Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia - Chương 12: Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia


Chương 12: Chương 12


Sáng hôm sau, Thúy Liễu có việc bận nên chỉ có Thúy Lan đưa Phó Gia Hiên đến chỗ xuất bản bản thảo thôi.
Trước khi đi, Phó Gia Hiên cũng đã hỏi ý kiến của phụ thân và mẫu thân rồi, bọn họ đều đồng ý.

Mỹ nhân mẫu thân còn bảo, khi về có rảnh thì ghé qua Phúc Hòa lâu ăn cơm.
Thúy Lan đưa Phó Gia Hiên đến chỗ xuất bản và bán sách lớn nhất nhì kinh thành.

Nơi đây tên là Hoàng Thư Các, có lẽ là do một trong những phương tiện giải trí hiếm hoi của con người thời cổ đại chính là đọc sách, cho nên nơi này phải nói là vô cùng rộng lớn.
Hoàng Thư Các lại còn nằm ở một cái ngã ba đường vô cùng đông người qua lại, quả thực là một nơi thiên thời địa lợi để làm ăn.

Trên giá trưng bày đủ loại sách, trông chẳng khác nào một cái thư viện cỡ lớn.
Phó Gia Hiên bước vào trong nhìn quanh một lượt, sau đó không khỏi kinh ngạc trước loại quy mô khủng này của Hoàng Thư Các.
Ở thời hiện đại, khi điện thoại và internet trở nên thông dụng thì con người rất ít khi đọc đến sách nữa rồi.

Vì thế cho nên ngoài các thư viện trong trường học ra thì các nhà sách trong thành phố có quy mô không lớn lắm.
Là một sinh viên có thói quen tự học, ra ra vào vào không biết bao nhiêu loại thư viện và nhà sách, cho nên Phó Gia Hiên càng thấy rõ sự chênh lệch giữa nhà sách hiện đại và nhà sách cổ đại.
Trong lúc Phó Gia Hiên đi tham quan một vòng thì Thúy Lan đã thông qua người trông nhà sách để hỏi thăm về việc xuất bản sách tranh thay vì sách chữ thông thường.
Người nọ không thể tự mình quyết định được chuyện lớn như vậy, cho nên liền kêu bọn họ ở đây chờ một lát, y sẽ vào trong gọi lão bản ra ngay.
Lão bản rất nhanh đã xuất hiện, người tới là một lão trung niên tương đối cao nhưng khá gầy gò, vận một bộ y bào màu lam nhạt trông rất hài hòa.
“Có thể cho ta xem thử sách tranh đó trước được hay không?”.

Lão bản xem ra rất có hứng thú với sách tranh của Phó Gia Hiên, vừa tới liền đã đòi xem trước rồi.
Phó Gia Hiên đem sách tranh giao vào tay ông ta.
Lão bản vừa mở ra trang đầu tiên, hai mắt liền đã lập tức sáng rỡ, càng xem càng không dừng được, quả thực là đã bị loại sách tranh này thu hút hoàn toàn.
Đúng là tranh thì rất đẹp, câu chuyện cũng rất hay, rất có tính truyền đạt ý nghĩa nhân sinh.

Nhưng mà loại sách tranh này, nếu muốn xuất bản thì lại là một vấn đề hết sức công phu.
“Sách rất tốt, nếu như xuất bản chắc chắn sẽ cháy hàng.

Nhưng là, vấn đề này thì hơi khó.
Ở chỗ của ta chuyên sản xuất thoại bản, chữ viết thì đa số ai cũng biết, cho nên tìm người viết rất đơn giản.
Nhưng còn họa tranh thì không phải ai cũng làm được, cho nên về khâu tìm người rất khó khăn.

Chưa kể họa một bức tranh như vậy tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ xuất bản sách tranh, nhưng mà do vấp phải quá nhiều khó khăn, cho nên lần lựa mãi vẫn chưa thể làm được”.

Lão bản nói xong liền thở dài, tiếc nuối đem sách tranh gấp lại.
“Nếu như ta nói, có cách để bất cứ người nào cũng họa được tranh, hơn nữa vẽ một bức được ba bức thì thế nào?”.

Phó Gia Hiên đêm qua cũng đã suy nghĩ về việc này, và y cũng đã tìm ra được đối sách rồi.
“Cái gì? Lời này là thật sao?!”.

Lão bản nghe xong liền kinh ngạc đứng bật dậy, nhưng là nhìn đến người nói hóa ra chỉ là một hài tử ba bốn tuổi, cho nên lão còn tưởng y đang nói đùa.
“Đương nhiên.

Nhưng với một điều kiện, lợi nhuận xuất bản sách tranh chúng ta chia đều”.

Phó Gia Hiên trong lòng âm thầm đánh bàn tính.
Y phụ trách sáng tạo, còn bên phía lão bản thì phụ trách họa tranh, đóng sách và bán.

Tới tháng y đến lấy tiền hoa hồng, này xem ra vừa nhàn hạ vừa thu được nhiều tiền.
“Này…này có phải quá tham rồi hay không? Hơn nữa cửa hàng này của ta là thu mua thoại bản gốc, rồi sau đó sản xuất hàng loạt và bán ra.

Hoàn toàn không có chuyện cùng nhau chia lợi nhuận như thế này”.

Lão bản vốn tưởng người giao dịch lần này với mình là Thúy Lan, nhưng mà hiện tại xem ra, người nắm quyền quyết định trong chuyện này lại là một cái tiểu hài tử.
“Ông nghĩ kĩ, tập tranh này nếu tung ra bên ngoài nhất định sẽ cháy hàng.

Chưa kể, ta còn cung cấp cho ông bí mật về kĩ thuật làm một ra được ba.
Không chỉ sách tranh, mà sau này ông còn có thể áp dụng vào việc viết thoại bản.

Chẳng những nhàn hạ, tiền trả cho công nhân ít hơn, thời gian xuất bản sẽ được rút ngắn lại, mà lại còn cho năng xuất cao hơn.
Ta cảm thấy, chuyện chia lợi nhuận đều nhau không hề quá đáng chút nào.

Nếu như ông vẫn muốn chèn ép, vậy thì xin lỗi, ta đành phải đến nơi khác để thương lượng vậy.

Chỉ mong đến lúc đó lão bản không hối hận”.
Phó Gia Hiên uốn ba tấc l.ư.ỡ.i, tài ăn nói vô cùng uyển chuyển, loại lí lẽ này, quả thực không những làm cho Thúy Lan kinh ngạc, mà ngay cả lão bản cũng muốn giơ ngón tay cái lên với y.
Là một người làm ăn lâu năm, lão bản dĩ nhiên biết những mánh khóe để thu được phần lợi ích lớn hơn cho mình.
Hơn nữa đối phương lại chỉ là một đứa con nít, cho nên cũng sinh ra tâm tư chèn ép.

Chỉ là trái lại chèn ép không được, lại còn bị uy h.i.ế.p ngược lại.
Nhưng điều mà Phó Gia Hiên nói không hề sai, quả thực điều kiện mà y đưa ra rất hấp dẫn.

Lão bản biết rõ nếu mình để vuột mất cơ hội này, hơn nữa còn để nó rơi vào tay đối thủ cạnh tranh của mình thì ông ta chắc chắn sẽ thiệt thòi lớn.
“Thôi được, ta đáp ứng.

Nhóc con, cao danh quý tính là gì? Ăn nói khôn khéo lắm đấy, lão đây phục rồi!”.

Lão bản lắc đầu cười khổ một tiếng, sau đó sai người chuẩn bị bút mực, lão đích thân viết giấy thỏa thuận.
“Trước khi muốn biết tên họ người khác, không phải lão bản nên giới thiệu một chút về mình hay sao?”.

Phó Gia Hiên bề ngoài ngoan ngoãn, thế nhưng mở mồm ra là lại rất lanh lợi.
Thúy Lan ở bên cạnh bị y đưa từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Tiểu thiếu gia hôm nay quả đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt rồi.

Chẳng những khiến lão bản chịu hẹp, mà còn khiến ông ta phải mở mồm khen ngợi y như vậy.
“Ta họ Tô, tên chỉ có duy nhất một chữ Mộc”.

Lão bản Tô Mộc bị Phó Gia Hiên chọc cười, trong lòng âm thầm tán thưởng không biết là nhà nào nuôi dạy ra được một nhóc con lanh lợi khôn khéo đến thế.
“Vãn bối họ Phó, tên là Gia Hiên.

Chúng ta sau này hợp tác lâu dài, mong Tô tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn”.

Phó Gia Hiên lúc này lễ phép hướng Tô Mộc cúi người, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với vẻ cứng rắn khôn lanh khi đàm phán ban nãy.
Tô Mộc lúc này cũng không khỏi dừng bút, cúi đầu nhìn Phó Gia Hiên một cái.
Trong kinh thành người mang họ Phó không nhiều, hơn nữa hài tử Phó Gia Hiên này tuy rằng nhỏ nhưng rất thông minh, lại còn biết co biết duỗi, vậy chắc chắn không phải con nhà tầm thường rồi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN