Phó Gia Hiên dĩ nhiên cũng không ngu ngốc tới mức sau khi mọi chuyện đều bại lộ mà vẫn tiếp tục ở lại Bắc Mạc.
Y của hiện tại lúc này đã túi lớn túi nhỏ chuẩn bị chạy khỏi Hoàng thành Bắc Mạc rồi.
“Thế tử, ngài đây là đang chuẩn bị đi đâu vậy?”.
Phó Gia Hiên chân trước vừa bước ra khỏi phòng, chân sau liền đã bị Nhược Thúy gọi lại.
“Ta có việc, cần phải ra ngoài vài ngày”.
Phó Gia Hiên nhìn Nhược Thúy, mặt không đổi sắc nói dối.
Hai tháng này ở cùng một chỗ, tuy Nhược Thúy vẫn luôn đối xử tốt với y, nhưng y quả thực không thể mang nàng theo được.
…
Ngay lúc này tại Hoàng cung Bắc Mạc, quân của Tây Vực và Nhật Nguyệt đã công phá thành công cổng thành, tựa như vỡ đê mà tràn vào như lũ cuốn.
Chu Viễn Trình và Quân vương Bắc Mạc biết sự tình đã không thể cứu vãn, cho nên liền nhanh chóng trở về ôm theo ít của cải vàng bạc để bỏ trốn.
Chỉ là nào ngờ, Cố Văn Quân động tác quá nhanh.
Ngay khi bọn chúng còn chưa kịp chạy, liền đã đem thủ cấp cả hai chặt xuống.
Ngay khi đầu Chu Viễn Trình lìa khỏi cổ, một sợi dây liên kết giống như bị chặt đứt.
Lúc này ở phủ Thế tử, Nhược Thúy đang đứng đó bỗng dưng ôm ngực hét lên, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
“Nhược Thúy, ngươi sao vậy?”.
Phó Gia Hiên thấy vậy cũng hoảng hồn, vội vàng buông xuống tay nảy, chạy tới đỡ nàng ta.
Nhược Thúy run rẩy như bị động kinh, Phó Gia Hiên còn tưởng nàng thật sự bị động kinh.
Chỉ là khi y cố sức đem mặt nàng ta ngước lên, liền đối diện với một đôi đồng tử đỏ ngầu giăng kín tơ máu.
Đã thế, khóe miệng Nhược Thúy lúc này còn chậm rãi chảy xuống một dòng máu tươi.
“Sao lại thế này? Ngươi trúng độc?”.
Phó Gia Hiên hai mắt trợn tròn, nói xong câu này liền chợt nhớ tới phải gọi người tới giúp.
“Là do ngươi phải không?!”.
Chỉ là không ngờ tới, Nhược Thúy vốn đang suy yếu lúc này bất chợt mở miệng, nhưng ngữ khí lại giống như rít từ kẽ răng.
“Ta? Ta làm sao? Ngươi đang nói gì vậy?”.
Đột nhiên Nhược Thúy nói một câu không đầu không đuôi như vậy, làm Phó Gia Hiên cũng ngẩn ra.
Chỉ là còn không đợi Phó Gia Hiên kịp định thần lại, Nhược Thúy vốn đang suy yếu nằm trên đất lúc này đột nhiên trở mình, không biết từ đâu rút ra một con dao, trực tiếp cắm thẳng vào lồ ng ngực Phó Gia Hiên.
Trước ngực chợt nhói lên, Phó Gia Hiên ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt liền đã là một mảng máu tươi dày đặc.
“Ngươi…tại sao?”.
Phó Gia Hiên ôm ngực, khó có thể tin nhìn vào Nhược Thúy.
Rõ ràng, rõ ràng từ trước tới nay, y đối xử với nàng không bạc.
Vậy mà vì cớ gì, nàng hiện tại liền muốn mạng y?!.
“Ngươi hại chết ngài ấy, hại chết người mà ta yêu nhất! Ngươi nói xem ngươi có đáng chết hay không?!”.
Nhược Thúy nghe y hỏi như vậy liền cười như điên, sau đó giống như thật sự điên rồi, chỉ tay vào mặt Phó Gia Hiên mà rống to.
“Ta…đã hại…ai chứ?”.
Phó Gia Hiên còn không biết người thương của Nhược Thúy là kẻ nào, thì y làm sao hại người ta được cơ chứ?!.
“Là Quốc sư, là Trình ca ca của ta.
Ngươi dám nói, Bắc Mạc thua trận, mọi âm mưu đều không phải do ngươi?”.
Nhược Thúy khinh khỉnh nhìn Phó Gia Hiên, tuy rằng vẻ mặt điên cuồng, nhưng trông còn chật vật hơn cả Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên lúc này nằm trên đất, yên lặng nhắm lại hai mắt, bên tai giống như ù đi, y đã chẳng còn sức lực để phản ứng lại Nhược Thúy nữa rồi.
Còn Nhược Thúy, sau khi Phó Gia Hiên mất đi ý thức, nàng ta lúc này cũng đã không thể chống đỡ nổi nữa, nằm gục ngay bên cạnh Phó Gia Hiên.
Chu Viễn Trình trước kia từng hạ cho Nhược Thúy cổ trùng, hiện tại hắn chết, mẫu trùng cũng chết theo, cho nên tử trùng là nàng ta cũng sống không nổi.
…
Sau khi hoàn toàn chiếm đóng được Hoàng cung Bắc Mạc, Cố Văn Quân liền giao lại cho Khắc Lạp Tư xử lí phần còn lại, bản thân thì cấp tốc cưỡi ngựa chạy đến phủ Thế tử.
Chỉ là khi đến nơi, chờ đợi hắn chính là hai cái xác đã lạnh.
Màu đỏ của máu tươi đập vào mắt, thân thể nhỏ gầy của Phó Gia Hiên nằm co ro trên đất, con dao vẫn còn cắm thẳng vào lồ ng ngực.
Cố Văn Quân đứng sững người, càng bước tới gần, gương mặt nhỏ nhắn tái xanh của Phó Gia Hiên càng rõ ràng hơn.
Có trời biết, giây phút ấy hắn đã ngàn cầu vạn khẩn như thế nào.
Có trời biết hắn đã cầu xin trước mắt chỉ là ảo giác, hoặc là hắn nhận nhầm người mà thôi.
Nhưng mà, người nằm ở giữa vũng máu kia, thật sự là Hiên nhi của hắn.
Tay chân Cố Văn Quân lạnh toát, hắn thất thần vươn tay đỡ Phó Gia Hiên dậy, sau đó dịu dàng ôm y vào lòng.
“Hiên nhi đợi ta có lâu không? Ta tới rồi đây, chỉ là…tại sao Hiên nhi…lại không đợi ta?”.
Cố Văn Quân chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt nhắm nghiền kia của y, miệng nhỏ giọng thì thào.
Tay hắn mân mê đôi môi đã không còn chút huyết sắc của y, cũng không tự biết tay mình đang run như thế nào.
“Nếu như để có được giang sơn, cái giá phải trả chính là mất đi Hiên nhi, ta thà không cần”.
Cố Văn Quân khóe mắt đã đỏ ngầu, hắn vùi mặt vào hõm vai của Phó Gia Hiên, giọng nói đã không kìm được sự nghẹn ngào.
Cố Văn Quân lúc này hối hận, vô cùng hối hận.
Hận bản thân bất tài vô dụng lại vô năng, không bảo vệ được cho Phó Gia Hiên.
Trong giây phút, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Nếu hiện tại hắn cũng sang thế giới bên kia, thì liệu có tìm được y hay không? Có thể lại đồng hành, lại được ở cạnh y nữa hay không?..