Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt - Chương 49: 49: Công Khốn Nạn Số 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt


Chương 49: 49: Công Khốn Nạn Số 2


555 bị 038 hung dữ đánh một trận xong, Thẩm Mặc mới tìm được cơ hội xen vào giữa hai chúng nó, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
038 cầm điểm mang về, 555 cầm thẻ tín dụng trống không, ôm Thẩm Mặc khóc lớn: [Ký chủ, điểm của tôi bị 038 lấy hết rồi!]
“…”
[Hóa ra chỉ cần đưa điểm thì sẽ không bị đánh, nhờ có ngài Tạ sớm thuyết phục 038, không thì tôi đã bị nó đánh cho thảm thiết.

Tôi thực sự cám ơn ngài Tạ lắm lắm!]
555 nín khóc mỉm cười.
Thẩm Mặc vốn còn đang định an ủi nó, nghe vậy liền ngậm miệng.
“Cậu không đau lòng sao?”
[Tiền sao có thể quan trọng bằng mạng được!]
038 nhận được một khoản điểm lớn, hùng dũng hiên ngang quay lại phòng khách.
[Ký chủ, đây là phí dưỡng thai, tôi chia cho anh ba phần…!à không, một phần năm].
Sau khi Tạ Giác từ chối, 038 đếm số 0 phía sau điểm tích lũy, đắc ý nói: [Đúng rồi ký chủ này, chúng ta đoán không lầm.

Nhân vật chính thụ kia cũng là người thực hiện nhiệm vụ bên Lục Tấn Giang.

Thế anh có định ngả bài với cậu ta luôn không?]
“Nói sau đi”.

Tạ Giác nhìn thấy có người từ bên ngoài ánh mặt trời đi tới, lập tức ngừng lời.

Sau đó anh im lặng một hồi rồi lấy chiếc kính râm từ trong túi ra.
“Mời ngồi…!Tiểu Giản, rót hộ tôi một chén trà!”
Cái dáng vẻ nhìn không chớp mắt này, chắc chắn đã bị Thẩm Mặc quyến rũ!
Thẩm Hắc Thổ vào cửa trước Thẩm Mặc, đang nói chuyện cùng sếp Tạ, thấy tình cảnh như thế lập tức kéo kéo áo quần — Đáng chết! Không hiểu tên anh trai cùng cha khác mẹ này có gì hấp dẫn, sao người đàn ông nào cũng chết mê chết mệt hắn thế này! Không phải hắn chỉ biết giả vờ giả vịt thôi hả?
Đều do một người cha sinh ra, dựa vào đâu vị sếp Tạ này lại không chia cho anh ta một ánh mắt?!
Trong lúc Thẩm Hắc Thổ đang âm thầm bất bình, Tạ Giác đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc.

Sau đó, một cậu thiếu niên mặc bộ đồ ở nhà nhẹ nhàng thoải mái từ trong phòng đi ra.

Cậu bé rót chén trà cho Thẩm Mặc, sợ hãi thán phục chiêm ngưỡng hắn, ánh mắt sùng bái dường như sắp bay cả ánh sao ra ngoài, khiến Thẩm Hắc Thổ đứng ngoài nhìn vào cũng sinh ra lòng thương mến.
Nhìn thấy Thẩm Mặc được Tạ Giác, Việt Trạch, Giản Cảo Chi vây quanh yêu thích, Thẩm Hắc Thổ khẽ ho một tiếng: “Sếp Tạ, bố tôi còn ở trong bệnh viện, tôi xin phép đi trước…”
Nếu anh ta không đi, anh ta sợ rằng đám cá trong cái ao của sếp Tạ sẽ bị tên đa tình Thẩm Mặc kia thu về dưới tay, lỡ đâu đến lúc đó sếp Tạ lại giận chó đánh mèo sang nhà họ Thẩm thì làm thế nào?
Tạ Giác không thèm nâng mắt: “À, đi thong thả, không tiễn”.
“Ngài đồng ý với lời đề nghị của bố tôi chứ?”
“Yên tâm, tôi là người nói được làm được”.
Tạ Giác lấy một phần hợp đồng ra khỏi bàn trà, xé ngay tại chỗ: “Ngày mai tiền sẽ được trả lại cho các vị”.
Thẩm Hắc Thổ vô cùng biết ơn, trước khi đi còn không thèm nhìn Thẩm Mặc một cái.

Anh ta hoàn thành nhiệm vụ đưa Thẩm Mặc đến nơi, về phần hắn sống ở nhà họ Tạ thế nào không hề liên quan đến Thẩm Hắc Thổ.
Cho dù sếp Ta này có xấu xa đến đâu thì sao có thể vượt qua cậu Lưu được chứ? Phải biết, cậu Lưu bị bắt vào tù vì ngược đãi bạn tình đấy, cả giới bọn họ đều đã nghe tin rồi.
Tạ Giác quay đầu nhìn Thẩm Mặc, thấy hắn không hề quan tâm đến thái độ của Thẩm Hắc Thổ, mà còn phối hợp với anh, nhặt hết mảnh vụn hợp đồng lên, ghép lại một chỗ: “Anh đồng ý gì với họ rồi?”
“Cho nhà họ Thẩm 800 triệu”.
“Tôi đáng giá đến vậy sao?”
“Đáng giá”.

Tạ Giác chỉ tay lên huyệt thái dương: “555”.
Thẩm Mặc cười cười, hắn nhìn ra Tạ Giác vẫn chưa phát hiện thân phận của mình, thế là hắn nói: “Tôi có một đề nghị”.
“Đề nghị gì?”
“Phù sa không chảy ruộng ngoài”.

Sau khi Thẩm Hắc Thổ rời khỏi nhà họ Tạ, anh ta đến bệnh viện đúng như lời đã nói.

Anh ta kể lại toàn bộ sự kiện đã xảy ra ở nhà họ Tạ cho ông Thẩm nghe.
“Người đã được nhận, nhưng không tìm hiểu được rốt cuộc ngài Tạ này là ai”.
“Bố đã hỏi qua mấy cổ đông thân quen bên tập đoàn Lục Nguyên, bọn họ cũng nói họ không rõ…!Hừ, một đám cáo già mượn gió bẻ măng!”
Không biết có phải do bị bệnh hay không mà cơ thể ông Thẩm già nua và sưng vù cả đi, cánh tay ông ta đang treo một bình nước, vầng trán nổi đầy gân xanh.
Ông ta tự rõ ràng rằng, các cổ đông kia chỉ đang kiếm cớ.

Trong mắt bọn họ, nhà họ Thẩm đã hoàn toàn thất thế, không lâu sau sẽ bị đá khỏi giới thượng lưu thành phố L.

Bọn họ khinh thường tiếp đãi ông ta.
Để nhà họ Thẩm trở thành một gia tộc giàu có quyền thế nhất thành phố L là tâm nguyện của ông Thẩm.

Ông ta vĩnh viễn không quên được, ngày mình kết hôn với Mạc Tuyết, ông ta được vợ dắt tay bước vào giới thượng lưu, lúc ấy biết bao kẻ đã chế giễu ông ta.

Bọn họ cười công việc tầm thường của ông ta, cười cử chỉ quê mùa của ông ta, cười ông ta không biết lễ nghi, cho dù ông ta làm gì cũng biến thành trò cười đối với họ.

Từ đó trở đi ông ta đã thề, một ngày nào đó ông ta muốn giẫm đám người luôn xem mình là nhất kia xuống dưới bàn chân, khiến họ phải cung kính cúi đầu khom lưng với ông ta.
Hiện giờ, tâm nguyện cả đời phấn đấu của ông ta đã bị tiêu diệt, sao ông Thẩm có thể không đau lòng.

Trái tim ông ta như bị nghẹn một cục máu, không nhổ ra không thoải mái được.
“Tại sao con không ở lại thêm một lát, căn dặn anh trai con phải biết lấy lòng sếp Tạ? Tạ Giác mới vừa vào tập đoàn Lục Nguyên, quý ngài XS đã tuyên bố sẽ hợp tác cùng bên đó, hai người bọn họ chắc chắn có mối quan hệ với nhau! Nếu như nắm được tin tức này, chúng ta có thể một lần nữa sống dậy…” Trong mắt ông Thẩm vô thức phát ra ánh sáng, ông ta đưa tay sờ gối tìm điện thoại của mình: “Bảo con làm gì cũng làm không xong, bố muốn gọi điện cho anh trai con”.
Thẩm Hắc Thổ đè tay ông Thẩm lại, đôi con ngươi đen u ám của anh ta khiến ông Thẩm sợ hãi: “Con làm gì thế?”
Thẩm Hắc Thổ chậm rãi cầm lấy điện thoại của ông Thẩm ném sang bên.

Anh ta ngồi xuống cạnh giường bệnh của bố, lấy điện thoại di động của mình ra, nói: Tiền Gia Hứa, bạn học đại học của con tại trường Lawrence, vừa được bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận đầu tư công ty Gia Thụ.

Bố chỉ cần biết, cậu ấy chính là người đại diện cho phần lớn các doanh nghiệp của ngài XS trên phố Wall”.

“Ngày mai Gia Hứa sẽ về nước, con đã hẹn cậu ấy gặp mặt, chuẩn bị giao 800 triệu Tạ Giác trả lại đưa cho cậu ấy, nhờ cậu ấy quản lý nó cùng số tài sản của ngài XS”.
“Vị họ Tạ kia chẳng qua là một con cờ quý ngài XS đẩy lên mặt bàn, người đầu tư như Gia Hứa mới là kẻ chân chính đáng tin tưởng.

Nên tin ai, nên coi trọng ai, nên nghe ý kiến của ai, con nghĩ bố có thể hiểu rõ”.
Thẩm Hắc Thổ không muốn nhẫn nhịn, cũng không định nhẫn nhịn.

Ông Thẩm bị bệnh chính là một cơ hội cho anh ta, anh ta muốn nhờ bạn học cũ của mình, xóa bỏ cái bóng Thẩm Mặc để lại trong cái nhà này, để cho ông Thẩm biết, ai mới là đứa con trai duy nhất của ông ta!

Trong biệt thự, Tạ Giác và Thẩm Mặc đồng thời nhận được một tiếng nhắc nhở.
[Ký chủ, chú ý! Công khốn nạn số 2 sắp xuất hiện, xin hãy nhanh chóng hoàn thành cốt truyện].
Tạ Giác không ấn tượng lắm với nhân vật công khốn nạn số 2, anh mở cốt truyện nhìn thoáng qua, ngay đoạn đầu tiên đã miêu tả —
[Công khốn nạn số 2 vừa gặp nhân vật chính thụ tại bữa tiệc đón chào do thiếu gia giả tổ chức đã trúng tiếng sét ái tình, vì muốn đến với nhân vật chính thụ, anh ta chỉnh đốn lại công ty của công khốn nạn số 1, khiến gã phải lưu lạc ra đường nhặt rác].
Tạ Giác: “…”
038: [Oa! Công khốn nạn số 2 còn là tổng giám đốc bá đạo hơn cả anh đó nha!]
“Sao có thể như vậy!”
Tạ Giác mua thẻ hacker dùng một lần, thông qua mạng lưới thông tin phong phú, tra xét thân phận công khốn nạn số 2.
Rất nhanh, anh đã tìm thấy —
[Tiền Gia Hứa, nam, 28 tuổi, giám đốc bộ phận đầu tư công ty Gia Thụ].
“Công ty đầu tư Gia Thụ?” Cái tên này hình như hơi quen quen.
Tạ Giác nhớ ra, đây chính là công ty đại diện bên phố Wall của anh, người điều hành bên công ty đó từng liên lạc với anh đã nhắc qua cái tên này.

Bởi vì ngài XS đang ở nước Hoa, bọn họ đã phái một nhân viên đến nước Hoa thay anh xử lý công việc.
Chính là Tiền Gia Hứa này?
Tạ Giác: “Không cần lo đến công khốn nạn số 2, tôi sẽ xử lý cậu ta”.
Anh để Việt Trạch dẫn Thẩm Mặc về phòng của hắn, lấy điện thoại di động ra.
“Sếp Tạ?” Tiếng nói vui mừng của giám đốc điều hành công ty đầu tư Gia Thụ vang lên.

Sáng sớm Thẩm Hắc Thổ đã nhận điện thoại lái xe đi.

Anh ta và Tiền Gia Hứa đúng là bạn tốt nhiều năm, có mối quan hệ như vậy, anh ta cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Đứng chờ bên ngoài sân bay một lát, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi đẹp trai.
“Gia Hứa!”
Đối phương xách theo vali, giống như đang nói chuyện cùng ai, nét mặt phấn khởi.
Tầm mười phút sau, cậu ta cúp điện thoại, lúc này mới vẫy tay chào: “Thẩm Mặc”.
Vừa nghe đến cái tên đó, Thẩm Hắc Thổ liền nhớ tới Thẩm Mặc đang ở trong nhà sếp Tạ, tâm trạng lập tức không vui.

Thế nhưng anh ta không muốn làm mất hứng Tiền Gia Hứa, chỉ tủm tỉm cười: “Có tin tức gì tốt sao? Tớ thấy cậu rất vui vẻ”.

“Đương nhiên!” Tiền Gia Hứa ngồi thẳng lưng, nắm điện thoại, vung vẩy một hồi: “Cậu có biết không? Tớ sắp được gặp quý ngài XS đấy!”
“Ngài ấy đang ở trong nước?” Thẩm Hắc Thổ nắm vô lăng, hơi quay đầu lại.
“Đúng vậy, lần này tớ được phái về nước chính là vì chuyện công việc bên ngài ấy đấy”.
Thẩm Hắc Thổ im lặng một lát.
“Có lời gì cậu cứ nói thẳng đi, chúng ta là bạn tốt nhiều năm như thế, đừng khách khí”.
“À…” Thẩm Hắc Thổ đưa ra yêu cầu muốn gặp quý ngài XS.
Gia đình của anh ta đã gần như đi đến bờ vực phá sản, cũng bởi vì chuyện đầu tư cho dự án năng lượng mới.

Chỉ cần có thể ôm đùi quý ngài XS, kiếm một chén canh bên lề sự nghiệp của ngài ấy, nhất định nhà họ Thẩm có thể thoát chết sống dậy.
“Nhờ cậu cả đấy, Gia Hứa”.
Tiền Gia Hứa rất ít khi thấy bạn tốt lộ ra sắc mặt cầu xin mình như thế này, hơi khó xử.

Suy nghĩ một hồi, cậu ta nghĩ nghĩ, đột nhiên thốt lên: “Thế này đi, ngài XS muốn nói chuyện cùng tớ, chắc chắn ngài ấy phải tìm một nơi bí mật.

Tớ mới về nước, còn chưa mua nhà, hay là cậu cho tớ mượn nhà của cậu đi? Ngày mai tớ sẽ hẹn gặp ngài ấy ở đó”.
“Cảm ơn cậu, Gia Hứa”.

Thẩm Hắc Thổ bắt đầu lên kế hoạch, anh ta tính toán xem mình nên biểu hiện thế nào mới có thể nhận được lời khen của quý ngài XS.

Vừa nghĩ đến đây, anh ta lại càng cảm thấy số tiền Tạ Giác hứa trả lại kia càng có giá trị hơn.
Thẩm Hắc Thổ lái xe về nhà, dặn dò mẹ tiếp đãi bạn thân thật tốt, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, gọi điện sang cho Tạ Giác.
“Sếp Tạ, khoản tiền kia?”
Tạ Giác: “À, tôi đã gửi rồi mà?”
“Bên tôi chưa hề nhận được, ngài có thể xác nhận lại hộ tôi một chút có được không?”
“Đương nhiên là cậu không nhận được rồi”.

Tạ Giác dừng lời, hình như đang gọi ai: “Bé cưng, lại đây nào”.
Rất nhanh, giọng nói đáng ghét của Thẩm Mặc truyền ra từ điện thoại: “Sếp Tạ gửi tiền cho tôi rồi, cậu với bố cứ yên tâm đi nhé”.
Yên tâm? Yên tâm thế nào! Tất cả những tính toán trước đó của họ đều đã đổ xuống sông xuống biển.
Thẩm Hắc Thổ không khỏi hỏi thêm: “Sao ngài lại đưa tiền cho anh ấy? Ban đầu chúng ta đâu có bàn như vậy?”
“Sao lại không phải? Tôi nói tôi sẽ trả tiền lại cho nhà họ Thẩm, bé cưng nhà tôi có phải người nhà họ Thẩm không? Tôi đưa số tiền ấy cho bé cưng đâu có vi phạm pháp luật? Lại nói thêm, Thẩm Giác chỉ có một cậu con trai ruột, sau này gia sản đều là của em ấy hết, không phải sao? Tôi đây chỉ gửi cho em ấy sớm hơn một chút thôi mà”.
Làm gì có chuyện đó! Thẩm Hắc Thổ thầm hò hét trong lòng, nhưng anh ta mới nói anh ta sẽ không tranh đoạt với Thẩm Mặc, không còn mặt mũi, cũng không có can đảm cãi lại Tạ Giác.

Anh ta chỉ có thể giấu ở trong lòng, gương mặt vặn vẹo.

“Được rồi, tôi còn bận ở cùng với bé cưng, tôi cúp máy trước nhé”.

Tạ Giác nói.
Tiền Gia Hứa cất hành lý của mình vào trong phòng, vừa đi xuống tầng đã thấy dáng vẻ của Thẩm Hắc Thổ, không khỏi hỏi một câu: “Thẩm Mặc, sao thế?”
Thẩm Hắc Thổ im lặng, thu lại biểu cảm trên gương mặt, một giọt nước mắt trượt ra từ khóe mắt.

Anh ta đưa tay lên lau mặt, “Không sao”.

Thế nhưng vành mắt lại ửng đỏ, bờ môi mím chặt, nói rõ sự phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
Tiền Gia Hứa hỏi thăm đủ kiểu, cuối cùng Thẩm Hắc Thổ cũng kể ra câu chuyện mình không phải con ruột của Thẩm Trác.
“Trước đây tớ không hề biết chuyện này, thế nhưng anh trai tớ không tin.

Anh ấy chịu đựng khổ sở nhiều năm cho nên vô cùng căm thù sự tồn tại của tớ”.
“Sếp Tạ có một khoản tiền muốn gửi trả nhà họ Thẩm, sau khi biết chuyện này anh trai tớ đã đến nhà sếp Tạ ở.

Không biết tại sao, cuối cùng số tiền kia lại được ngài ấy gửi sang cho anh trai.

Đây chính là toàn bộ số vốn lưu động cuối cùng của nhà họ Thẩm!”
Lòng Tiền Gia Hứa đầy căm phẫn: “Đều là người một nhà, sao anh ta có thể làm thế? Cậu phải đi tìm sếp Tạ kia đòi tiền về, rõ ràng gã đang không muốn trả nợ cho nhà cậu”.
“Sếp Tạ không nhận điện thoại của tớ.” Thẩm Hắc Thổ thở dài: “Lại nói, sếp Tạ có quan hệ tốt với quý ngài XS, hiện giờ nhà họ Thẩm xuống dốc, không thể nào đắc tội với sếp Tạ được.”
Nghe Thẩm Hắc Thổ nhắc tới quý ngài XS, Tiền Gia Hứa lập tức cảnh giác hơn.

Lần này cậu ta về nước là vì mong muốn kiếm một chức vụ bên người quý ngài XS.

Có được chức vụ đó, cậu ta sẽ có cơ hội thăng tiến nhanh hơn khi làm việc ở trong công ty rất nhiều.

Được trở thành cộng sự của quý ngài XS như ngày hôm nay, cậu ta đã phải tranh giành với bảy tám vị đồng nghiệp.

Thế nên khi nghe nói ở trong nước, quý ngài XS đã có trợ thủ, mối quan hệ không tồi, cậu ta còn sốt ruột hơn cả Thẩm Hắc Thổ.
“Tạ Giác, tới tận bây giờ tớ vẫn chưa từng nghe thấy cái tên này…!Như thế này đi, tớ mới hẹn quý ngài XS gặp mặt vào chiều ngày mai, cậu cũng hẹn Tạ Giác và anh trai cậu.

Tớ không tin đến trước mặt quý ngài XS rồi, họ còn dám quỵt nợ không trả!”
Nếu như quỵt nợ thì càng tốt, ngài XS sẽ có cái nhìn mới đối với Tạ Giác, đấy mới là suy tính của Tiền Gia Hứa.
Hai cậu bạn thân, một người nhớ thương đến 800 triệu, một người mong ngóng đánh bại đối thủ cạnh tranh, bầu không khí trong nhà họ Thẩm vô cùng hòa thuận.
Một nơi khác, Tạ Giác không nhận điện thoại là bởi vì anh đang hoàn thành nhiệm vụ.
[Bà Tạ gây khó đủ đường nhưng không có kết quả.

Một ngày nào đó, bà tìm một vị công tử nhà giàu có khác, tuyên bố anh ta sẽ trở thành vị hôn phu của Tạ Giác.]
Trong kho dữ liệu không có giọng nói thích hợp, 038 xung phong nhận việc: [Để tôi!]
“Cậu có làm được không?”
[Được chứ.] 038 không đợi Tạ Giác đồng ý đã dùng sóng điện từ vỗ mông Bà Tạ: [Rẽ phải nào! Ya!]
Nó cưỡi mèo xông vào căn phòng của Giản Cảo Chi, vừa lúc nghe thấy cậu bé đang hỏi Việt Trạch: “Tại sao ngài Thẩm cũng sang bên này ở rồi? Còn cách ăn mặc của ngài ấy là sao vậy?”
Việt Trạch chưa kịp trả lời, Bà Tạ đã nhảy lên bàn học.
038 kiểm soát chiếc loa mini trên người nó, lên tiếng: [Tôi bảo cậu ấy đến đấy!]
[Tôi muốn cho cậu biết, sự chênh lệch của cậu và Tạ Giác lớn đến mức nào.

Cậu không xứng với nó! Chỉ có con trai nhà giàu có quyền thế như Thẩm Mặc mới xứng với nó! Tôi đã đồng ý cho hai đứa nó đính hôn!]
038 nói xong, quan sát phản ứng của Giản Cảo Chi.
Giản Cảo Chi: “Ngài nói đúng!”
Thấy cậu bé thế mà lại còn gật đầu, 038 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Còn gì nữa, cậu không muốn nói gì sao?]
Đau lòng đó! Khổ sở đó! Tôi không tin tôi không tin! Mau ôm bụng bầu bỏ trốn đi! Truy thê chết cha chết mẹ nào! Mau lấy lòng tự trọng của nhân vật thụ Tấn Giang ra!
Giản Cảo Chi: “À…!Xin chúc mừng? Cháu có phải gửi phong bì không thế ạ? Phải bỏ vào bao nhiêu? Bỏ phiếu nợ vào cũng được nhỉ?”
038: “…”
Việt Trạch: “…”
Thẩm Mặc đứng ở ngoài cửa cùng Tạ Giác mới đuổi theo 038 tới nơi: “…”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN