Editor: Dứa
Động tác tiếp cận đột ngột khiến Khương Anh giật mình dựa lưng vào ghế, sắc mặt hắn thiên về thành kính, như thể dù Khương Anh có nói gì thì hắn cũng sẽ ưu ái cho nàng tiếp tục, thấy Khương Anh vẫn im lặng, hắn mở đôi môi mỏng: “A Anh nói tiếp đi, trẫm muốn nghe A Anh nói chuyện.”
Khương Anh nhướng mày, nói như hắn mong muốn: “Bệ hạ mau hồi cung đi!”
“Được, trẫm nghe lời A Anh.” Liễu Uyên thất vọng lui về phía sau vài bước, cất bước đi tới cạnh cửa. Hắn nghiêng người nhìn lại, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ khẩn cầu, nét mặt do dự không chắc chắn, dường như vẫn còn chuyện chưa nói xong.
Hắn lại không biết Khương Anh phiền chán nhất là dáng vẻ này của hắn. Năm đó khi ở Đông Cung hắn cũng như thế, lời nên nói thì không nói, lúc nào cũng bắt nàng nàng phải tốn sức cân nhắc, hôm nay lại tái phát bệnh cũ. Khương Anh bỗng chốc nổi giận, sắc mặt lạnh lùng: “Bệ hạ còn không chịu đi?”
“A Anh đừng tức giận!” – Liễu Uyên phản ứng cực nhanh, vội vàng xin lỗi, vẻ mặt cứng đờ, hắn sai ở đâu? Trong lòng mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng lại không quá xác định, chỉ có thể sải bước quay về, uốn gối ngồi xổm trước mặt Khương Anh: “Trẫm sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
Khương Anh vẫn lạnh lùng, trong lòng Liễu Uyên như bị giội nước sôi, nảy sinh cảm giác đau đớn kịch liệt, miệng cẩn thận dò xét: “Sau này nhất định trẫm sẽ nói ra những điều suy nghĩ trong lòng, sẽ không giấu giếm, cũng không làm A Anh phiền lòng.”
Hắn có thể nghĩ ra được nguyên do, thật sự nằm ngoài dự đoán của Khương Anh. Hình ảnh Liễu Uyên lầm lì do dự trong trí nhớ dường như được bao phủ bởi những màu sắc tươi mới, loé lên trong đầu Khương Anh.
Tầm mắt của hai người ngang hàng nhau, Liễu Uyên thẳng thắn nói: “Vừa rồi trẫm muốn hỏi A Anh một câu, A Anh có muốn xoá bỏ vết sẹo do mũi tên để lại sau lưng không?”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Khương Anh dần rút lui, thay vào đó là sự kinh ngạc: “Hoá ra Bệ hạ suy nghĩ chuyện này.”
Vết sẹo do mũi tên kia đã ở trên lưng nhiều năm, lúc trước nàng trốn ở Nam Uyển với tấm lưng đổ máu hồi lâu mới có cơ hội lẻn ra ngoài, vốn đã chậm trễ thời gian điều trị, lại không tìm được đại phu giỏi hay được sử dụng loại thuốc mỡ tốt nhất, chỉ có thể điều trị vội vàng, dù sao cũng không chết được, để lại vết sẹo xấu xí là điều bình thường.
Đối với Khương Anh mà nói, vết thương cũ năm xưa này có cũng được không có cũng không sao. Nàng vốn định nói thôi bỏ đi, nhưng Liễu Uyên lại khẩn trương nói: “Trẫm muốn xoá vết sẹo do mũi tên để lại giúp A Anh.”
Trong giọng nói của hắn mang theo cảm giác khẩn cầu. Hắn cũng hiểu rằng, thời gian lặng lẽ trôi đi, không ai có thể quay lại quá khứ, bởi vì không có cách nào quay lại, nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức hàn gắn những rạn nứt trong quá khứ, chữa lành vết thương cũ cho A Anh.
Khương Anh lại hỏi: “Bệ hạ muốn xoá sẹo cho ta, vậy Bệ hạ cũng sẽ xoá vết sẹo do bị thương đâm trên vai chứ?”
“Sẽ không.” – Liễu Uyên kiên quyết lắc đầu.
Khương Anh nói: “Bệ hạ không xoá, ngược lại kêu ta xoá, đạo lý gì vậy?”
“Một thương đó của A Anh, mặc dù tốc độ nhanh, nhưng trẫm vẫn có thể né tránh. Lúc ấy trẫm không né, vì nghĩ A Anh có thể để lại thứ gì đó trên người trẫm, vậy nên trẫm không đau, càng không cảm thấy khổ sở, trẫm chỉ thấy vui vẻ.”
Khương Anh thực sự kinh ngạc, nàng chưa bao giờ biết rằng Liễu Uyên không định né tránh nhát đâm đó, chỉ nghĩ rằng tốc độ của mình quá nhanh, chẳng qua đúng lúc Liễu Uyên lơ đễnh mà thôi.
Liễu Uyên nhẹ nhàng nói: “Tuy nhiên vết thương do mũi tên của A Anh thì khác, lúc đó A Anh muốn nhìn thấy trẫm, nhưng lại bị trẫm bắn một mũi tên, nhất định nàng rất đau, cũng rất buồn, có thể đừng giữ lại thứ mà trẫm đã làm tổn thương A Anh được không?”
Sắc mặt Khương Anh khẽ thay đổi, lồng ngực vô cùng chua xót, nàng ý thức được Liễu Uyên đã ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, muốn đứng dậy bỏ đi. Liễu Uyên cho rằng hắn lại khiến nàng không vui, vội nói: “A Anh không xoá cũng được!”
Tâm trạng Khương Anh hỗn loạn, không muốn ở cùng hắn thêm nữa: “Tùy ý Bệ hạ, Bệ hạ mau về đi!” Trên mặt tỏ rõ thái độ thúc giục, như thể Liễu Uyên còn không đi, nàng sẽ nâng chân đá hắn. Liễu Uyên chưa kịp có cơ hội vui mừng thì đã bị đuổi đi, nên đành nói: “Cảm ơn A Anh.” Sau đó, hắn vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc này Khương Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Uyên hành động rất nhanh, sáng hôm sau, một vị nữ y được trong cung phái tới, nói là cao thủ xoá sẹo. Khương Anh nghe lời nữ y, để mặc nữ y loay hoay với vết sẹo của mũi tên kia, bên tai truyền đến tiếng thở dài của Bạch Phù: “Bệ hạ còn đưa tới rất nhiều thứ, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sắp không còn chỗ đặt chân rồi, mau bảo Bệ hạ đừng tặng đồ tới nữa.”
Khương Anh thầm nói trong lòng, chẳng lẽ là ta bảo Liễu Uyên đưa tới? Mãi cho đến buổi tối, Liễu Uyên tới hỏi tình hình vết sẹo do mũi tên, nàng tuỳ tiện trả lời, sau đó nói: “Khương phủ không thiếu đồ dùng, bệ hạ đừng tặng đồ tới nữa.”
“Trẫm nghe A Anh, không tặng đồ nữa.” – Liễu Uyên lập tức đồng ý.
Tuy nhiên hôm sau hắn lại phái một nhóm người đến đây, cái gì mà nội quan trong cung, đầu bếp Ngự Thiện Phòng, nhạc công Lễ bộ, cứ thế đứng chen chúc trong sân.
Mọi người trong Khương phủ đều kinh hãi: “Những người này muốn thay thế vị trí của chúng ta sao?”
Nỗi sợ thất nghiệp cứ lởn vởn trong đầu mỗi người, Bạch Phù rất thích thân phận đại quản gia Khương phủ của mình, tức giận bất bình nói với Khương Anh: “Chúng ta đều là người theo ngài đã lâu, ai cũng có thể hầu hạ ngài, ngài thay thế chúng ta như vậy, lương tâm sẽ không cắn rứt sao?”
Khương Anh chỉ có một câu, nói với Liễu Uyên: “Đến từ đâu thì trở về đó đi.”
Liễu Uyên nói: “A Anh đừng giận, bọn họ không chiếm chỗ ở Khương phủ đâu, hôm nay tiến vào chỉ để A Anh xem qua một chút, nếu A Anh cần, tất nhiên có thể tuỳ ý sử dụng.”
Vậy bọn họ chiếm chỗ ở đâu?
Chẳng mấy chốc, Khương Anh đã biết, Liễu Uyên sai người mua hết mấy căn nhà xung quanh Khương phủ, nhóm người này ùa vào các sân như nước chảy, sẵn sàng chờ đợi để thực hiện một kế hoạch lớn lao.
Mọi người trong Khương phủ như đang phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, dọn dẹp sân vườn cực kỳ cẩn thận, cành hoa được cắt tỉa vô cùng đẹp mắt, mỗi phòng đều được quét tước cực kỳ sạch sẽ, mấy thị nữ còn trang điểm cho Khương Anh vô cùng xinh đẹp.
Như thế vẫn chưa đủ, ngày hôm đó đầu bếp sử dụng hết mọi kỹ năng, nấu một bàn đồ ăn lớn cho Khương Anh. Bạch Phù vừa cẩn thận chia thức ăn cho Khương Anh, vừa nói: “Hương vị này chỉ có bọn họ mới làm ra được, hơn nữa, còn có ai biết ngài thích ăn món nào trước món nào sau như ta sao!”
Khương Anh suýt nữa bị nàng nhồi nhét căng bụng, đành phải bảo đảm: “Yên tâm, ta sẽ không đổi các ngươi đâu.”
Mọi người reo hò.
Khương Anh mệt mỏi suy nghĩ, đều tại Liễu Uyên nổi điên!
Vì thế, mấy ngày liên tiếp, nàng không gặp mặt Liễu Uyên, một mình Liễu Uyên đau khổ suy nghĩ xem mình sai ở đâu, còn nàng thì dành thời gian may xong quần áo mùa hè cho Mãn Mãn, đồng thời cũng chuẩn bị xong quần áo mùa hè cho vị huynh trưởng ngoài kinh thành.
Bạch Phù nhìn thấy, nói: “Cũng không thiếu quần áo mùa hè, cần gì phải tự mình làm?”
“Ta thích tự tay làm.”
Khương Anh cho Bạch Phù xem bộ quần áo nàng làm cho huynh trưởng. Bạch Phù kinh ngạc nhìn kích cỡ bộ quần áo: “Ngài xác định nó dành cho huynh trưởng của ngài, chứ không phải cho Bệ hạ?”
“Tất nhiên là cho huynh trưởng, Bệ hạ nói vóc dáng của huynh trưởng tương tự như hắn, vậy nên ta mới làm theo kích thước của Bệ hạ.” Khương Anh ngẫm nghĩ: “Chắc là vừa rồi nhỉ.”
Bạch Phù cảm thấy nàng vô tri một cách đáng thương, uyển chuyển nhắc nhở: “Huynh trưởng ngài tên là gì?”
“Còn chưa biết.”
“Ngài không tò mò sao?”
“Tò mò, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ta may quần áo cho huynh ấy.”
Bạch Phù thầm nghĩ, được rồi, ta muốn nhìn xem cuối cùng bộ quần áo này sẽ được mặc trên người ai.
Khương Anh lại hỏi Bạch Phù: “Vết thương sau lưng Bệ hạ thế nào rồi?”
“Gần như lành hẳn rồi.”
Khương Anh nói: “Vậy thì tốt.”
Hai mắt Bạch Phù đảo một vòng, thở dài: “Mấy ngày nay, ban ngày Bệ hạ bận việc triều chính trong cung, buổi tối lại đến Khương phủ, ngài không gặp ngài ấy, ngài ấy vẫn sẽ đợi tới khuya, nếu thật sự không gặp được ngài, ngài ấy sẽ trở về sân bên cạnh rồi nán lại, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã hồi cung…”
“Bạch Phù, ta còn có việc, ngươi bận gì thì làm đi…” – Khương Anh ngắt lời Bạch Phù, rời đi như chạy trốn.
Buổi tối Liễu Uyên vẫn tới như thường lệ, muộn hơn nhiều so với bình thường. Mãn Mãn đã đi ngủ, Khương Anh cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa phòng đã đóng chặt, có một bóng người đứng bên cửa sổ đang mở, thoạt nhìn chính là Liễu Uyên.
Nàng ngồi ở mép giường, mái tóc dài gội sạch đã được lau khô, mềm mại rũ xuống cổ. Anh nến trong phòng còn chưa tắt, Liễu Uyên biết chắc chắn nàng chưa ngủ, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng trông coi.
Một lát sau, nàng đột nhiên cáu kỉnh đứng dậy, đi vài bước trong phòng, liếc nhìn bóng dáng đó, nhưng bóng dáng đó vẫn không nhúc nhích, như thể hắn chỉ đứng trông coi nàng thôi, nàng không muốn gặp thì sẽ không nhìn thấy hắn.
Khương Anh không thắng nổi hắn, tàn nhẫn thổi tắt ánh nến, lên giường nhắm mắt. Thật lâu sau bên tai vẫn chưa truyền tới tiếng bước chân rời đi, nàng không khỏi trở mình, nương theo ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Liễu Uyên.
Khương Anh bỗng nhiên nổi giận, Liễu Uyên lại phát điên cái gì thế!
Nàng căm phẫn mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống giường, ánh sáng trong phòng tối om, lúc đi đường chân không cẩn thận đá phải ghế đẩu, nàng hét lên đau đớn. Sau đó một giọng nói lo lắng vang lên từ phía cửa sổ: “A Anh làm sao vậy?”
Khương Anh đang tích trữ lửa giận, chân lại đau, nên nhất thời không lên tiếng. Liễu Uyên lập tức mở cửa phòng, bước nhanh tới thắp nến, trong phòng sáng lên, hắn cũng nhìn rõ tình hình, duỗi chân đá văng chiếc ghế đẩu, bế Khương Anh trở lại mép giường.