038 nghĩ nửa ngày, an ủi Tạ Giác: [Ký chủ, ít ra hiện giờ vẫn còn một tin tức tốt].
“Tin gì?”
[Nhân vật thụ chính mặc đồ nhân viên phục vụ màu trắng giống như một vệt sáng thoáng qua, chiếu rọi vào trong mắt gã, A, 90%, còn có thể cố gắng thêm].
[Chúc mừng anh đã hoàn thành cốt truyện đầu tiên của cuốn sách! Tung hoa!]
Tạ Giác vô cùng bất mãn: “Tôi cố gắng đến vậy mà không được S?”
038: [Đừng nóng vội, để tôi xem hộ anh…!Ồ, quần áo của nhân vật chính thụ là màu gì?]
Tạ Giác nhìn xuyên qua kính râm: “…Màu xám”.
038: [Chính là vì nguyên nhân này đó —- hệ thống phê bình: Mù màu là bệnh, cần phải trị].
Tạ Giác: “…”
…
Thẩm Mặc chăm chú nhìn cậu cả nhà họ Lưu một hồi.
Hắn xuyên qua những nhân viên phục vụ bình thường, đứng ở một góc khuất không mấy ai chú ý trong phòng tiệc, nhưng nhờ ánh sáng 108 chiếc thẻ đạo cụ của Lục Tấn Giang, hắn mang theo ánh sáng của ngọc của trăng, không cách nào trốn đi đâu được.
Rất nhiều người đều đang chờ đợi phản ứng của cậu Lưu —- gã sẽ vui vẻ đón nhận người đẹp lớn mật này vào trong túi, hay là đẩy người ta đi?
“Lão Thẩm, ông nhìn kìa”.
Một gã thanh niên giống như trông thấy món đồ mới lạ, nâng ly rượu, chỉ vào Thẩm Mặc: “Nhân viên phục vụ kia lớn gan thật đấy, vừa tới đã nhìn chằm chằm anh Lưu rồi, ông đoán xem, anh Lưu sẽ làm gì với cậu ta nhỉ?”
“Sao tôi biết được”.
“Ông không tò mò chút nào sao? Người như anh Lưu đâu phải kẻ nào cũng bò lên nổi.
Tôi đoán anh ấy sẽ cho cậu phục vụ kia vài miếng ngon miếng ngọt, chờ đến khi cậu ta nghĩ rằng mình có cơ hội trèo lên cành cây cao mới hung hăng hất cậu ta xuống.
Ông biết mà, anh Lưu rất thích chơi trò chơi như vậy”.
Gã thanh niên lắc lư ly rượu trong tay, Champagne vàng dưới ánh đèn sóng sa sóng sánh tỏa ra ánh sáng long lanh.
Giọng điệu gã như thương hại, nhưng trong mắt lại lộ ra hứng thú: “Có một số người luôn không nhìn rõ thân phận của mình, cho rằng chỉ cần một vài mánh khóe nho nhỏ đã có thể hưởng thụ sự giàu có cùng địa vị của người khác.
Chúng không biết rằng cái thứ có tên gọi thân phận ấy là thứ mà người ta sinh ra đã có, chim sẻ mãi là chim sẻ, mà phượng hoàng cũng mãi là phương hoàng.
Cho dù con chim sẻ có cắm lông phượng hoàng lên người, thì đến cùng nó cũng chỉ biến thành được một con gà rừng mà thôi…!Được cái cậu nhân viên phục vụ này đúng là có bề ngoài rất xinh đẹp, nếu anh Lưu không hứng thú, tôi có thể dẫn về, nếm thử hương vị xem thế nào…”
Thẩm Mặc cảm thấy lời này hơi chói tai, anh ta xin lỗi không tiếp đón thêm nữa, đi về chỗ Lưu Lỗi.
“Ôi, lão Thẩm, ông định làm gì vậy?”
“Bữa tiệc hôm nay do nhà họ Thẩm tổ chức, lỡ đâu làm ra sự không hay thì khó giải quyết êm đẹp lắm.
Để tôi sang tâm sự với anh Lưu, tiện đường bảo nhân viên giám sát dẫn cậu phục vụ này đi”.
Nghe lời lẽ dịu dàng của Thẩm Mặc, gã thanh niên kia lắc đầu nói: “Lão Thẩm, ông tốt bụng quá, loại người như tên đó, không dạy cho một bài học sẽ không bao giờ hối hận…!Hay là ông bảo nhân viên giám sát đưa phương thức liên lạc của cậu phục vụ kia cho tôi đi, hoặc là để tôi tự sang đòi cũng được.
Mặc dù gia tộc nhà tôi không có cơ ngơi lớn như nhà anh Lưu, thế nhưng vẫn thừa sức nuôi một cậu nhân viên phục vụ”.
Thẩm Mặc lắc đầu, không đồng ý, cũng không ngăn cản.
Anh ta liếc qua chỗ cậu nhân viên phục vụ, đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm cậu cả nhà họ Lưu, ánh mắt chăm chú, đầy nhiệt tình.
Nhưng Lưu Lỗi vẫn nhàn nhã ngồi đó, chỉ có khi mới đi vào trong hội trường mới thoáng nhìn bốn phương một hồi, sau khi thấy mấy người cười cười cầm ly rượu định tới mời mọc, gã lập tức nhíu mày, đeo kính râm lên, dùng hành vi lạnh lùng của mình đuổi người đang tới.
Tiếp theo, dường như cảm thấy nhàm chán, gã lấy điện thoại di động ra, ấn tới ấn lui, ngay cả đầu cũng không ngẩng.
Gã không hề hay biết có người đang sốt ruột chờ đợi phản ứng của của gã, hoặc là gã biết nhưng gã không thèm quan tâm.
Thẩm Mặc hơi động lòng trắc ẩn, thầm thương hại, loại người như Lưu Lỗi kia, từ khi sinh ra đã không thiếu thốn thứ gì, sao có thể thông cảm được cho cảm xúc của người khác?
Dám chủ động tính kế trên người hắn, không biết nên khen cậu nhân viên phục vụ kia gan lớn hay chê ngu xuẩn — phải biết, một món đồ chơi xinh đẹp, nếu không được người có địa vị cao coi trọng thế thì tất cả những kẻ muốn cướp đoạt sẽ đều xông lên, xé nát, làm hỏng, giẫm cậu ta vào trong bùn lầy.
Chẳng qua Thẩm Mặc cũng không định quản quá nhiều chuyện, tất cả người tham gia bữa tiệc hôm nay đều là khách quý của nhà họ Thẩm, một nhân viên phục vụ không đáng để anh ta đắc tội với người khác.
Hơn nữa, lần đầu tiên trông thấy cậu nhân viên phục vụ kia, trong lòng anh ta đã sinh ra một chút khó chịu kỳ lạ, anh ta đem sự khó chịu này đổ lỗi cho nguyên do mình không thích nhân phẩm của người ta.
Thẩm Mặc mỉm cười, lại gần Lưu Lỗi: “Anh Lưu”, đồng thời vẫy tay với nhân viên giám sát.
Tuy nói không thích nhưng cũng không đến nỗi so đo với dạng người như thế, đuổi đi là xong chuyện.
…
Thẩm Mặc đã sớm chú ý tới chuyện có người đang nhìn chính mình, chẳng qua hắn không quan tâm lắm — hôm nay, tất cả những người đang tham dự bữa tiệc này, trong mắt hắn đều là đám cá nằm gọn trong lưới, hắn có thể tùy ý vớt lên làm một mâm đồ ăn, là một con người, hắn chưa tự hạ giá mình đến nỗi đi so đo với một mâm đồ ăn.
555 cùng hắn nhìn chằm chằm Lưu Lỗi một hồi, sốt ruột nói: [Ký chủ, cứ thế này thì không được! Ngài phải tới đối mặt với công khốn nạn số 1 đi thôi!]
Công khốn nạn số 1 trong lời bọn họ – Tạ Giác đang cúi đầu, nhìn thì giống nghịch điện thoại, thực chất lại đang vừa dạo trong khu mua sắm của Lục Tấn Giang, vừa nói chuyện cùng 038 trong đầu.
038: [Chỉ có đối mặt mới có thể tiến hành nhiệm vụ tiếp theo — công khốn nạn nảy sinh hứng thú với nhân vật chính thụ, thuận miệng nói một câu với Thẩm Mặc, vì thế khi cả nhóm người lên núi du ngoạn họ đã dẫn theo cả cậu nhân viên phục vụ này].
555: [Cốt truyện tiếp theo — gặp nạn, cứu người, vừa gặp đã yêu, nhận lại gia đình, dùng quyền dùng tiền cướp người về tay, tất cả những thứ ấy đều phải có điểm khởi đầu, vì vậy chúng ta không thể bỏ qua cốt truyện này được.]
038: [Nếu như không thể làm được, chúng ta chỉ có thể trở lại điểm xuất phát không ngừng, tới tận khi cốt truyện hoàn thành mới dừng lại].
038, 555: [Ký chủ, vì nhiệm vụ, vì điểm thưởng, anh/ngài nhất định phải bỏ kính râm/ép gã bỏ kính râm xuống, đối mặt với nhau, có hiểu không vậy?]
Tạ Giác, Thẩm Mặc: “…!Hiểu”.
“Để tôi thử xem sao”.
Thẩm Mặc nhận chiếc khay trong tay nhân viên phục vụ khác, đi về phía Tạ Giác.
Lúc sắp đến gần bên, khay bạc trong tay đột nhiên nghiêng lệch, rượu trong chiếc ly đế cao chập chờn gợn sóng, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ ào vào mặt Tạ Giác.
Đúng lúc này, Tạ Giác nâng cánh tay lên, ngón tay thon dài chạm vào kính râm, hình như định tháo chiếc kính trên mặt xuống.
Trái tim Thẩm Mặc nhảy lên một cái: “Cơ hội tốt”.
Hắn giữ chiếc khay vững lại.
555 phấn khởi hô lên: [Ký chủ, Lục Tấn Giang mới update, có thể gia tăng tính năng của các loại thẻ đạo cụ.
Để tôi tải xuống cho ngài, ngài cứ việc nhào tới!]
Tạ Giác hững hờ vuốt ve gọng kính, ngẩng đầu, tựa như vô tình chuyển mắt sang vị trí của Thẩm Mặc.
Ánh mắt anh không ngừng dịch chuyển, chuẩn bị mắt đối mắt cùng nhau.
[Vầng sáng vạn người mê bản plus, Filter ánh trăng sáng 2.0, ánh mắt người gặp người mê bản dùng thử…!108 đạo cụ đã cập nhật xong.
Ký chủ, cố lên nào!]
“Kéttttt”.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên.
Tạ Giác đột nhiên đẩy kính râm quay trở lại, xoay ghế 90 độ, để lại cho Thẩm Mặc một bóng lưng.
Thẩm Mặc, 555: “…”
[Sao thế này?!] 555 khó có thể tin: [Tôi bỏ 500.000 điểm mua đạo cụ, lại vay thêm 100.000 nâng cấp đạo cụ, kết quả gã nhìn cũng không nhìn lấy một cái?! Ký chủ, có phải gã bị bệnh rồi không?!]
[Ký chủ, ngài làm sao thế?] 038 nắm tấm thẻ thân thể khỏe mạnh dùng một lần trong tay: [Không phải chúng ta mới nói rồi hả? Nếu mắt anh mù tôi sẽ lập tức dùng thẻ, nắm chắc thời cơ, nhất định hoàn thành được nhiệm vụ!]
Tạ Giác: “Cậu ta còn sáng hơn cả ban nãy, tôi thực sự không tài nào mở mắt ra nổi”.
038 lấy máy đo độ sáng tới: [Hình như đúng thế thật, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?]
Tạ Giác: “Hiện giờ chỉ còn một cách”.
Anh chú ý đến cậu Thẩm giả đang đi về phía mình, vẫy tay gọi.
Cậu cả nhà họ Lưu ngồi im tại chỗ chừng mười phút đồng hồ, không nhìn một ai thế mà cuối cùng lại chỉ phản ứng với một người.
Nhận ra sự khác biệt này, sống lưng Thẩm Mặc vô thức ưỡn thẳng, dưới ánh mắt của mọi người, anh ta tiến lên, dịu dàng gọi: “Anh Lưu”.
Tạ Giác nói với anh ta vài câu.
Sau khi nghe được yêu cầu của anh, Thẩm Mặc: “Anh Lưu, chuyện này…”
“Sao vậy?” Tạ Giác chống tay bên cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ: “Không được?”
“…!Được chứ ạ”.
Dưới ánh mắt hững hờ của cậu cả nhà họ Lưu, cơ thể Thẩm Mặc cứng đờ, phát hiện mình không có cách nào từ chối được.
Mà bởi vì giọng điệu của Tạ Giác vô cùng tùy ý, sắc mặt lại tỏ vẻ nhàm chán, dưới sự chần chờ của Thẩm Mặc, anh đẩy ghế ra đứng thẳng dậy, dùng hành động chứng minh mình có thể rời bữa tiệc bất cứ lúc nào, không thèm quan tâm đến chuyện mất đi vị khách quan trọng như anh, chủ nhân sẽ phải kết thúc bữa tiệc ra sao.
Vầng trán Thẩm Mặc rịn mồ hôi, vội vàng xoay người, chỉ đạo nhân viên giám sát sau lưng mình, yêu cầu cậu ta phải làm theo lời Lưu Lỗi, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình khi gọi nhân viên giám sát tới đây — tại sao trước kia anh ta lại không phát hiện ra Lưu Lỗi là một người như vậy? Gã tùy ý, thích làm gì thì làm, chỉ quan tâm đến niềm vui của chính mình, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại nắm được nhược điểm của đối phương, khiến người ta không thể nào không nghe lời gã.
Gã chính là một ác ma thích đùa giỡn lòng người.
Lưu Lỗi có thực sự hứng thú với anh ta không? Hay anh ta cũng chỉ là một món đồ chơi của gã? Lần đầu tiên, trong lòng Thẩm Mặc sinh ra nghi ngờ như thế.
Mục đích Lưu Lỗi đến bữa tiệc này là gì? Là quan tâm anh ta? Hay gã muốn đến để đùa cợt tất cả mọi người?
Sau đó không lâu, nhân viên mang tới hai cái thùng, thì thầm mấy câu.
Cuối cùng Thẩm Mặc cũng không phải ở gần bên cậu cả nhà họ Lưu nữa, sau khi rời đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự kiện kế tiếp không đến nỗi quá khó chấp nhận.
Anh ta đi tới trung tâm sàn nhảy, yêu cầu ban nhạc ngừng biểu diễn, vỗ tay nói: “Các vị, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi nhé”.
“Trò chơi gì vậy?”
Trong những ánh mắt chăm chú của khách quý, Thẩm Mặc chỉ vào hai chiếc thùng, nói: “Trò chơi này là đề nghị của anh Lưu, anh ấy nói, bữa tiệc của chúng ta không thú vị, cần kích thích hơn một chút.
Kích thích anh ấy nhắc đến chính là — vũ hội mặt nạ”.
Bên ngoài sàn nhảy vang lên những tiếng cười khe khẽ.
Hiển nhiên, các vị khách quý cũng có mấy phần hứng thú với đề nghị này.
“Nghĩa là yêu cầu chúng tôi đeo mặt nạ, giấu thân phận, tìm bạn nhảy xứng đôi với mình?” Có cô gái cười nói.
“Thế nhưng lúc đi vào bữa tiệc chúng tôi đều không che mặt, mọi người đã thấy quần áo của đối phương, còn chơi thế nào được nữa?”
Nói thì nói như thế nhưng không có ai định phản đối quyết định của Lưu Lỗi, làm mất hứng gã.
Thế là chẳng bao lâu sau, có người lên tiếng: “Tôi không nhớ được quần áo của các vị quý cô, còn các vị quý ông ở đây ai cũng mặc âu phục, có khác biệt gì nhau đâu? Không được nữa thì mọi người bỏ cà vạt ra hết đi!”
Lại thêm một tràng tiếng cười, trong sự ỡm ờ của tất cả, mọi người đều đồng ý với hoạt động này.
Bọn họ bắt đầu suy nghĩ mình nên chọn loại mặt nạ nào.
Dùng mặt nạ lông vũ che nửa gương mặt hay mặt nạ tua rua sáng lấp lánh, dùng mặt nạ đính đá, mặt nạ bạc hay là mặt nạ màu đen?
Ai ai cũng tràn ngập mong chờ.
Trong một mảnh mong chờ yên ắng, Thẩm Mặc mở thùng ra.
Anh ta hít sâu, nghiêm mặt nói với nhân viên giám sát: “Cậu chia đồ cho mọi người đi”.
Hai nhân viên phục vụ đi theo nhân viên giám sát cúi đầu xuống — “Hả?”
Thùng mặt nạ bên dưới không phải đồ trong kho hàng của khách sạn chuyên sử dụng cho vũ hội mà là đám mặt nạ Tạ Giác bỏ ra 10.000 tệ, bảo nhân viên khách sạn tới cửa hàng ở chân núi mua về.
Thời gian có hạn, nhân viên theo yêu cầu của anh, có cái gì mua cái đó, bê sạch hàng tồn của cửa hàng.
Vì thế những mặt nạ ở đây bao gồm: số ít các loại mặt nạ Pikachu, Spider-man, kha khá mặt nạ siêu nhân điện quang và số lượng cực kỳ lớn mặt nạ đầu cá xanh lục.
Về vấn đề lo lắng nhận ra nhau do quần áo đang mặc, cậu cả nhà họ Lưu đã thay mọi người suy nghĩ kĩ càng.
Nhân viên phục vụ mở một chiếc thùng còn lại, nói: “Cậu Lưu đã yêu cầu chúng tôi mua 100 bộ quần áo liền thân, đầy đủ mọi kiểu dáng và số đo, các vị có thể tùy ý lựa chọn.”
“…”
Trong bầu không khí câm lặng, Thẩm Mặc làm tấm gương tốt, đi đầu nhặt chiếc mặt nạ Pikachu lên, che kín đi sắc mặt đã vặn vẹo của mình.
Anh ta nhẹ nhàng nói: “Mọi người cũng đến chọn đi”.
Nhân viên: “Để phù hợp với các vị khách tham gia bữa tiệc, nhân viên phục vụ chúng tôi cũng sẽ mặc trang phục như thế này, chung vui cùng các vị”.
“…”
“Xấu quá”.
“Không! Tôi không mặc đâu! Tôi không mặc đâu!”
Bên tai vang lên những tiếng ồn ào chê bôi, Thẩm Mặc cố gắng không quan tâm đến, nhưng trong lòng anh ta hết sức rõ ràng, bữa tiệc gặp mặt này đã bị đám đầu cá xanh lè và siêu nhân điện quang hủy hoại.
Một giọt nước mắt rớt ra từ mặt nạ Pikachu, nhưng không ai trông thấy.
Lúc này, Tạ Giác vỗ tay, cất tiếng: “Mọi người có ý kiến gì sao?”
“…”
“Có ý kiến thì cứ tới trước mặt nói với tôi này”.
Tạ Giác thoải mái chờ đợi.
Hồi lâu sau, một ông chủ doanh nghiệp giàu có kéo cô con gái nhỏ đã khóc đỏ cả mắt của mình đi tới trước mặt Tạ Giác, cúi đầu nói: “Cậu Lưu à, xin lỗi cậu, con gái nhỏ nhà tôi đang trong độ tuổi thích làm đẹp, chuyện này thực sự…”
Tạ Giác: “Không sao, tôi hiểu.
Đây là phí tổn thất tinh thần, để cho cô bé mua bộ quần áo mới”.
Anh đưa ra một tờ séc, cười cười dỗ cô gái nhỏ vài câu, nhìn theo hai bố con họ rời khỏi phòng tiệc.
Nghe vậy có một vài người không muốn tham gia tiệc rượu lại cũng không muốn gây sự mất vui với nhà họ Thẩm nhao nhao đi tới trước mặt Lưu Lỗi, tỏ ý xin lỗi.
Sếp Tạ trao phí tổn thất tinh thần cho từng người, cam đoan: “Tôi đại diện cho nhà họ Lưu, đảm bảo sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu các vị”.
Mấy người đang do dự lập tức dừng chân, cậu Lưu nói như vậy, ai biết được đang thật lòng hay là nói đểu bọn họ?
Thế là họ không dám tiến lên nữa, chọn mặt nạ và quần áo liền thân Lưu Lỗi đã “tỉ mỉ chọn lựa” trong hai cái thùng, sau đó đi vào phòng thay đồ dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.
Trong quá trình đó có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ phát sinh: gã thanh niên ban nãy nói mình muốn bao nuôi phục vụ bỗng nhiên nói: “Lão Thẩm, nào có đạo lý như vậy chứ! Ở đây có mỗi cái mặt nạ Pikachu, ông cứ vậy nhận trước sao?”
Nghe vậy, các vị khách nữ giới nhao nhao lia ánh mắt khác thường về phía Thẩm Mặc — tuy mặt nạ Pikachu cũng không đẹp nhưng còn hơn chán đám mặt nạ Siêu nhân điện quang cùng đầu cá xanh lè.
Thẩm Mặc: “…”
Anh ta cắn răng nở nụ cười dịu dàng, nói: “Là do tôi không chú ý, để tôi đổi nó cho ông nhé”.
“Được được”.
Gã thanh niên không hề khách khí, lấy mặt nạ trao cho một quý cô khác, nhận được nụ cười cảm ơn của cô nàng.
Sau đó gã tranh giành chiếc mặt nạ Spider-man trong thùng, nhướng mày với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cố gắng làm như mình không quan tâm đến hành động của gã, cúi đầu nhìn xuống chiếc thùng.
Tất cả những chiếc mặt nạ đàng hoàng một tẹo đều không còn, chỉ còn những chiếc đầu cá xanh lục với cái miệng há to như chậu máu, chế giễu nhìn anh ta.
Thẩm Mặc: “…”
Lời tác giả: Ký chủ “Tạ Giác” sử dụng phương pháp che đậy vật lý đối với “Thẩm Mặc” vạn người mê! Nam phụ “Thẩm Mặc” dính đòn, thanh máu cạn sạch.
Xoài: xưng hô khó quá, hai ông thiếu gia thật giả cùng tên (đồng âm khác chữ Trung, cùng âm Hán Việt…) thống nhất Thẩm Mặc của Tạ Giác là hắn, Thẩm Mặc thiếu gia giả là anh ta.
Tạ Giác – anh, Tạ Giác trong xác Lưu Lỗi dưới cái nhìn của người khác là gã…..