Editor: Dứa
Khương Anh và Thái hậu cùng xem tranh vẽ, hai người nhìn cô nương trẻ trung tươi tắn trong tranh, không hẹn mà cùng im lặng, hiển nhiên là đang nghĩ đến cùng một chuyện.
Những cô nương tuổi tác tương đồng với Liễu Uyên ở kinh thành đều đã lập gia đình, hầu hết cũng có con rồi, như Trưởng Công chúa, Ôn Thư Thanh, v..v, đã ổn định cuộc sống từ lâu. Nói về những người bạn cùng lứa thì ai là người có cuộc sống phức tạp thăng trầm? Chắc chắn là Khương Anh và Liễu Uyên, hai người thành thân rồi ly hôn, trong lúc lơ đãng đã sáu năm trôi qua.
Thời gian sáu năm đủ để một lứa cô nương mới xuất hiện tại kinh thành, nhưng Liễu Uyên cũng tăng thêm sáu tuổi. Khi cuộc sống của những người bạn cùng lứa đang hăm hở tiến về phía trước, thì hắn như bị bỏ rơi tại chỗ, Hoàng hậu mà hắn có thể lựa chọn phải nhỏ hơn hắn ít nhất sáu tuổi.
Giống như cô nương trong bức tranh trước mắt, nhỏ hơn Liễu Uyên bảy tuổi, quả thực tuổi tác không thành vấn đề, nhưng nghĩ đến sáu năm bỏ trống của Liễu Uyên, Thái Hậu không khỏi đau lòng. Khương Anh bỗng nhiên ý thức được, sáu năm qua nàng có Mãn Mãn, Bạch Phù, Bạch Tiêu, nhưng sáu năm đó Liễu Uyên có gì?
Thái hậu đột nhiên hứng thú dạt dào giới thiệu về cô nương trong bức tranh: “Đây là cô nương Lý gia, dịu dàng đoan trang, tính tình rất tốt.” Bà ra hiệu cho Khương Anh nhìn Liễu Uyên: “Hiện tại hắn cần một cô nương biết săn sóc, cô nương Lý gia này biết nóng biết lạnh, ai gia đã gặp qua rồi, rất hợp với hắn.”
Khương Anh cười nói: “Thật sao?”
Nàng nhớ tới khi còn ở Đông Cung, toàn tâm toàn ý nghĩ cho Liễu Uyên, mới đầu nàng cũng làm này làm kia cho Liễu Uyên, nhưng Liễu Uyên lại không mấy vui vẻ, không cho phép nàng làm này làm kia. Ngay cả việc chia thức ăn, Liễu Uyên cũng không đồng ý, dần dần nàng không làm nữa, nàng không làm, Liễu Uyên lại rất vừa lòng. Nhưng giữa hai người cũng không có sự tương tác nào để gia tăng tình cảm, sau đó trong cung có tin đồn quan hệ giữa Thái tử và Thái tử phi đã lạnh nhạt một thời gian, khi biết chuyện nàng cũng cảm thấy bình thường.
Lúc này Thái hậu nói như vậy, nàng mới phát hiện ra có gì đó không đúng, Liễu Uyên cần cô nương cẩn thận săn sóc sao? Không cần nhỉ? Nàng không khỏi liếc nhìn Liễu Uyên, Liễu Uyên vẫn không có động tĩnh gì, chỉ im lặng đứng đó.
Thái hậu thúc giục: “A Anh cảm thấy thế nào?”
“Thái hậu, con cũng từng gặp qua cô nương Lý gia.” Khương Anh thu hồi tầm mắt, cụp mắt cười nói: “Nàng là cháu gái của con, theo lý thuyết, Bệ hạ là dượng cũ của nàng, Thái hậu có để ý chuyện này không?”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Thái hậu thẫn thờ trong chốc lát, nói năng lộn xộn: “Cháu gái cái gì, nàng trở thành cháu gái của con khi nào?”
Khương Anh nói: “Sau khi hồi kinh con mới nhận, mọi người ở kinh thành đều biết, cháu gái con rất tốt, ngày nào cũng gọi con cô cô ơi cô cô à, quả thực rất hợp với Bệ hạ, chỉ là vai vế…”
Vai vế là một vấn đề, vấn đề khác chính là ánh mắt Thái hậu cực cao, quyết tâm chọn cho Liễu Uyên một cô nương hoàn hảo làm Hoàng hậu, không chấp nhận cô nương nào có một chút tỳ vết. Cô nương trước mắt vốn rất tốt, nhưng nàng lại có quan hệ họ hàng với Khương Anh, cho dù Liễu Uyên chỉ là dượng cũ của nàng thì cũng không được, một thiếu sót quá lớn!
Thái hậu kiên quyết nói: “Đổi người khác!”
Thị nữ mở bức chân dung của cô nương tiếp theo.
Một ánh mắt đột nhiên bắn về phía Khương Anh. Liễu Uyên giống như cây khô sống lại, mất đi sự im lặng chết chóc, sải bước đi tới xem bức chân dung Khương Anh còn chưa nói chuyện, hắn đã hờ hững nói: “Mẫu hậu để trẫm và cháu gái ngoại cũ ở bên nhau, có phải không ổn hay không?”
Thái hậu lại bối rối: “Cháu gái ngoại cũ cái gì?”
Khương Anh ồ một tiếng: “Con cũng mới nhận cô nương này sau khi hồi kinh, nàng khá tốt, đi khắp phố gọi con là a di, các đại nhân trong triều cũng biết, nàng còn gọi Bệ hạ là dượng cũ ngay trước mặt con, bị con dạy dỗ một trận ra trò mới không gọi nữa, vấn đề không lớn.”
Thái Hậu cảm thấy vấn đề rất lớn, nhanh chóng đổi sang một bức tranh khác, vẻ mặt khẩn trương chỉ cho Khương Anh xem. Khương Anh cười vô tâm: “Quên đi, Thái hậu ngài để ý vai vế, cô nương này gọi Bệ hạ là cữu cữu cũ.”
Liễu Uyên lập tức cười thành tiếng, Mãn Mãn đang ngủ say bị giật mình cựa quậy, hắn vội nhẹ nhàng vỗ về. Khương Anh bị tiếng cười thu hút, liếc mắt nhìn sang, thấy hắn mặt mày tươi cười dỗ dành đứa nhỏ, lòng nàng nao nao.
Thái hậu đang bận lật xem những cuộn tranh khác, không để ý bên này. Thấy Mãn Mãn ngoan ngoãn rồi, Liễu Uyên nghiêng đầu nhìn lại, trên môi vẫn còn mang theo ý cười. Khương Anh bỗng chốc quay đầu đi, cười với Thái hậu: “Không giấu gì Thái hậu, con nhận hơi nhiều người thân.”
Gương mặt Thái hậu trở nên vặn vẹo, giống như tất cả cô nương tốt trong thành đều bị Khương Anh nhúng chàm. Bà thở ra một hơi đục ngầu, rút bức tranh cuối cùng: “Người này thì sao?”
Khương Anh sửng sốt, cẩn thận nhìn kỹ hơn, thật sự là một cô nương xa lạ, nàng gần như chưa từng nhìn thấy, không khỏi nghĩ thầm, đây là cô nương nhà ai, rõ ràng là một con cá lọt lưới, thật bất cẩn!
Thái hậu cười nói: “Nếu các cô nương tại kinh thành đều có họ hàng với A Anh, vậy chúng ta hãy xem đến ngoài kinh…”
“Đây là tẩu tẩu của A Anh.” Lời nói của Liễu Uyên khiến người ta kinh ngạc: “Trẫm không thể cướp đoạt thê tử của triều thần, mẫu hậu hãy thu tay lại đi!”
Không chỉ Thái hậu sửng sốt, mà ngay cả Khương Anh cũng sửng sốt, nàng có tẩu tẩu bên ngoài kinh thành khi nào? Nhưng nàng vẫn quyết tâm phối hợp cùng Liễu Uyên, gật đầu với vẻ mặt sâu lắng: “Đã là tẩu tẩu của ta, thì cũng là tẩu tẩu của Bệ hạ, hơn nữa còn là thê tử của đại thần trong triều, quả thực không thích hợp.”
Có lẽ không nghĩ tới tỳ vết còn có thể chất chồng lên, cả người Thái hậu đều ngây dại, nhìn dáng vẻ thì nhất thời không phản ứng kịp. Khương Anh mỉm cười, nói với Liễu Uyên: “Bệ hạ, chúng ta đi thôi.”
Liễu Uyên cười trầm thấp, một tay ôm chặt Mãn Mãn, tay còn lại chần chừ một chút, cuối cùng vẫn kéo ống tay áo Khương Anh, hai người cùng nhau tiến về phía trước, nhóm thân vệ theo sát phía sau.
Khi đến trước xe ngựa, Bạch Phù đã đợi sẵn ở đây. Liễu Uyên bị thương cưỡi ngựa khó khăn, Khương Anh đồng ý cho hắn ngồi cùng xe ngựa, Bạch Phù cực kỳ tinh ý ra đánh xe cùng xa phu.
Không gian bên trong xe ngựa vốn cũng rộng rãi, nhưng thân thể Liễu Uyên cường tráng, vừa ngồi vào không gian liền có vẻ nhỏ hẹp lại. Cho dù ngồi ở đâu, Khương Anh cũng cảm thấy cách Liễu Uyên thật gần, lại nghe thấy Mãn Mãn nói mớ: “Mẫu thân…” Nàng chỉ có thể đi tới ngồi xuống bên cạnh Liễu Uyên, dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Mãn Mãn: “Mẫu thân ở đây, ngủ đi.”
Mãn Mãn yên ổn, chìm sâu vào giấc ngủ.
Tay Khương Anh vẫn còn vỗ về trên lưng hắn, không để ý tới đầu mình sắp cọ vào cằm Liễu Uyên, hơi thở toàn thân khiến thần kinh của Liễu Uyên căng thẳng, cũng may nàng nhanh chóng thu tay lại, rút cơ thể trở về.
Hai người vai kề vai rời đi, Liễu Uyên thả lỏng. Vừa rồi hắn cười sảng khoái, ảnh hưởng đến vết thương phía sau lưng, hắn bình tĩnh dựa lưng vào thành xe, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn A Anh.”
Khi A Anh muốn chọn Hoàng hậu cho hắn, trái tim hắn gần như chết lặng. Sau đó biết được A Anh chỉ đang ứng phó với mẫu hậu, trái tim này lại đập thình thịch, giống như hiện tại, hắn thấy A Anh nhìn sang, trái tim này đập rất mạnh, đáng tiếc A Anh không nghe được.
Khương Anh cách hắn một khoảng thích hợp: “Bệ hạ không cần cảm ơn ta, cho dù ta có chọn, mà Bệ hạ không đồng thì cũng vô dụng, chuyện này phải xem ý muốn của Bệ hạ.” Nàng đã nhìn ra, Thái thượng hoàng và Thái hậu không làm gì được Liễu Uyên, chỉ có thể gây khó dễ cho mình, vậy mình cứ hành động theo Liễu Uyên là được.
“Ý muốn của trẫm chỉ có một, A Anh hiểu rõ mà.”
Ngọn đèn dầu trong xe đung đưa, ánh mắt Liễu Uyên sáng rực, tầm mắt miêu tả theo gương mặt của Khương Anh, từ trán cho đến mắt, xẹt qua mũi rồi đến đôi môi, mỗi chỗ hắn đều rất thích, hắn đã từng sở hữu chi tiết mọi chỗ, hiện tại vẫn muốn có được: “Lời mẫu hậu nói, A Anh cũng nghe thấy rồi, hằng năm trẫm đều rời kinh đi thăm A Anh, nhưng trẫm chưa từng quấy rầy A Anh.”
“Ừm, ta cũng nghe Bạch Phù nhắc đến.” Khương Anh cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng lại rối loạn, lập tức đổi chủ đề: “Đúng rồi, vì sao Bệ hạ lại nói vị cô nương cuối cùng kia là tẩu tẩu của ta?”
“Chưa phải tẩu tẩu của nàng, cùng lắm chỉ được xem là tẩu tẩu tương lai mà thôi. Đó là vị hôn thê của người huynh trưởng bên ngoài kinh thành mà nàng chưa từng gặp mặt.” Liễu Uyên nói.
Khương Anh vô cùng kinh ngạc: “Huynh trưởng ta có vị hôn thê từ khi nào?”
“Vừa rồi, trẫm quyết định tứ hôn cho huynh trưởng nàng, cô nương kia rất thích hợp.”
“…”
Phản ứng của Khương Anh lại có chút bất mãn: “Nếu hai người không quen biết, cũng không vừa ý lẫn nhau, chẳng phải Bệ hạ sẽ trở thành người xấu hay sao?”
“Không đâu, trước đó huynh trưởng nàng từng nhắc tới, cũng gửi cho trẫm bức tranh người trong lòng hắn, đúng là cô nương kia, trẫm chỉ giúp người hoàn thành ước nguyện mà thôi.”
Liễu Uyên mỉm cười nhìn qua, nụ cười của hắn cực kỳ rạng rỡ, rơi vào trong mắt Khương Anh, ngay cả ký ức về một Liễu Uyên luôn thích im lặng trước mặt nàng cũng trở nên sống động, Khương Anh ngẩn ra một lát rồi mới quay đầu đi.
Liễu Uyên mím môi: “Khi còn làm Thái tử phi của trẫm, A Anh từng nói trẫm cười lên rất đẹp, liệu A Anh có còn nghĩ như vậy không?”
Khương Anh kinh ngạc: “Bệ hạ vẫn nhớ rõ lời nói của ta?”
“Tất nhiên là vẫn còn nhớ, nhớ từng lời A Anh nói, chỉ là lúc ấy trẫm cho rằng…”
Giọng nói của Liễu Uyên dừng lại, làm dấy lên nỗi nghi hoặc dưới đáy lòng Khương Anh. Dạo gần đây Liễu Uyên luôn nói trong tim trẫm có A Anh, trẫm rất thích A Anh, ngay cả Bạch Phù cũng nói, Bệ hạ rất thích ngài…
Tuy nhiên, Khương Anh không hiểu, nàng hỏi Liễu Uyên: “Nếu Bệ hạ đã nhớ rõ lời ta nói, chắc hẳn cũng có lòng với ta, vậy sao năm đó ngài chưa bao giờ nhắc đến?”
Sắc mặt Liễu Uyên cứng đờ: “Trẫm cho rằng nàng không muốn gả cho trẫm, cũng không thích trẫm.”
“Sao có thể như vậy?” Khương Anh lấy làm lạ.
Mặc dù nàng chưa từng đề cập việc mình si mê Liễu Uyên với người khác, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức nói rằng mình không thích Thái tử điện hạ trước mặt mọi người. Huống chi Liễu Uyên ngoại trừ tiếp xúc với nàng ở thao trường, những dịp khác cũng không thấy mặt, sao Liễu Uyên lại có suy nghĩ hoang đường như vậy?
Khương Anh nhìn thấy vẻ mặt có chút tủi thân của Liễu Uyên, nhất thời càng hồ đồ hơn, lại nghe Liễu Uyên nói: “A Anh còn nhớ lúc ở thao trường, Lý Mạc từng chặn nàng lại nói muốn cưới nàng không?”
Khương Anh suy nghĩ một lát, mới rút được vị tướng trẻ dùng thương ra khỏi trí nhớ. Khi màn trời tối sập, thao trường không một bóng người, Lý Mạc đỏ mặt hỏi nàng có bằng lòng gả cho hắn hay không, nàng lập tức từ chối, tốc độ cực nhanh.
Hai mắt Lý Mạc đỏ hoe: “Khương cô nương không có hôn ước, cũng không muốn gả cho ta, vậy là trong lòng…”
“Là vì ta không muốn xuất giá!” Trái tim Khương Anh đập loạn nhịp, rất sợ mình để lộ dấu vết, khiến người khác nhìn ra suy nghĩ của mình, dường như nàng còn ngại chưa đủ, đặc biệt cao giọng bổ sung: “Không phải vì ngươi, dù hôm nay là ai, ta cũng không đồng ý.”