Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn - Chương 12: Dọc đường không yên ổn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn


Chương 12: Dọc đường không yên ổn (2)


Editor: Tư Di

Đoan Tĩnh biết võ công, đây là kết luận của nàng và Tuyên Thống cùng đưa ra, nhưng mà rốt cuộc võ công cao bao nhiêu thì không biết. Tuyên Thống cho rằng, phải là người ở trình độ có hứng thú, yêu thích mới dùng tay không bắt tên để bị thương. Rõ ràng là nhóm người đặc biệt thích thùng rỗng kêu to. 

Vốn Uyển thị bán tín bán nghi, xem ra hôm nay, quả nhiên.

Nàng kéo tay Đoan Tĩnh lại, ý vị sâu xa nói: “Tấm lòng của con, vi nương nhận. Chúng ta còn chưa đến mức đi vào đường cùng, tạm thời con hãy bảo vệ nãi nãi*.”

*nãi nãi: bà nội

Lão thái thái được người dìu tới, cũng kéo nàng, khuyên: “Nghe lời mẹ chồng của con, chờ ở chỗ này.”

……

Bị như vậy cũng không coi là rơi vào đường cùng sao?

Đoan Tĩnh giật mình rõ ràng nhìn thấy quân phe ta đang bị áp chế.

Chẳng lẽ nói, Tuyên gia còn đòn sát thủ chưa tung ra sao? Nhưng mà, nhìn qua cũng thấy bị đánh rất thảm, quần áo vốn chắp vá của Tuyên Ngưng đã thành quần áo ăn xin rồi, Tuyên Xung còn bị cắt mất ít tóc. Không phải tuyệt chiêu còn chưa chuẩn bị xong đã chết tại chỗ rồi chứ?

Nàng chần chừ nói: “Nếu không, con lên tung tuyệt chiêu để mọi người tranh thủ chút thời gian được không ạ?”

Tình hình cực nguy hiểm, Uyển thị và lão thái thái cũng quan tâm đến cuộc chiến, giọng nói của nàng lại nhỏ, không ai chú ý đến. Nếu không có người nào trả lời, Đoan Tĩnh cũng coi như mọi người đã đồng ý. Nàng buông tay lão thái thái ra, nhẹ nhàng đẩy Uyển thị bên cạnh một cái.

Uyển thị nghi ngờ quay đầu lại liền thấy Đoan Tĩnh xông lên. 

……

Muốn chết sao?

Nữ quyến Tuyên gia cùng ngẩng đầu nhìn thần tiên……. Không đúng, là Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh đạp mấy lần trong không trung, phi vào chiến trường, ra tay như điên, một nhóm người bên tướng địch bị nhấc lên, ném về phía Kim Quang Tiêu Dao Quân, chỉ trong phút chốc, chiến trường đã vơi một nửa.

Sắc mặt Kim Quang Tiêu Dao Quân thay đổi. Những người khác không nói đến, nhưng Yêu Nhiêu Quân và Ngân Dực tứ kiệt cũng không phải mấy tên bình thường xoàng xĩnh, vậy mà cũng bị đối xử y hệt, có thể thấy được võ công người mới đến mạnh hơn không chỉ một chút, ít nhất cũng cách một bậc, thậm chí nhiều hơn!

Hình như Đoan Tĩnh không ý thức được việc nàng làm không phải chuyện bình thường, kéo “mảnh vải” trên người Tuyên Ngưng, vụng về lau mồ hôi: “Không tính là làm phiền chứ?”

“…………..” Sau đại chiến đột nhiên được thả lòng, ngàn vạn lời nói trong lòng hóa thành một câu “gặp quỷ”, hắn hít một hơi thật sâu mới nói: “Không, hoan nghênh quấy rầy.”

Đối đầu với kẻ địch mạnh, không nên nói chuyện phiếm.

Nhóm người Liêu Huy và Tuyên Thống có cùng chung ý nghĩ, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở nghĩ -di. Bọn họ rồi rít tụ tập sau lưng Đoan Tĩnh, giằng co với quân của Kim Quang Tiêu Dao Quân.

Kim Quang Tiêu Dao Quân hung hăng nhìn chằm chằm Đoan Tĩnh: “Ngươi từ đâu đến?”

Đoan Tĩnh nói: “Nếu ngươi không mù, có thể nhìn ra ta đến từ chỗ nào.” Nàng chỉ về phía sau.

Kim Quang Tiêu Dao quân nói: “Ở tuổi này của ngươi mà có võ công như vậy….. Rất hiếm thấy.”

Đoan Tĩnh nói: “Kém hiểu biết.”

Lúc thì nói mắt hắn mù, lúc lại nói hắn kém hiểu biết, bảo sao hắn không cáu.

Mặt Kim Quang Tiêu Dao Quân trắng bệch, còn phải giữ vững phong độ, thật ra sắp nổ phổi: “Bản Quân không giết loại người vô danh, hãy xưng tên ra.”

Tuyên Ngưng đang muốn ngăn cản, Đoan Tĩnh đã thẳng thắn dõng dạc nói: “Ta tên là Ngư Đoan Tĩnh.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân nhỏ giọng hỏi Yêu Nhiêu Quân: “Đã nghe thấy bao giờ chưa?”

Sống lưng Yêu Nhiêu Quân vẫn còn đau vì bị ném, mặt âm trầm: “Đừng nói chưa từng nghe qua Ngư Đoan Tĩnh, đến người họ Vu, Ngu, Ngư, Dư, Du, Vũ cũng không có người nào hoàn toàn phù hợp.”

Kim Quang Tiêu Dao quân nói: “Không hoàn toàn phù hợp, chẳng lẽ còn có chút giống?”

Yêu Nhiêu Quân nói: “Đại tiểu thư của sơn trang Tử Long họ Vu, tầm tuổi với nàng ta, nhưng võ công giỏi lắm cũng chỉ xếp hàng bét của bậc hai. Còn nữ nhi thứ hai của Thiết Diện Lang Quân, họ Dư, chưa tới hai mươi tuổi, mới vừa lấy chồng, xếp hạng võ công cao nhất cũng chỉ ở tầm giữa bậc ba. Còn có……”

“Được rồi.” Kim Quang Tiêu Dao Quân cười lạnh với Ngư Đoan Tĩnh: “Không ngờ ngươi là người nhát như cáy không dám nói tên thật, phí cho võ công của ngươi.”

Đoan Tĩnh khó hiểu giả thích: “Ta tên là Ngư Đoan Tĩnh thật mà.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân nói: “Việc lớn việc nhỏ, cao thủ hay người kém cỏi trong chốn giang hồ, ta không dám nói biết hết, ít nhất cũng biết gần hết. Nhưng cơ bản không có chuyện lần đầu ta nghe thấy tên của ngươi.”

Đoan Tĩnh chợt hiểu ra nói: “Ta biết tại sao rồi, bởi vì ta không dùng tên này hành tẩu giang hồ.”

Kim Quang Tiêu Dao Quân hỏi: “Ngươi dùng tên gì hành tẩu giang hồ?”

“Lệ Khuynh Thành.”

……

Đám người Kim Quang Tiêu Dao Quân quay đầu bỏ đi cực kỳ ăn ý.

……

Đoan Tĩnh quay đầu lại nhìn những người khác.

Tuyên Ngưng không nói gì chỉ nhìn nàng.

Nhóm người Tuyên Thống thay nhau đi lên, im lặng vỗ bờ vai của hắn, lại còn nhìn Đoan Tĩnh đầy ý vị.

Biển Kha cũng muốn lên nói vài lời, bị Liêu Huy kéo đi.

Chỉ trong chốc lát, chiến trường vừa đánh nhau ngươi chết ta sống chỉ còn lại hai người là Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng.

Trên hai gò má trắng nõn của Tuyên Ngưng có dính hai vết máu, nhìn giống như hai hàng huyết lệ, có chút bi thảm, lại có chút dữ tợn. 

Vốn Đoan Tĩnh định tranh công, nhưng nhìn cặp mắt sâu thẳm của hắn, chợt không biết nên nói gì, hai bàn tay vặn xoáy ống tay áo lại, cuối cùng bầu không khí thành ngượng ngùng nhìn nhau không nói, muốn chuồn êm đi tìm Uyên thị. Chân vừa mới động đã bị Tuyên Ngưng gọi lại.

Tuyên Ngưng tìm rễ cây mọc trên mặt đất rồi ngồi xuống: “Lại đây, giúp ta băng bó bó vết thương.”

Đoan Tĩnh lặng lẽ theo sau, lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ đếm số lượng vết thương của hắn, lại nhìn ít vải vóc còn sót lại trên người hắn, có chút khó xử lắc đầu: “Hình như không đủ.”

Tuyên Ngưng nhìn quần áo của Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, cởi giày, cởi vớ ra đưa cho hắn: “Cho ngươi cái này.”

Tuyên Ngưng bịt mũi theo bản năng: “Ngươi dùng vớ băng bó vết thương cho ta á?”

Đoan Tĩnh nói: “Lúc đi bộ ta đi giày, vớ ở bên trong, cực kỳ sạch sẽ.”

Cho dù sạch sẽ đi nữa, Tuyên Ngưng cũng không thể lấy nó băng bó vết thương của mình. Hắn kiên quyết, quả quyết, không chút do dự lắc tay từ chối.

Đoan Tĩnh còn muốn khuyên, Tuyên Ngưng lên giọng dọa người: “Tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là Lệ Khuynh Thành?”

Quả nhiên bị dời lực chú ý. Đoan Tĩnh nói: “Ngươi không hỏi.”

Tuyên Ngưng nói: “Chuyện quan trong như vậy dĩ nhiên nên chủ động nói ra.” Vui mừng tới quá nhanh. Thật là lấu lắm rồi không có lại cảm giác sống lại từ cõi chết -di. Hắn không hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Đoan Tĩnh, dù sao, việc Kim Quang Tiêu Dao Quân chạy mất dép là một minh chứng tốt nhất.

Đoan Tĩnh nghi ngờ nói: “Tại sao lại rất quan trọng?”

Tuyên Ngưng hỏi ngược lại: “Tại sao không quan trọng?”

Đoan Tĩnh hỏi: “Ta tên là Lệ Khuynh Thành thì ngươi và ta động phòng sao?”

Tuyên Ngưng đáp: “…….. Hai chuyện này không liên quan quan đến nhau.”

Cho nên không quan trọng.

Đoan Tĩnh không nói ra nhưng rõ ràng sắc mặt nói lên tất cả.

Tuyên Ngưng cảm thấy bất lực: “Ngươi còn chuyện gì chưa nói cho ta biết không?”

“Đều nói cho ngươi hết rồi.”

“Ngươi chắc chắn chứ?”

“Thật ra thì, trước đây ta có nói võ công của ta đứng thứ ba thiên hạ, là ngươi không tin.” Đoan Tĩnh nhỏ giọng uất ức.

Tuyên Ngưng lúng túng nói: “Ta là võ tướng, hiểu biết về chuyện giang hồ có hạn. Ta vẫn nghĩ Lệ Khuynh Thành là nam.”

Đoan Tĩnh nói: “Không sao, còn có người nói ta là lão già râu tóc bạc phơ, sau đó tìm sư công của ta đánh một trận.”

Tuyên Ngưng nói: “Hắn mà biết chắc chẳng làm.” Đồ tôn đứng thứ ba thiên hạ, tất nhiên sư công không cần phải bàn.

“Tất nhiên rồi. Ta đánh hắn thành đầu heo! Ai bảo hắn đánh sư công của ta thành đầu heo.”

“…… Võ công của sư công ngươi so với ngươi thì sao?”

Đoan Tĩnh trả lời không cần suy nghĩ: “Kém xa rất nhiều.”

Tuyên Ngưng hơi không dám tin: “Là ngươi kém hắn rất xa hay là hắn kém ngươi rất xa?”

Vấn đề này nói chưa rõ sao, Đoan Tĩnh dứt khoát ra ví dụ: “Võ công của sư công ta chỉ hơn ngươi một chút thôi.”

……

Tuyên Ngưng nhìn chằm chằm vào chiếc vớ trong tay nàng, nội tâm nổi lên kích thích muốn dùng nó chặn miệng nàng lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN