Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn - Chương 17: Dọc đường không yên ổn (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn


Chương 17: Dọc đường không yên ổn (7)


Editor: Tư Di

Tuyên Ngưng “do dự” khiến Hành Sơn đạo nhân sinh ra liên tưởng cực kỳ không ổn.

Hắn nhìn Tuyên Thống rồi lại nhìn Tuyên Ngưng, nhìn Tuyên Thống một chút, nhìn Tuyên Ngưng một chút, nhìn một chút……………

Tuyên Ngưng không nhịn được nói: “Căn bản không có cách nào so sánh được.”

Không có cách nào so sánh được?

Xem ra Đoan Tĩnh không có nổi một tia hi vọng.

Hành Sơn đạo nhân thở dài, nhanh chóng quyết định tìm cho Đoan Tĩnh một phu quân tốt khác.

Tuyên Ngưng còn không biết mình sắp bị “vứt bỏ”, gương mặt xấu hổ đến mức nóng lên: “Phụ thân con xấu như thế, so sánh thế nào được?”

Xấu như thế, quả nhiên là ghét xấu xí……… Hả? 

Hành Sơn đạo nhân nghiêng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt Tuyên Ngưng nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không nhìn hắn, nhưng không ngăn được luồng khói từ từ nhẹ nhàng bay lên từ đỉnh đầu, đung đưa theo gió.

……

Xem ra trước đây hắn không nhìn nhầm, cũng không phải Tuyên Ngưng không động lòng với Đoan Tĩnh. Nếu không phải vì không động lòng, vấn đề càng thêm nghiêm trọng. Rất có thể là có lòng nhưng không đủ sức.

Hành Sơn đạo nhân vuốt râu mép của mình, nảy ra ý hay.

Tuyên Ngưng cảm thấy có người đang nhìn lén hắn……Xuỵt xuỵt.

Không chỉ một lần.

Để chứng minh suy đoán của mình là đúng, hắn và Tuyên Xung hợp mưu bắt tặc rình trộm. Chọn lúc nghỉ trưa, tìm một nơi địa hình tương đối bằng phẳng trống trải, hắn đưa mắt nhìn núi non, giả bộ như đang tháo dây lưng, lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng.

Hắn rất bình tĩnh cởi dây quần ra rồi buộc lại, cởi ra rồi buộc lại, cởi ra………… Âm thanh phía sau càng ngày càng gần.

Đúng lúc này…………….

Hắn huýt sáo, rồi đột ngột quay đầu lại!

Tuyên Xung hét lên, chui từ trong bụi cỏ ra, vậy mà chụp hụt.

Tuyên Ngưng nhìn Tuyên Xung, Tuyên Xung nhìn Tuyên Ngưng, gió thổi đìu hiu, xung quanh không có một bóng người.

Tuyên Xung nói: “Ca, quần của ca sắp rớt xuống rồi.”

Tuyên Ngưng nhìn hắn nghi ngờ: “Người nhìn trộm ta không phải là đệ chứ?”

Tuyên Xung ấm ức: “Ca là ca ca của đệ, đệ muốn nhìn ca còn cần nhìn trộm à? Chẳng lẽ đệ muốn nhìn, ca không cho đệ nhìn?”

Tuyên Ngưng cúi đầu buộc dây lưng: “Quay người sang chỗ khác!”

Tuyên Xung: “………………”

Hai người trong bụi cỏ cách đó không xa, Đoan Tĩnh ném Hành Sơn đạo nhân xuống.

Hành Sơn đạo nhân ngã chỏng vó, tức giận đứng lên: “Lúc con buông tay, có nghĩ tới, ta là sư công của con không hả?”

Đoan Tĩnh bình tĩnh nói: “Lúc người nhìn trộm Tuyên Ngưng, có nghĩ tới đó là tướng công của đồ tôn không?”

“…………….. Ta làm như vậy là vì con chứ vì ai?”

“Cũng vì muốn tốt cho người, con mới làm vậy.”

“Vì ta muốn con nhanh chóng giải quyết tẩu hỏa nhập ma.” 

“Vì con không muốn người biến thành tên thích nhìn trộm.”

“Với võ công của ta, sao bị phát hiện được?” 

“Ban nãy Tuyên Xung mai phục trong bụi cây, chuẩn bị bắt người.”

Hành Sơn đạo nhân tỏ vẻ khó tin: “Ta là sư công của người đứng thứ ba thiên hạ.”

Đoan Tĩnh tỏ vẻ có thể tha thứ: “Người nhìn trộm tướng công của người đứng thứa ba thiên hạ.”

Hành Sơn đạo nhân nói: “Võ công của con do mẫu thân con dạy, võ công của mẫu thân con do ta dạy.”

Đoan Tĩnh cảm thán: “Cho nên chỉ có thể đứng thứ ba thiên hạ.”

“……”

Lúc chuẩn bị lên đường, mọi người phát hiện Hành Sơn đạo nhân đang dạy dỗ đồ tôn.

Lúc lên đường, mọi người lại phát hiện hình như Hành Sơn đạo nhân bị giáo huấn.

……

Quả nhiên là Lệ Khuynh Thành.

Đến buổi tối, đợi mọi người vì cực kỳ mệt mỏi mà đi ngủ, Tuyên Ngưng hẹn Đoan Tĩnh vào rừng cây nhỏ.

Hôm nay trăng rằm. Ánh trăng xuyên qua khoảng trống giữa các lá cây trong rừng, gắn đầy đất những đốm sáng nhỏ, vương trên mặt đất, rơi trên người Tuyên Ngưng dd.lqd.di, khiến khuôn mặt vô cùng xinh đẹp như phủ một màn sương, mờ mờ ảo ảo, đẹp như tiên trên trời.

Đoan Tĩnh nghe thấy tiếng nuốt từng ngụm nước bọt lớn trong cổ họng mình, sau đó, nước bọt chảy thẳng xuống dưới, dấy lên sóng to gió lớn, tim cũng đập loạn trong lồng ngực đòi ra. Nàng khẩn trương nắm tay áo, nhỏ giọng nói: “Ngươi tìm ta có việc gì à?”

Tuyên Ngưng không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của nàng, trực tiếp hỏi: “Có phải buổi trưa hôm nay người kia là ngươi không?”

Đoan Tĩnh: “……………” Hắn hỏi người nhìn trộm hay hỏi người bao che cho kẻ nhìn trộm?

Tuyên Ngưng thấy nàng không phủ nhận, vừa thẹn vừa cáu: “Ngươi…… Ngươi….. Ngươi có phải là phụ nữ không vây?”

“Không phải.” Đoan Tĩnh nhỏ giọng nói: “Còn chưa động phòng, vẫn còn là con trẻ con.”

“…………….” Tuyên Ngưng nói: “Ngươi có thể ngừng việc suốt ngày nói đến động phòng hay không?”

Đoan Tĩnh oan ức: “Thực ra ta muốn dùng hành động để bày tỏ, nhưng lại không biết nên hành động như thế nào thôi.”

Tuyên Ngưng cảm thấy bản thân đã bị ép đến sát mép vách núi rồi, không thể lùi được nữa, cuối cùng bạo phát: “Màn trời chiếu đất, động phòng hoa chúc thế nào được? Chờ chúng ta đến Lĩnh Tây thu xếp xong, dĩ nhiên là, dĩ nhiên là……..” 

Đoan Tĩnh nháy mắt: “Được cái đó sao?”

Tuyên Ngưng đỏ mặt: “Tóm lại, bây giờ không thể!” Nghiêng đầu bỏ chạy.

……

Một lúc sau, gió lạnh gào thét trong rừng cây nhỏ, truyền ra tiếng “ha ha ha” quỷ dị. 

Sau lần đó, Đoan Tĩnh gánh vác trách nghiệm nặng nề là thúc giục mọi người nhanh chóng lên đường, khiến Liêu Huy mừng rớt nước mắt. Mặc dù có cao thủ bạch đạo gia nhập đảm bảo an toàn, nhưng hành trình bị trì hoãn nghiêm trọng. Đoàn người đông ai ai cũng mệt mỏi, buổi tối thú trong rừng làm ầm ĩ, trời vừa sáng đã ủ rũ, trì hoãn hành trình một cách nghiêm trọng.

Vì tăng tốc độ, cũng vì chăm sóc nữ quyến, Đoan Tĩnh tìm mấy người làm kiệu, để người giang hồ thay phiên khiêng.

Vốn các nữ quyến vẫn còn xấu hổ từ chối, sau đó không biết Đoan Tĩnh bí mật hứa hẹn cái gì đó với nhóm người giang hồ khiến họ hăng hái khiêng kiệu, đến mức gần như tranh giành. Các nữ quyến không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Kể từ đó, tốc độ tăng lên đáng kể, lại còn nhanh hơn hai ngày so với mong đợi.

Nhìn dãy núi Thiên Lộng tượng trưng cho Lĩnh Tây tiếp giáp với Tường Minh, nỗi lo của Liêu Huy vơi đi một nửa: “Đi qua dãy núi này, là đến khu vực Lĩnh Sơn.”

Tiếng hoan hô của người giang hồ vang lên như sấm, hăng hái trở lại, dáng vẻ giống như sống lại lần nữa.

Đoan Tĩnh nhắc nhở: “Còn chưa qua núi đâu.”

Tiếng hoan hô bị dập tắt, không khí yên tĩnh trở lại. 

Một nhóm người giương mắt nhìn Hành Sơn đạo nhân.

Ánh mắt đạo nhân đầy đau buồn, mặt không đổi sắc đi đến trước mặt Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh chớp chớp hai mắt. Chỉ khi không được ăn đùi gà và lúc mẫu thân nàng mất sư công mới lộ ra ánh mắt nặng nề như vậy. Nàng nói: “Chắc chắn bên kia núi có gà.”

Đạo nhân nói: “Ta nhận được tin tức………….”

Đoan Tĩnh mở to hai mắt: “Người nhận được tin tức khi nào? Ở đâu? Sao con không biết.”

“Hai ngày trước, lúc đi ngang qua trấn nhỏ………”

“Có phải tên bảo tiêu kia không? Lúc ấy con đã cảm thấy hắn ta lén lén lút lút hết sức khả nghi, vậy mà lúc đó người còn bảo hắn bỏ tiền lại tìm người giang hồ giúp đỡ d.dlqddi. Bảo tiêu còn bỏ tiền lại, về sau còn ai dám tìm hắn làm ăn!” Đoan Tĩnh cảm thấy tức giận khi sư công lừa gạt nàng.

Đạo nhân nói: “À, nhất thời không tìm được lý do nào khác………. Ta muốn nói với con, ta nhận được tin tức, Thị Huyết Lão Tổ dẫn người lên Hành Sơn.”

……

Đoan Tĩnh tự hào nói: “Quả nhiên hương khói ở Hành Sơn chúng ta rất thịnh vượng!”

Đạo nhân nói: “Bọn họ tới gây sự!”

Đoan Tĩnh nói: “Mặc dù trên núi toàn là tăng đạo, nhưng mà, tất cả mọi người không ngồi không.”

“Mọi người ăn hay không ta không cần biết, ta chỉ biết nhất định bọn họ không ăn gan hùm mật gấu.” Đạo nhân lý sự: “Không biết Thị Huyết Lão Tổ làm cái trò gì, khiến bọn họ chạy hết rồi.”

Đoan Tĩnh cảm khái nói: “Nhất định tất cả bọn họ đều cảm thấy Thị Huyết Lão Tổ quá xui xèo, không muốn dính vào.” Nàng thấy sắc mặt đạo nhân không đúng: “Vậy thì thế nào?”

Đạo nhân nói: “Ta nuôi hơn mười con gà, trước khi đi có nhờ lão thái bà cách vách chăm sóc hộ. Bây giờ mọi người chạy cả rồi, còn ai chăm sóc gà đây?” Vừa nghĩ đến việc gà có thể chết vì đói, chết vì khát, chết vì cô đơn, là hắn đau lòng: “Trước khi đi, ta còn có thể ngửi thấy mùi gà nướng thơm phức tỏa ra từ người chúng nó! Thế nên không thể để lúc về đến mẩu xương cũng chẳng còn!”

Cuối cùng Đoan Tĩnh cũng hiểu ra ý của hắn: “Người phải về ạ?”

Đạo nhân gật đầu.

Liêu Huy đứng nghe không kiềm chế được: “Chẳng may Thị Huyết Lão Tổ dẫn người mai phục ở núi Thiên Lộng………….”

Đạo nhân xua tay: “Không đâu. Bây giờ hắn đang ở nhà ta ăn gà của ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN