“Bẩm…à không, xét về độ tuổi thì trong đám con cháu thế gia trạc tuổi như vậy rất nhiều.
Nhưng là, hài tử thông minh như vậy, quả thực chỉ có thể là nhi tử nhà Phó gia thôi”.
Tuy rằng ngồi ở đối diện, nhưng thái độ của người này vô cùng khép nép.
“Nói một chút nghe xem”.
Thanh niên khe khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo chút hứng thú nhìn về phía nam nhân trung niên đang cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười ở đối diện mình.
“Phó gia có hai cái nhi tử, một lớn thì đang theo học bên kinh doanh, còn một đứa nhỏ, ầy…đứa nhỏ này vừa sinh ra đã rất khác người.
Nghe bà vú đỡ đẻ kể lại, thì chính là khi y sinh ra chỉ khóc đúng hai tiếng.
Bởi vì sinh thiếu tháng, cho nên ai lúc đó cũng tưởng hài tử đã chết rồi.
Nào ngờ đứa nhỏ kia chỉ đang ngủ thôi, đúng là dọa cho người ta sợ chết khiếp.
Sau này khi y mới hơn một tuổi, vú nuôi trông nom Phó tiểu thiếu gia này lại nói, y vô cùng ngoan ngoãn.
Cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, quy luật rất có giờ giấc, hoàn toàn không giống trẻ sơ sinh chỉ thích khóc chút nào.
Còn một điều đặc biệt nữa chính là, mỗi khi y muốn đi nhà xí, thì đều khóc lên để báo trước.
Bệ…à không, ngài xem, có phải là rất đặc biệt hay không?”.
Nam nhân trung niên xoa xoa cái trán đã vã mồ hôi, sau đó lại hướng người đối diện nặn ra một nụ cười tự xem là tiêu chuẩn nhất.
“Lúc nhỏ như thế, vậy còn hiện tại thì sao?”.
Nam nhân phẩy phẩy quạt giấy, ánh mắt có chút nghiền ngẩm.
“À, cái này…dường như Phó gia cũng không muốn vị tiểu thiếu gia này quá mức nổi bật, trừ những tin tức vụn vặt trước kia vô tình để lộ ra thì mọi chuyện đều giữ kín như bưng.
Chỉ là, nếu bệ…à không, nếu ngài có hứng thú, hạ thần có thể sai người đi điều tra thật kĩ”.
Nam nhân trung niên nói xong lại tiếp tục xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
“Không cần”.
Nam nhân vừa dứt lời liền khoát tay ra hiệu cho đám hộ vệ cách đó không xa.
Hai tên hộ vệ khẽ cúi người, sau đó lập tức rời đi.
Nam nhân lúc này hơi nhếch khóe môi, đột nhiên cảm thấy lần này xuất cung vi hành cũng không uổng công chút nào.
Đúng vậy, người này không phải ai khác, chính là đương kim bệ hạ_Cố Văn Thành.
Phó gia_Phó Gia Xuyên là một trung thần vô cùng tài giỏi, có thể nói, hắn chính là quan tam phẩm trẻ tuổi nhất từ khi lập quốc đến nay.
Cố Văn Thành vô cùng quý trọng nhân tài, Phó Gia Xuyên cũng xem như cánh tay đắc lực của hắn ở trong triều.
Không ngờ Phó Gia Xuyên lại còn có một hài tử thú vị như thế.
Cố Văn Thành hiểu tâm lí của bậc phụ mẫu, không muốn đưa hài tử nhà mình ra đầu sóng ngọn gió.
Chỉ là, Nhật Nguyệt quốc hiện tại rất cần nhân tài, mà hành động che che giấu giấu này của Phó gia khiến Cố Văn Thành vô cùng không vui.
“Hồi cung”.
Cố Văn Thành tuy rằng trong lòng suy tính rất nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu lộ mảy may.
Hắn lúc này từ trên ghế đứng dậy, sau đó rời đi trước một bước.
…
Ngay đêm hôm đó, Cố Văn Thành tiếp nhận mật báo điều tra được về Phó Gia Hiên.
Hai tên hộ vệ kia làm việc hiệu suất vô cùng tốt, chẳng những đem mọi chuyện về Phó Gia Hiên nói đến tường tận.
Mà ngay cả sách tranh do y viết cũng được đặt ngay ngắn trên bàn của đương kim thánh thượng.
Càng nghe bẩm báo, Cố Văn Thành càng có hứng thú với tư chất thông minh, tài giỏi hơn người của đứa nhỏ nhà Phó gia.
Sau khi cho lui tất cả cung nữ và thái giám trong điện, Cố Văn Thành lúc này mới đem sách tranh mở ra đọc.
Đối với cảm nhận của Cố Văn Thành thì nét vẽ của Phó Gia Hiên không được tính là quá xuất sắc, hơn nữa thiên về cách vẽ của trẻ con nhiều hơn.
Bản thân hắn là người đã từng thưởng thức qua vô số bức tranh của các danh họa nổi tiếng đương thời, cho nên mắt nhìn và cách đánh giá cũng khắc khe hơn.
Chỉ là, nội dung của mười mẫu truyện ngắn bên trong lại rất có ý vị.
Đối với một hài tử chỉ mới bốn tuổi, vẽ được như vậy đã là vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn thấu hiểu được những đạo lí như vậy, quả thực quá tài giỏi.
Ít ra trong các vị hoàng nhi của hắn, kể cả đứa giỏi nhất cũng chưa chắc đã làm được như vậy khi chỉ mới bốn tuổi.
Còn về chuyện giấy than làm một ra được ba, hơn nữa còn khiến Tô lão bản chia một nửa số lợi nhuận bán sách tranh cho mình.
Điều này có thể thấy rõ, đứa trẻ này tuyệt đối là một cái thần đồng.
Đêm hôm đó Cố Văn Thành thức khuya hơn bình thường, cố gắng đọc hết tập sách tranh kia rồi mới đi ngủ.
Trong lòng cũng không ngừng nghiền ngẩm đạo lí viết bên trong từng câu chuyện ngụ ngôn kia.
Càng hiểu, hắn lại càng cảm phục trước tài năng của tiểu hài tử mới chỉ bốn tuổi này.
…
Sáng hôm sau, Phó Gia Xuyên như thường lệ vào cung thượng triều.
Mọi việc đều vô cùng suôn sẻ cho tới khi Cố Văn Thành nói muốn tổ chức yến tiệc nhân dịp sinh thần của Thái hậu.
Điểm mấu chốt chính là, bệ hạ lại ra lệnh cho các đại thần phải đưa hết gia quyến trong nhà theo cùng.
Phó Gia Xuyên vẫn còn nhớ phu nhân nhà mình từng nói, tiểu nhi tử mặc dù thông minh hơn người nhưng nàng không muốn y bị quá nhiều người chú ý tới.
Nàng chỉ muốn Hiên nhi một đời an yên lớn lên bên cạnh nàng là đủ rồi.
Mà hoàng thất vốn chính là nơi đấu đá vô cùng hỗn loạn, cho nên nói, càng tránh xa hoàng thất được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.
Chỉ là, nếu như hiện tại dám làm trái ý bệ hạ, Phó gia bọn họ cho dù mỗi người có mọc ra được mười cái đầu cũng không đủ để chém.
Phó Gia Xuyên xoắn xuýt một hồi lâu, sau đó hắn quyết định sau khi bãi triều sẽ đến tìm Bệ hạ cầu xin một hồi.
“Tuyên”.
Cố Văn Thành nghe thái giám bẩm báo Phó Gia Xuyên cầu kiến, hắn lúc này hơi nhếch đuôi lông mày, sau đó đem tấu chương đóng lại.
Phó Gia Xuyên rất nhanh liền đi vào, vừa tới nơi liền đã quỳ xuống.
“Phó ái khanh đến tìm trẫm, chẳng hay là có việc gì đây?”.
Cố Văn Thành trong lòng đã sớm đoán ra được, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không biết.
“Bẩm bệ hạ, tiểu nhi tử nhà thần từ nhỏ đã vô cùng ốm yếu, thời tiết vừa vào đông liền bệnh liên miên không dứt.
Cho nên sợ rằng yến tiệc lần này, y không thể đến dự được.
Mong bệ hạ tha tội”.
Phó Gia Xuyên nói xong liền dập đầu tạ tội.
“Thân thể không tốt thì có thể từ từ bồi bổ, dù sao từ đây đến lúc yến tiệc cũng còn đến một tuần.
Chẳng lẽ trong một tuần này, tiểu nhi tử nhà Phó ái khanh không thể khá lên nổi?”.
Cố Văn Thành dĩ nhiên sẽ không để Phó Gia Xuyên có cơ hội toàn thân rút lui.
Hắn nói xong, còn chưa đợi Phó Gia Xuyên nói được câu nào liền đã bồi thêm một câu nữa.
“Hay là như vầy đi, trẫm hiện tại ban cho tiểu nhi tử của Phó ái khanh gốc nhân sâm năm trước Tây Vực tiến cống.
Có nhân sâm này hỗ trợ, nói không chừng thân thể tiểu nhi tử của Phó ái khanh sẽ có thể nhanh chóng tốt lên”.
Cố Văn Thành vừa mở miệng liền đã ban thưởng đồ vật tiến cống, này quả thực là không định chừa cho Phó Gia Xuyên chút đường lui nào.
“Thần…thần thay mặt Hiên nhi tạ ơn Bệ hạ”.
Phó Gia Xuyên không còn cách nào khác, cho nên đành phải thỏa hiệp.
Vật tiến cống không phải thứ tầm thường, đồ vua ban không thể không nhận.
Nhưng là, nếu đã nhận rồi, vậy thì tới lúc đó, cho dù Hiên nhi có thật sự bệnh đến thừa sống thiếu chết, hắn cũng phải bằng mọi giá mang y đến cho Cố Văn Thành nhìn một cái.
Người ta nói gần vua như gần hổ, quả không sai.
Hơn nữa con hổ này không chỉ thực lực mạnh mẽ, mà còn rất đa mưu túc trí..