội tiếp lời: “Thời gian quá lâu, có vài chuyện không còn nhớ rõ, Bệ hạ chớ trách.”
Tách một tiếng, chén trà rỗng lăn xuống đất, ngay sau đó, Liễu Uyên bình tĩnh cúi người xuống, vươn tay muốn nhặt cái chén lên. Khương Anh cả kinh, thầm nghĩ, sao có thể để Liễu Uyên làm loại chuyện này?
Nếu như ở trong cung, đã sớm có người tới hầu hạ, nàng từng thấy Liễu Uyên được chúng nô tài hầu hạ, tựa như chúng tinh phủng nguyệt (*), hắn chỉ đứng đó bằng hai chân đã coi như mệt mỏi, sao có thể cúi người nhặt một cái chén?
(*): Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè, phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Lúc Khương Anh giật mình thức tỉnh, Liễu Uyên đã đặt chén trà lên bàn: “Hoá ra Khương cô nương cũng cảm thấy thời gian sáu năm quá dài.”
Liễu Uyên đứng dậy, thân thể cao lớn như đột ngột nhô khỏi mặt đất, sừng sững ngoài tầm với, bàn ghế trước cửa sổ vốn chắn đường hắn, nếu hắn muốn, chỉ cần duỗi chân là có thể đá văng, nhưng hắn vẫn chậm rãi bước ra: “Mấy ngày trước, Khương cô nương nói muốn làm cho huynh trưởng một bộ quần áo, có thật không?”
Khương Anh gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu: “Ta cũng không biết số đo của huynh trưởng, nếu Bệ hạ biết thì ta có thể làm, nếu Bệ hạ không biết thì không thể làm.”
“Vóc dáng của hắn tương tự trẫm, cứ làm theo số đo của trẫm là được.”
“Như vậy cũng được, ta sẽ lấy số đo của Bệ hạ, thân hình hiện giờ của Bệ hạ khác năm xưa, trông có vẻ cường tráng hơn, nếu làm theo số đo năm xưa chắc chắn sẽ không vừa.”
Khương Anh vừa nói vừa xoay người, muốn đi tới sân sau, lúc mua cửa hàng này nàng đã mua luôn mảnh sân nhỏ phía sau, mấy ngày nay có thời gian rảnh nàng đang may quần áo mới cho Khương Mãn, tất cả dụng cụ đều có sẵn trong nhà, có thể đo kích thước luôn.
Đi được vài bước, bên tai truyền đến vài tiếng vụn vặt của người đi đường, chỉ không nghe thấy tiếng trả lời của Liễu Uyên, nàng nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Uyên đang đứng trước trước cửa hàng, hắn vốn định đi theo, lúc này hắn nghiêng người, phản chiếu ánh chiều tà còn xót lại.
Gần như trong nháy mắt, cả người Khương Anh như bị sét đánh, trái tim rung động, tay chân tê dại, hơi bất cẩn, người khác đào lại chuyện cũ nào có kích thích bằng chính bản thân mình?
Nàng không biết sắc mặt mình bối rối bao nhiêu, chỉ biết dùng hết sức hít một hơi thật sâu, phát ra âm thanh run rẩy từ trong cổ họng: “Là ta hồ đồ, Bệ hạ không cần ta lấy số đo, trong cung đều có…”
“Khương Anh, trong cung có số đo của trẫm, nhưng cách may khác nhau, cần phải có trọng lượng.”
Liễu Uyên bình tĩnh bước nhanh tới, trực tiếp lướt qua Khương Anh đi về phía sân sau: “Cửa hàng người tới người lui, không tiện làm việc, nàng cùng trẫm ra phía sau đo đi.”
“Bệ hạ!”
Hai tay Khương Anh ngừng run, trái tim cũng ngừng rung động, tập trung bù đắp sai lầm: “Hành động này không ổn, Bệ hạ là thiên tử cao quý, lại ly hôn với ta rồi, cùng nhau tới sân sau không có ai, nếu bị triều thần phát hiện…”
Âm thanh líu lo dừng lại, ánh mắt Khương Anh dán chặt vào cửa, nhất thời giống như cây khô gặp mùa xuân, toả ra sức sống mãnh liệt: “Ta đã nói không ổn mà, kìa, Bệ hạ quay đầu lại nhìn xem.”
Trước cửa quán, phu thê Cố Thị lang, phu thê Tần phu nhân, một chân đã bước qua cửa đang đông cứng trong không khí, bốn người kinh hãi nhìn bóng lưng Liễu Uyên, đồng loạt thu chân lại, xoay người rời đi.
Tần phu nhân vô cùng tiếc nuối: “Ai da, vốn muốn tìm muội muội uống vài chén, sao lại không có ở đây?”
“Đúng vậy, bên trong cửa hàng cũng không có ai!”
Cơn phẫn nộ đánh thẳng vào linh hồn Khương Anh, nàng né tránh Liễu Uyên đang muốn cất bước: “Bệ hạ, bọn họ dám nói ngài không phải người! Để ta đi lấy thương bắt bọn họ!”