“Câm miệng!”.
Giữa hàng loạt tiếng ồn ào xôn xao, giọng nói trầm thấp tràn ngập tức giận của Cố Văn Quân lại vang lên rõ mồn một.
Lập tức khiến một đám văn võ bá quan trí tưởng tượng còn đang bay cao bay xa lập tức hoàn hồn.
“Bắc Mạc chỉ vừa mới chiếm được về tay, ngay cả tàn dư sót lại còn chưa kịp xử lí.
Dân chúng phía Bắc Nhật Nguyệt còn đang chịu lũ lụt, dân chúng còn đang lầm than ngoài kia.
Thậm chí ngay cả thi hài binh sĩ tử trận còn chưa an tán xong.
Vậy mà hiện tại ở đây, một đám văn võ bá quan ăn ngon mặc ấm sống sung túc tại Hoàng thành, chưa từng chịu qua nỗi khổ mà nhân dân đang chịu.
Trong đầu chỉ có làm sao để thăng quan tiến chức, hưởng được càng nhiều vinh hoa.
Trẫm tự hỏi, liệu các ngươi có từng tự vấn lương tâm mình, có từng hổ thẹn với sự ủng hộ cùng tín nhiệm của dân chúng hay không?.
Trẫm hiện tại chỉ vừa mới đăng cơ, tình hình triều cục còn chưa hoàn toàn nắm rõ, vậy mà các khanh còn muốn trẫm vướng vào chuyện nữ nhi tình trường, xao lãng chuyện triều chính hay sao?
Hơn nữa, chuyện hôn nhân đại sự của trẫm cũng không nhọc lòng các vị quan tâm, chuyện của trẫm, vẫn là để trẫm tự mình tới định đoạt!”.
Sau khi bị Cố Văn Quân mắng một tràng dài, cả đám văn võ bá quan đều thức thời ngậm miệng lại, đầu cúi xuống thật thấp, ngay cả ngẩn mặt lên nhìn thánh nhan cũng không dám.
Không khí của buổi thượng triều sau đó cũng trở nên căng thẳng hơn ban đầu.
Mãi đến khi bãi triều, thần kinh căng chặt của mấy vị văn võ bá quan mới được thả lỏng.
…
Nhìn dòng người lần lượt rời đi, Phó Gia Hiên đứng ngoài chính điện nãy giờ lúc này mới xốc lại tinh thần.
Trên tay y lúc này cầm một cái hộp gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, đợi mọi người đều đã rời đi hết cả rồi, y lúc này mới đi vào.
Binh lính canh gác thấy Phó Gia Hiên tiến vào, lập tức liền ngăn lại đòi lệnh bài thông hành.
Phó Gia Hiên lập tức tròn mắt, lệnh bài thông hành gì đó, y hình như thật sự không có.
Đúng lúc này Thái giám hầu cận bên người Cố Văn Quân đi ngang qua.
Người này tên gọi là Trương Tam, bản thân hắn đã hầu hạ trong cung khá lâu, khả năng quan sát rất tốt.
Tuổi đời không lớn lắm nhưng đã được sắp xếp ở bên cạnh tân Hoàng hầu hạ, đủ để thấy năng lực hơn người.
Vừa nhìn thấy Phó Gia Hiên, hắn liền đã nhận ra y chính là người Bệ hạ chăm từ nhỏ đến lớn, xem chẳng khác nào bảo bối.
Thấy y bị thị vệ chặn lại, Trương Tam lúc này nhanh nhẹn giơ ra lệnh bài của mình, sau đó dẫn Phó Gia Hiên vào trong.
Phó Gia Hiên đi sau lưng hắn, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Y vốn chỉ muốn đến tặng quà mừng Cố Văn Quân đăng cơ rồi sẽ rời đi.
Nào ngờ hiện tại muốn gặp hắn lại khó như vậy, còn phải có lệnh bài thông hành nữa.
“Phó tiểu thiếu gia không cần phải cảm ơn nô tài đâu ạ.
Bệ hạ đang ở bên trong, mời ngài”.
Trương Tam mỉm cười, sau đó vừa đẩy cửa vừa khom lưng mời Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên lễ phép gật đầu chào Trương Tam thêm cái nữa rồi mới đi vào.
Cố Văn Quân lúc này đang phê duyệt tấu chương, bởi vì hắn mới đăng cơ, hơn nữa còn vừa mới chiếm được Bắc Mạc, cho nên tấu chương chất cao như núi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Văn Quân ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy là Phó Gia Hiên đến, hắn lập tức buông giấy bút ra tiến đến ôm y.
Phó Gia Hiên lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn của hắn, sau đó bị hắn bế lên đặt trên đùi, cả hai cứ như thế thân mật tựa vào nhau.
Mấy ngày nay Cố Văn Quân nhớ Phó Gia Hiên đến sắp phát điên rồi.
Vừa gặp người liền đã kìm lòng không nổi mà hôn trên mặt y tới tấp, vô số nụ hôn cứ như thế liên tục đáp xuống mặt Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên cũng rất nhớ hắn, cứ thế ngoan ngoãn để cho hắn hôn đến khi nào thỏa thích thì thôi.
Cố Văn Quân hôn đủ rồi mới hỏi Phó Gia Hiên sao lại đột nhiên đến đây.
Y nghe vậy, lúc này mới đem hộp gỗ nãy giờ vẫn ôm chặt trong lòng đưa cho hắn.
“Quà mừng tân Hoàng đăng cơ”.
Phó Gia Hiên cười híp mắt, đôi môi đỏ mọng mê người hơi nhếch lên, chọc cho Cố Văn Quân nhịn không được lại cúi đầu hôn vào môi y thêm cái nữa rồi mới chậm rãi bóc quà.
Bên trong hộp gỗ là một cái nghiêng mực bằng ngọc thạch, chất ngọc tinh khiết vô cùng tốt, đường vân cũng rất xinh đẹp, chỉ là đường nét điêu khắc trên đó lại không quá tinh xảo.
“Là do ta khắc đó.
Không xấu lắm chứ?”.
Phó Gia Hiên trong lòng có hơi hồi hộp, vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt của Cố Văn Quân.
“Rất đẹp, là cái nghiêng mực đẹp nhất mà ta từng thấy trong đời.
Cảm ơn Hiên nhi”.
Bảo bối tự tay khắc đồ tặng cho mình, Cố Văn Quân dĩ nhiên là rất vui.
Hắn vừa nói vừa tranh thủ cúi xuống hôn Phó Gia Hiên thêm cái nữa.
“Quà này suýt chút nữa là không thể tận tay tặng cho huynh rồi”.
Nhớ tới chuyện ban nãy ở cổng, Phó Gia Hiên lại không nhịn được lẩm bẩm.
“Sao vậy?”.
Nghe tới đây, Cố Văn Quân trầm giọng nhíu mày.
Phó Gia Hiên sơ lượt thuật lại chuyện ban nãy, sau đó Cố Văn Quân liền móc ra một cái lệnh bài giao cho y.
“Có thứ này, mọi nơi ở trong Hoàng cung Hiên nhi đều có thể tự do đi lại, gặp chuyện gì cũng có thể dùng nó để giải quyết”.
Xét thấy sau này bản thân còn sẽ vào cung gặp Cố Văn Quân thường xuyên, cho nên Phó Gia Hiên cũng không từ chối mà vươn tay nhận lấy.
Y không hề biết rằng lệnh bài trong tay mình là thứ quyền lực cỡ nào.
Thấy lệnh bài như thấy vua, thậm chí còn có thể tiền trảm hậu tấu.
Cả hai thân mật thêm một lúc, suýt chút thì bén ra cả lửa.
Cũng may Phó Gia Hiên chạy nhanh, nếu không khẳng định y hôm nay đừng mong có thể rời khỏi Hoàng cung.
Hơn nữa Cố Văn Quân cũng ý thức được giờ không phải là lúc, đống tấu chương chất cao như núi kia còn đang chờ hắn tới xử lí.
||||| Truyện đề cử: Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi |||||
…
Từ khi Phó Gia Hiên rời Hoàng cung đến giờ cũng đã gần ba tháng, cảnh vật trong cung tuy rằng cũng có thay đổi, nhưng so với lúc y rời đi cũng không thay đổi gì quá nhiều.
Phó Gia Hiên đi dọc theo hồ nhỏ ra ngoài, khi đi gần tới cổng Hoàng cung, y vô tình gặp phải hai vị quan đại thần sau buổi thượng triều còn chưa rời đi mà ở lại tán gẫu với nhau.
Phó Gia Hiên cũng không cố ý nghe lén, chỉ là vừa nghe bọn họ luôn miệng nhắc đến hai từ “Bệ hạ”, bước chân của y liền khựng lại.
Thân hình Phó Gia Hiên vốn cũng chẳng lớn, hơn nữa màu sắc y phục cũng không mấy nổi bật, cho nên sau khi y nấp vào một thân cây gần đó, cả người liền giống như hòa thành một thể với rừng cây vậy.
Lý đại nhân: “Chuyện tuyển tú vẫn là nên sớm chút thúc giục Bệ hạ, ta từ trước tới giờ còn chưa từng nghe qua vị Hoàng đế nào tuổi gần ba mươi mà bên gối dưới gối đều chẳng có lấy một người như vậy”
Triệu đại nhân: “Nhưng mà ban nãy thái độ của Bệ hạ rất kiên quyết, nếu nhắc lại chuyện này, e rằng sẽ lại chọc giận Bệ hạ”
Lý đại nhân: “Bệ hạ hiện tại vừa mới lên ngôi, căn cơ còn chưa vững.
Hiện tại quan hệ thông gia chính là mối liên kết đơn giản lại lâu bền nhất.
Vừa thuận theo ý bá quan văn võ lấp đầy hậu cung, vừa làm vững căn cơ sau này.
Tin chắc với người thông minh như Bệ hạ, nhất định sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn”.
Triệu đại nhân: “Nếu Bệ hạ nghĩ được như vậy thì tốt quá.
Lý đại nhân, nhớ không lầm tiểu nữ nhà ngài năm nay cũng vừa tuổi cặp kê, dung mạo lại như hoa như nguyệt.
Tiến cung nói không chừng liền lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, sau này chỉ có hưởng vinh hoa phú quý”.
Lý đại nhân cười cười khiêm tốn nói: “Triệu đại nhân quá khen rồi”.
Tiếng cười nói dần dần khuất xa, Phó Gia Hiên lúc này mới từ trong rừng cây bước ra..