Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phó Gia Hiên chính là, bởi vì bận rộn cho hôn lễ, nên cả ngày hôm nay y cơ hồ đều không ăn gì, mà có ăn cũng ăn không vào. Cho nên hiện tại dạ dày mới đột nhiên khó chịu.
Chỉ là cảm nhận kĩ một chút, nơi đau nhói không phải dạ dày, mà chính là bụng dưới của y.
Cảm giác được cả người Phó Gia Hiên đột nhiên căng chặt, phía dưới cũng theo đó mà siết lại, Cố Văn Quân lúc này không thể không dừng lại động tác.
“Hiên nhi làm sao vậy? Khó chịu sao?”. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Phó Gia Hiên, Cố Văn Quân không khỏi lo lắng lên tiếng.
Hắn nhìn lại nơi gi@o hợp của hai người, phát hiện cũng không có chảy máu. Hơn nữa trước đó nới lỏng cũng đã đủ, sao có thể làm y bị thương được?.
“Bụng ta…đau”. Phó Gia Hiên nhỏ giọng nức nở, thanh âm nghẹn ngào, khóe mắt ướt đẫm.
Nhìn y như vậy, Cố Văn Quân không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Hắn vội vàng đem th@n dưới của mình rút ra, sau đó lau nước mắt cho Phó Gia Hiên.
“Là ta làm Hiên nhi đau sao? Xin lỗi xin lỗi, là ta không tốt, Hiên nhi đừng khóc mà”. Cố Văn Quân tình cả rượu, ôm Phó Gia Hiên vào lòng vỗ về.
“Không phải. Là bụng ta, đau…kì lạ quá”. Phó Gia Hiên trên trán đổ mồ hôi lạnh, mặc dù Cố Văn Quân đã rút ra rồi, nhưng cơn đau vẫn không giảm bớt.
Phó Gia Hiên nói xong câu này, Thái y ở bên kia nửa đêm đã bị lôi dậy.
Người đến lại là Triệu thái y, quần áo ông có hơi xộc xệch, hai bên là hai tên thị vệ, bọn họ cơ hồ là lôi ông ra từ trong chăn, sau đó vác một mạch chạy tới đây.
Triệu thái y xốc lại tinh thần đi tới bắt mạch cho Phó Gia Hiên, sau khi lại lần nữa chuẩn ra hỷ mạch, mồ hôi lạnh trên trán ông liền chảy xuống ròng ròng.
Một lần thì có thể là chuẩn nhầm, nhưng hai lần thì sao đây?
Hơn nữa mạch tượng lần này so với lần trước càng rõ ràng hơn, Triệu thái y quả thực không thể đổ lỗi cho tuổi già mà chuẩn sai nữa rồi.
“Hiên nhi rốt cuộc là làm sao vậy? Triệu thái y, ông mau nói gì đi chứ?”. Mắt thấy Triệu thái y sắc mặt căng thẳng, bắt mạch mãi một lúc mà chẳng nói chẳng rằng, Cố Văn Quân cũng không khỏi căng thẳng theo.
Triệu Thái y không nói gì, bảo Cố Văn Quân theo mình rời khỏi phòng. Đến khi xác định Phó Gia Hiên không thể nghe thấy được, ông lúc này mới lên tiếng.
“Bệ hạ, thần bây giờ có thể mạo muội hỏi một câu hay không?”. Triệu thái y nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng mình, sau đó lại quay sang nhìn Cố Văn Quân, hỏi ra một câu không chút liên quan.
“Mau nói”. Cố Văn Quân đã không đủ kiên nhẫn để nghe Triệu thái y vòng vo nữa rồi. Hiện tại hắn chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của Phó Gia Hiên mà thôi.
“Phó tiểu thiếu gia…à không, Hoàng hậu…Hoàng hậu ngài ấy là nữ phẫn nam trang sao?”. Triệu thái y ngập ngừng dò hỏi, đây là lý do duy nhất mà ông có thể nghĩ ra trong trường hợp này.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”. Đột nhiên bị Triệu thái y hỏi một câu như vậy, Cố Văn Quân cũng không khỏi đờ người ra.
“Bởi vì…bởi vì thần ở trên người y chuẩn được hỷ mạch, hơn nữa còn không phải là lần đầu tiên.
Lần trước là ở Phó gia, nhưng khi ấy mạch tượng không rõ ràng, cho nên thần mới nghĩ rằng là do thần tuổi già nên chuẩn nhầm rồi.
Nhưng lần này mạch tượng đã quá mức rõ ràng, cái thai này ít nhất cũng đã hai tháng tuổi, thần lần này có thể khẳng định tuyệt đối không phải là chuẩn nhầm”.
Triệu thái y rối rắm lí giải một tràng. Hành nghề y hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên ông gặp phải trường hợp như vậy.
Cố Văn Quân nghe xong lập tức sững người.
Có thai? Hơn nữa còn là hai tháng?
Thời gian quá mức trùng khớp, Hiên nhi của hắn, thật sự đang mang thai sao? Nam nhân, thật sự có thể mang thai sao?.
“Không phải. Y…xác thực là một nam nhân”. Cố Văn Quân có chút thất thần, chính hắn cũng không biết nên dùng loại cảm xúc gì trong hoàn cảnh này.
“Vậy…vậy phải làm sao đây?”.
Triệu thái y ngàn vạn lần hy vọng Bệ hạ nói với ông rằng “Phải, y chính là nữ phẫn nam trang”.
Vậy thì mọi chuyện liền có thể lí giải rồi, ông cũng có thể thở phào một hơi. Nhưng mà, Bệ hạ lại nói với ông, y chân chính là một cái nam nhân!.
Chưa tính nam nhân mang thai đã là một chuyện kinh thiên động địa rồi, hơn nữa mang thai là một chuyện, nhưng sinh con thì sinh bằng cách nào đây?.
Bình thường nữ nhân sinh con đã phải trải qua thập tử nhất sinh, đau đớn tột cùng. Hiện tại đổi lại thành một nam nhân, nỗi đau và nguy hiểm phải chịu sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần đây?.
Cố Văn Quân cũng đã nghĩ đến chuyện này, cho nên đối mặt với “tin vui” này, hắn quả thật là cười không nổi.
Trước đó hắn xác thật đã từng hy vọng mình và Hiên nhi có một đứa con. Nhưng thật không ngờ, ông trời lại chiều lòng hắn, thật sự đáp ứng hắn.
Nhưng cái giá phải trả là Hiên nhi phải liều cả mạng sống để sinh đứa nhỏ này ra, vậy thì hắn tình nguyện không có nó.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng so với đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy mặt mũi kia, Hiên nhi của hắn quan trọng hơn nhiều.
“Có cách nào bảo đảm Hiên nhi có thể bình an hạ sinh đứa nhỏ này hay không? Nếu không thì…phá bỏ đi”.
Cố Văn Quân cắn chặt răng, là hắn có lỗi với hài tử chưa chào đời của bọn họ.
Nhưng vì bảo vệ Hiên nhi, hắn sẵn sàng hy sinh tất cả, suy cho cùng, hài tử có thể không có, nhưng hắn thì không thể sống mà không có y.
Cố Văn Quân không định nói chuyện này cho Phó Gia Hiên, nếu y biết, khẳng định cho dù có nguy hiểm tới tính mạng cũng muốn giữ lại hài tử.
Nếu đã vậy, chi bằng giấu nhẹm đi. Nhân lúc bào thai còn nhỏ mà âm thầm phá bỏ.
Hiên nhi không cần biết tới sự tồn tại của hài tử, không cần đau khổ cũng chẳng cần phải cắn rứt.