Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe
Chương 14
Editor: Hoa Trong Tuyết
Sau khi Ngu Uyên nói xong, vươn tay ôm lấy Chử Thư Mặc đặt hắn vào vị trí của viên đá vừa được hắn lấy đi, không trả lời câu hỏi của A Trạch, sau đó cầm lấy viên đá màu đỏ ấy.
“Ngu tổng!” A Trạch thấy một màn như vậy, rốt cuộc nhịn không được ba bước nhập lại hai bước vọt lên, “Ngu tổng người cẩn thận một chút được không? Viên đá này không tính là lớn nhất, nhìn tổng thể cũng không phải là tinh thạch có phẩm chất tốt nhất, vốn không được xem là thượng phẩm, tất cả đều là bởi vì…”
“Được rồi.” Ngu Uyên thấp giọng đã cắt đứt lời nói của hắn, lắc đầu “Đi ra ngoài đi.”
A Trạch sững sờ.
Lúc hồn thú tiếp nạp hồn thạch, sẽ có phản ứng rất mạnh đối với các hồn thú tộc khác ở bên cạnh, năng lực càng mạnh sẽ phản ứng càng kịch liệt, vì vậy Ngu Uyên không để bất kỳ người hầu nào bên cạnh, mà bình thường những lúc như vậy A Trạch cũng sẽ rời khỏi.
Nhưng lúc này đây…
A Trạch quay đầu nhìn Nặc Nhĩ Tộc đang mờ mịt ngồi trong hộp gấm, yên lặng thu tay, hắn biết có những việc cho dù hắn có nói cũng không thể thay đổi được, nhưng nghĩ đến đây có thể là lần cuối cùng Ngu Uyên tiếp nạp hồn thạch, hắn không thể nào nhịn được nữa.
“Ngu tổng…” yết hầu A Trạch giật giật, nhưng cũng biết bây giờ mình có nói thêm cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể lui một bước, “Ta chờ ngài ở cửa ra vào.”
Sau khi hắn nói xong, ánh mắt vừa di chuyển, đã nhìn tới Chử Thư Mặc, vươn tay muốn ôm tiểu tử này lên, để tiểu gia hỏa này ở đây, chưa chắc hắn trợ giúp được gì cho Ngu Uyên, ngược lại đến lúc ấy Ngu Uyên còn phải phân tâm chăm sóc cho hắn, càng thêm bất lợi đối với Ngu Uyên.
Ở bên kia Chử Thư Mặc mờ mịt nhìn bàn tay đang vươn về phía hắn, bản năng đẩy ra, di chuyển cái đầu nhỏ ý tứ không muốn cho A Trạch chạm vào, trong mồm phát ra vài tiếng thì thầm mâu thuẫn, mông nhỏ giống như dính chặt vào hộp không muốn rời đi, dùng sức ngồi ở trên nệm nhung.
Vốn dĩ thân hình của tiểu gia hỏa này rất nhỏ, A Trạch cũng không dám dùng quá nhiều lực, sợ mình không cẩn thận bóp méo hắn, nhất thời trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, chật vật một lúc vẫn không thể ôm vật nhỏ này lên.
Thời khắc mấu chốt lại gặp phải vấn đề này, làm cho A Trạch có chút nóng nảy, trong nháy mắt muốn vươn tay còn lại ra để bắt người, nhưng mà tay vẫn chưa chạm đến, đã bị Ngu Uyên đưa tay ngăn lại.
Nhìn thấy hành động của Ngu Uyên hàm ý vô cùng rõ ràng, cuối cùng A Trạch không thể không buông tha, yên lặng xoay người lui ra ngoài.
Sau đó đóng cửa lại, ánh mắt của Ngu Uyên lần nữa đặt trên người Chử Thư Mặc.
Như qua nửa ngày, mới đưa tay vuốt vuốt lên cằm của hắn, cũng không biết có phải do y sắp hấp thu hồn thạch, hoặc là do chuẩn bị đối mặt với sự sống chết, nét mặt của y tựa hồ có chút biến hóa, thanh âm dường như cũng chẳng còn lạnh lùng, “Ngươi ở trong này sẽ chịu nhiều đau đớn hơn, vì sao không chịu ra ngoài?”
Chử Thư Mặc nghe vậy, vươn hay tay ra chống chống, ngồi nhìn tay Ngu Uyên, trừng mắt nhìn y, cái miệng nhỏ cũng quên khép lại.
Bị đau đớn?
Không đợi Chử Thư Mặc suy nghĩ đau đớn như thế nào, đau đớn ở đâu, tay Ngu Uyên đặt trên cằm hắn đột nhiên động một cái, y nhìn vào mắt hắn, chặn ánh mắt của hắn, tiếp sau đó một giây, viên tinh thạch trong tay y phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Mà cùng lúc đó, trên trán Chử Thư Mặc cũng phát ra một chùm ánh sáng, họa theo hoa văn, hình thành một cái bóng rõ ràng trong lòng bàn tay Ngu Uyên.
Đau đớn kéo đến trong nháy mắt, Chử Thư Mặc cảm thấy toàn thân giống như bị một luồng lực cực lớn ập đến vây lấy, trong thân thể nhỏ nhắn truyền đến cơn đau vô tận.
Trong tích tắc, bị thống khổ kích thích Chử Thư Mặc mở to đôi mắt, bên trong hiện lên nước mắt, cái miệng nhỏ nhấp thành một đường thẳng tắp, vô thức nắm chặt tay Ngu Uyên.
Sau đó khi hắn ý thức được rằng đau đớn này cũng không phải chỉ ngắn ngủi trong giây lát, cơn đau này đã quét sạch toàn thân hắn, Chử Thư Mặc nhịn không được co người lại thành một khối nằm trên bàn, muốn dùng việc này giảm đi chút đau đớn.
Nhưng cảm giác đau đớn này không hề dừng lại, cảm giác giống như hồng thủy mãnh thú, căn bản là ngăn không được, Chử Thư Mặc bị đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, thân thể cũng bắt đầu run lện, sọ não ô…ô…ô…n…g đau, nhịn không được dùng thân thể nho nhỏ của mình cọ cọ lên lòng bàn tay Ngu Uyên.
Thế nhưng rất nhanh, Chử Thư Mặc phát hiện ra tình huống của Ngu Uyên còn nghiêm trọng hơn hắn.
Khuôn mặt trắng như trang giấy, hai mắt ẩn nhẫn nhắm lại, thân thể có một chút run rẩy, ánh sáng màu đỏ từ lòng bàn tay vọt ra lao vào bên trong cơ thể y, giống như muốn đâm thẳng vào trái tim y.
Cũng trong khoảnh khắc đó, thân thể Ngu Uyên đột nhiên chấn động mạnh, hồn lực cường hãn lan tràn ra, sau đó một giây sau, Chử Thư Mặc phát hiện đau đớn trên người hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt hắn mở to hai mắt, sửng sốt hai giây, nhanh chóng từ trên bàn bò đến bàn tay Ngu Uyên, sau đó lại phát hiện ra viên đá màu đỏ trên tay y càng phát ra ánh sáng rực rỡ, sắc mặt của y cũng càng ngày càng khó coi.
Từ đầu đến cuối cả người giống như đứng ngồi không yên, thân thể hơi hơi uốn lượn, đầu như muốn tựa lên mặt bàn, hai cánh tay chống trên mặt bàn nổi gân xanh, dáng vẻ thập phần thống khổ.
Thấy thế, Chử Thư Mặc có chút nóng nảy, lảo đảo từ trong hộp đứng lên, chạy đến bên tai Ngu Uyên, thò tay vỗ mặt của hắn, trong mồm kêu y y nha nha kêu, một bên dùng sức đẩy đầu của y ra.
Nhưng mà thân thể này thật sự là quá nhỏ, không đẩy được y không nói, lại làm bản thân mình bị đẩy ngược ra, mông nhỏ đập trên mặt bàn, nhìn dáng vẻ thống khổ của Ngu Uyên, Chử Thư Mặc còn thấy bản thân mình đau đớn hơn, vội vàng bước lên muốn lấy viên đá trong tay y ra.
Muốn làm cho năng lượng phát ra bị gián đoạn.
Thế nhưng lúc Chử Thư Mặc muốn chạy qua một bên đầu của Ngu Uyên để đi đến bàn tay cầm viên đá, Ngu Uyên lại đột nhiên đưa tay ra, một phát bắt được thân thể của hắn, sau đó một giây sau, tay trực tiếp dừng trước bụng của hắn.
Chử Thư Mặc dừng một chút, vô thức vươn tay, sau đó hơi sững sờ, hắn giống như nghe thấy Ngu Uyên đang nói cái gì?
Âm thanh nỉ non này như dừng bên tai, để cho Chử Thư Mặc nhịn không được nhích tới gần chút ít, là đang nói cái gì? Muốn hắn đi tìm A Trạch sao?
Nhưng ngay lúc Chử Thư Mặc tò mò, từng bước tới gần Ngu Uyên, lại nghe thấy người đang trong trạng thái nửa hôn mê, mơ hồ không chịu nổi mà gọi một tiếng, “Thư Mặc…”
Cả người Chử Thư Mặc cứng đờ, trong chốc lát cả người giống như bị đặt vào hầm băng triệt để nguội lạnh.
“Tiểu Mặc…” Ngay khi hắn muốn tự an ủi là minh sinh ra ảo giác, Ngu Uyên lại trầm thấp lẩm bẩm một tiếng.
Thân thể Chử Thư Mặc trong nháy mắt mề nhũn, thấy ngày trước mắt hiện lên vô số hào quang, ngay sau đó, cứ như vậy mất đi ý thức.
Bốn phía đều ngập tràn tuyết trắng, thân thể nặng, lạnh, đói, đau, còn có mỏi mệt
Chử Thư Mặc không hiểu tại sao mình lại nhớ đến nơi này, sau đó cảm giác đầu của mình như bị cái gì nặng cả ngàn cân kéo lấy, mỗi một động tác, đều như muốn lấy mạng của hắn.
Mặc dù hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, nhưng thân thể không khỏe không cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy.
Thì cứ như vậy, ngay cả Chử Thư Mặc cũng không biết bản thân mình bị vây trong trạng thái này bao lâu.
Không thể ăn, không thể nghỉ ngơi, không thể suy nghĩ. Tất cả tuyệt vọng theo nhau cuốn tới, thậm chí Chử Thư Mặc cũng không biết mình phải đi đâu.
Hắn chỉ biết hình như trong đầu hắn có ý nghĩ muốn buông xui, trong khoảnh khắc đó thậm hắn đã mềm yếu suy nghĩ muốn vứt bỏ tất cả, không biết nguyên nhân, cũng không nên trốn tránh gánh nặng.
Chử Thư Mặc biết mình đang nằm mơ, cái cảm giác linh hồn trôi nổi này nhắc nhở hắn, nhưng hắn không nghĩ đến, có thể có giấc mơ chân thật như vậy, chân thật giống như đã từng trải qua.
Ngay khi Chử Thư Mặc cố gắng vận dụng đầu óc giống như đang bị băng tuyết đóng băng, cố gắng suy nghĩ xem có phải hắn đã trải qua, khi nào mới có thể từ trong mộng tỉnh lại, thân thể thiếu niên đã không chịu nổi.
Cảm giác thân thể như chết lặng, theo cơn đau ập đến, cứ như vậy ngã xuống.
Trong nháy mắt thiếu niên ấy ngã xuống, Chử Thư Mặc nhìn xuyên thấu qua nửa ánh mắt đang dần khép lại của y, nhìn thấy một bóng người.
Người nọ chỉ xem cúi đầu nhìn xem y, âm thanh mang theo vài phần phóng khoáng, thản nhiên nói, “Cái gì đây, trên trời rớt xuông Lâm đệ đệ?”
Chử Thư Mặc hơi sững sờ.
Giọng nói ấy, không cần nhìn đến giáng vẻ người nói chuyện… không phải là hắn thời niên thiếu hay sao?
Thiếu niên ốm yếu kia —-
Chẳng lẽ là Thiên Diễn Đế?
Hình ảnh trong mơ cũng không cho Chử Thư Mặc thời gian chứng thực, hình ảnh hiện tại lại chuyển đến một nơi tối tăm.
Lúc Chử Thư Mặc lại mở hai mắt ra, thấy khắp nơi là bức tường đen trắng giao nhau, không khí xưng quanh có vài phần lạ lẫm, lại phảng phất có vài phần quen thuộc.
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn xung quanh, duỗi bàn tay nhỏ bé dụi dụi con mắt, tiếp theo, ánh mắt nhìn vào người đang ngã ngồi trên sàn nhà.
Là Ngu Uyên.
Trong lòng Chử Thư Mặc cả kinh, lập tức nhảy lên như vừa từ trên giường bò đến, chân nhỏ bước không vững có chạy đến bên cạnh Ngu Uyên, lúc chạm vào tay hắn vẫn thấy còn âm ấm, tâm trạng hoản hốt mới bình tĩnh lại đôi chút.
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn từ khuôn mặt an tĩnh của y, lại trượt đến trước ngực y.
Trong lúc nhìn, khi nhìn thấy dấu vết trước ngực y, Chử Thư Mặc hơi sững sờ.
Kiếp trước lúc Thiên Diễn Đế và hắn làm, chưa bao giờ động tình, chưa bao giờ hôn hắn, cũng tự nhiện sẽ không cởi quần áo.
Vì vậy mặc dù khuôn mặt quen thuộc, nhưng thân thể y đối với Chử Thư Mặc lại có vài phần lạ lẫm, sau đó tại thời khắc này, hắn cứ như vậy nhìn trên lồng ngực có chút kỳ lạ của Ngu Uyên, ngay bị trí trái tim của Ngu Uyên, nhìn thấy một vết sẹo.
Sắc bén, dứt khoát, giống như vết sẹo do chủy thủy đâm vào, rất sâu rất sâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!