Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 13: 13: Thi Toán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 13: 13: Thi Toán


Lộc Hành Ngâm sinh ra để thi cử.
Không ai dạy cho cậu, cậu học không thầy dạy cũng hiểu giống như đi đường tắt.
Tại thị trấn nhỏ của thành phố Đông Đồng, nhân tài địa phương đang cạn kiệt, những đứa trẻ có tiền đồ sau khi tốt nghiệp sẽ ra ngoài định cư, đánh chết cũng không chịu về, mà người vùng khác cũng xem thường cái thành phố nhỏ không có tài nguyên này, mặc kệ có người tài trợ hay giới thiệu việc làm, sống chết không chịu ở.
Theo thời gian, địa phương thiếu nhân tài, thậm chí thầy cô giáo cũng tốt xấu lẫn lộn.

Nhiều giáo viên cấp 2 của cậu học xong đại học đã quay về dạy học, thậm chí có người còn chưa có bằng cấp giáo viên, vừa tốt nghiệp xong là bị quê hương dụ dỗ đi làm giáo viên, còn bằng cấp thì sao? Vừa dạy vừa thi.
Cậu đã gặp qua giáo viên trung học cơ sở cũng chưa học, tốt nghiệp đại học cũng chưa đã bắt đầu đi dạy.

Giáo viên dạy toán giảng bài, công thức tính nửa chừng thì không biết giải thích, còn giáo viên tiếng Anh đọc theo đáp án tham khảo, đó là chuyện bình thường.
Những đứa trẻ lớn lên ở thành phố Đông Đồng không có khái niệm “biết” và “nắm rõ”, tất cả những gì chúng được yêu cầu là “thuộc lòng công thức” và “học cách sử dụng”.
Trong mắt Lộc Hành Ngâm, học tập là niềm vui, dùng tính hiếu thắng làm lạc thú của bản thân.
Vở kịch kiểm tra môn toán chiều nay hẳn đặc sắc.
Trong vài ngày qua, ngoài việc làm bài thi tháng, Lộc Hành Ngâm đã nghiên cứu một số bộ bài thi tuyển sinh đại học thành phố S — mà không hoàn thành môn toán cấp ba một cách có hệ thống.
Nội dung học đầu năm lớp 11 cho đến này, chỉ mới tiếp xúc phần dạo đầu của đường conic (hình nón)- đường thẳng và đường tròn, phần này Lộc Hành Ngâm đã cố tình tìm hiểu, phải mất ít nhất 18 giờ học, là phần khó nhất trong toàn bộ chương trình phổ thông.
Theo tiến trình học này, cậu đã đặt cược với tâm lý rất dân mê cờ bạc – cậu hoàn toàn không xem lại phần nâng cao liên quan đến đường conic, mà chỉ xem qua công thức cơ bản nhất.

Cậu liền đặt cược vào kỳ thi tháng trung học số 7 Thanh Mặc, nếu khả quan, trường sẽ không cho đề nâng cao đường conic!
Còn có một điểm khiến cậu đưa ra đánh cuộc như vậy, hiện tại mới đầu năm lớp 11, còn không phải thời gian lớp 12 chạy nước rút, cuối lớp 12 sẽ khiêu chiến các loại kỳ thi liên tỉnh, địa điểm và từng phần bài thi ở mỗi tỉnh dựa theo yêu cầu của trường và khối lớp, kỳ thi tháng ở giai đoạn đầu sẽ không quá lộn xộn.
Lộc Hành Ngâm ngồi trong phòng thi, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhớ lại.
Tất cả kiến ​​thức và kỹ năng hiện có được của cậu được kết hợp thành một sơ đồ cây trong tâm trí, sơ đồ này phức tạp nhưng rõ ràng.

Chính trong phần này, cậu tìm thấy kiến ​​​​thức của mình về kỳ thi “toán học”.
Trong bốn câu đầu tiên trong đề toán, phải làm tất cả, đó đều là câu tặng điểm.
Theo truyền thống ra đề tỉnh S, chắc chắn sẽ có.
Câu đầu, số phức liên hợp.
Câu hai, đề thực tế thuộc toán học cổ đại, thường bị học sinh phàn nàn là câu hỏi trắc nghiệm ver ngữ văn, khảo sát thực tế xác suất thống kê.

Câu ba, kiểm tra định lý nhị thức và khai triển nó, thường không khó, thường hỏi về hệ số.
Câu hỏi thứ tư, hàm phân phối, nói chung là phân phối bình thường.
Tiếng chuông báo giờ phát đề chuẩn bị vang lên, giám thị của kỳ thi này tình cờ là Trần Xung, giáo viên dạy hóa của lớp ba Ánh dương.
Khi bài thi được phát, thầy bước xuống bục và nhìn các học sinh xung quanh.
Sau khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm, ông nhìn cậu thêm vài lần, sau đó dừng lại không rời đi, hiển nhiên ông rất ấn tượng với học sinh này, vì vậy ông đặc biệt nhìn cậu.
Không được phép viết trước khi thông báo giờ làm bài, Lộc Hành Ngâm điền tên và lớp, nhìn xuống đề mục.
Trong bốn dạng trong đề, một dạng không tồi.
Cậu nhanh chóng xem bốn câu trắc nghiệm cuối cùng, ba câu tự luận với chọn bài.
Tất cả đều là những câu hỏi về hàm số phức tạp và dạng tính toán xác suất, tương đối khó và đòi hỏi tính toán nhiều, câu cuối cùng là câu chứng minh hàm số rất phức tạp.
Cậu cược đúng.
Đúng như dự đoán của cậu, với tiền đề đảm bảo gần với các câu trong kỳ thi đại học, Thanh Mặc đã giới hạn nội dung mà họ đã học cho đến nay, vì vậy đã xuất hiện một số lượng lớn các hàm cơ bản, hàm lượng giác và câu xác suất, không nhắc tới phần hình nón.
“Bắt đầu thời gian làm bài, các em có thể làm bài.”
Trần Xung nhìn đồng hồ rồi tuyên bố.
Những học sinh khác im lặng, mỗi người vùi đầu trong bài thi.

Ngay cả khi long mang ý định xấu xa, nóng lòng muốn làm điều gì đó, nhưng cũng không dám.
Trần Xung còn trẻ, ngoại hình bình thường, dáng người mảnh khảnh, trông như một người đàn ông trung niên suy sút, nhưng địa vị của ông ở trường trung học số 7 Thanh Mặc lại không bình thường.

Ông mới đến được nửa năm mà đã trở thành tổ trưởng tổ hóa của khối, cách dạy của ông cũng nổi tiếng áp lực cao và nghiêm khắc.
Ngay cả những học sinh kém trong phòng thi, cũng biết gặp người nào nên đưa dĩa đồ ăn sang, đánh giá mức độ nghiêm khắc của giám thị mà ngoan ngoãn hay không.
Lộc Hành Ngâm cầm cây bút chì lên, cảm thấy ánh mắt dò xét của Trần Xung đang nhìn mình.
Lưng ngồi thẳng, cậu nghiêm túc tô bằng bút lên giấy, tiếng bút chì kêu sột soạt.
Một vài khối chì màu xám nhanh chóng xuất hiện trên giấy làm bài.
B, C, A, D.
Trong vòng năm giây, Lộc Hành Ngâm đã điền câu trả lời cho bốn câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên.
Trần Xung chắp tay sau lưng, hơi nghiêng người về phía trước, tiếp tục bình tĩnh nhìn cậu.
Không rõ là để ý đến cậu hay cảm thấy cậu điền quá nhanh, bị nghi ngờ gian lận.

Câu 5 đến câu 8, khảo sát điều kiện cần và đủ, so sánh xác suất biến cố trong khoảng, so sánh độ lệch tâm hypebol và tính bán kính đường tròn nội tiếp.
Tất cả đều là kiến ​​thức cơ bản, kiểm tra khái niệm công thức.
Nếu lấy đề chia thành từng mảnh, các con số được chuyển thành hình ảnh, nhanh chóng được chuyển đổi và lấp đầy, giống như trò chơi tìm kiếm mảnh ghép còn thiếu duy nhất.
Sau bốn câu đầu tiên, Lộc Hành Ngâm hầu như không dừng lại, sau đó viết xong kết quả những câu này, điền vào phiếu trả lời.
Trần Xung ở một bên quan sát, không khỏi liếc nhìn thời gian: Vừa mới hai phút trôi qua.
Học sinh bình thường đọc câu hỏi, cũng không thể đọc nhanh như vậy!
Bốn câu hỏi tiếp theo liên quan đến rất nhiều phép tính, Lộc Hành Ngâm cuối cùng đã sử dụng tờ giấy nháp được phát trong phòng thi.
Thói quen làm bài của cậu rất tốt, cậu theo từng hang dọc rất đều đặn, rõ ràng rành mạch.
“Thầy Trần?”
Có hai giám thị, bình thường thì một người ở phía trước, một người ở phía sau, lẽ ra Trần Xung phải phụ trách phía trước, nhưng ông đã đứng ở hàng sau hai ba phút rồi.
Trần Xung quay đầu lại, hạ thấp giọng nói với nữ giáo viên: “Hãy nhìn học sinh có số báo danh là 28.”
Nữ giáo viên có chút bối rối: “Gian lận à?”
“Không.” Trần Xung lắc đầu, “Cứ xem đi.”
Nữ giáo viên cũng làm như vậy.

Khi cô bước tới, Lộc Hành Ngâm đã làm xong tất cả các câu hỏi trắc nghiệm, đang bắt đầu làm các câu hỏi điền vào chỗ trống.
Trong các câu hỏi điền vào chỗ trống có một tình huống bất ngờ, xuất hiện một dạng câu hỏi mà cậu chưa từng ôn qua.
Lộc Hành Ngâm nhớ nó thuộc các dạng vô định khác của quy tắc LHopital, phần này đã bị cậu bỏ, cậu không định dành thời gian cho nó.
Cậu điền đại câu E, rồi tiếp tục làm tiếp.
“Khi tôi đi ngang qua, em ấy đã làm xong câu hỏi trắc nghiệm, trong khi những học sinh khác vẫn đang làm câu thứ ba.” Cô giáo liếc nhìn hướng tòa nhà dạy học ngoài cửa sổ, “Học sinh bên kia chỉ có thể làm bài nhiều nhất là câu thứ tám đúng không? Trần lão sư, tình huống này là…”
“Chắc không gian lận, cũng không phải nói bậy bạ.

Tôi đã kiểm tra, mọi thứ em ấy làm đều đúng.” Trần Xung bĩu môi, “Là học sinh mới chuyển đến lớp 27.

Lão Tống vài ngày trước có nói trong lớp có cái hạt giống tốt, tôi nghĩ rằng thầy ấy đang khoác lác, không ngờ, chính là đây nầy.”

Nữ giáo viên mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn Lộc Hành Ngâm, nhiều phần tò mò và săm soi.
“Cô Dương, lên phía trước đi, tôi xem phía sau.” Trần Xung nói, “Tôi muốn xem em ấy làm xong đề thi này trong bao lâu, trước khi gác thi tôi có nói chuyện phiếm với tổ trưởng toán, thầy ấy nói tính toán lần này khó hơn.

Độ khó, ước tính rất ít học sinh trong cả khối có thể hoàn thành.


Ông dành thời gian để xem Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm làm tới mựt sau, tốc độ rõ ràng là chậm hơn nhiều.
Những câu hỏi tiếp theo đầy cạm bẫy, đòi hỏi rất nhiều lắt léo, không chỉ kiểm tra kiến ​​thức, tính toán mà còn kiểm tra trí lực của học sinh: đáp án của câu đầu tiên rất xấu, thậm chí còn yêu cầu số thập phân, Em có dám sử dụng đáp án này để làm phần (2) (3) câu hỏi nhỏ sau không?
Nhiều học sinh cùng phòng thi đã đặt bút xuống, thẫn thờ nhìn vào những câu hỏi còn trống.
“Còn mười lăm phút hết giờ làm bài.” Trần Xung chậm rãi nói.
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn các câu hỏi còn lại của mình: câu thứ hai của câu chứng minh cuối cùng, một câu hàm số phúc tạp
Điểm đều là 10 điểm.
Lượng tính toán cho các câu hỏi về hàm số phức tạp đủ lớn để có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có bốn dạng đồ thị khác nhau cho các câu hỏi, chúng phải được vẽ và tính toán riêng biệt, mười lăm phút chưa chắc làm xong, nếu miễn cưỡng làm cậu cũng không chắc lấy được tròn điểm.
Đối với câu chứng minh, Lộc Hành Ngâm đã đưa ra một phán đoán thô sơ, cậu gặp phải vấn đề tương tự như việc điền vào chỗ trống vừa rồi: tình huống không áp dụng quy tắc LHopital.

Cậu đã không học các điểm kiến ​​​​thức này.
Nếu nó là bình thường, cậu sẽ chọn làm xong câu này rồi tới câu hàm số.
Nhưng lần này cậu muốn giành vị trí hạng nhất trong kỳ thi.
Chuông báo hết giờ thi, đã đến giờ thu bài.
Lộc Hành Ngâm đặt bút xuống và lặng lẽ đợi giáo viên thu bài.
Trần Xung đã không nói bất cứ điều gì khi thu bài – ông gần như đứng sau Lộc Hành Ngâm trong suốt cả giờ thi, điều này đã gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho các học sinh ở hàng sau.
“Cái này…!người vắng thi lớp 27, Cố Phóng Vi, em có biết em ấy xảy ra chuyện gì không?” Trần Xung cau mày, nhận ra mình quên dán mã vạch của thí sinh vắng mặt, tùy tiện nói chuyện phiếm với Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm nói: “Cậu ấy…!Em không biết.”
“Em đó chưa bao giờ tham gia kỳ thi, Thầy Trần mới tới nửa năm nên không biết rồi, đừng lo lắng.” Nữ giáo viên đi theo sắp xếp bài thi, Trần Xung “Ồ”, không nói nữa.
Lộc Hành Ngâm thu dọn văn phòng phẩm của mình rồi đứng dậy.

Trần Xung nhìn lên và chậm rãi nói: “Chiều mai, các em sẽ làm bài kiểm tra tổng tự nhiên, hóa học khá khó.

Nếu em đã học qua thi đua, cố gắng đạt điểm tối đa.


Lộc Hành Ngâm sửng sốt..
Trần Xung không biết Lão Khỉ đã ôn đề thi cho lớp 27.

Với số điểm tuyệt đối 100, theo một nghĩa nào đó, cậu có thể được coi là “nhất định phải làm được”.
Lần đầu tiên, “Học sinh lớp 27” mang đến cho cậu cảm giác xấu hổ, không phải vì tên bản thân, mà là vì sự thật không thể thay đổi này.
Bởi vì bị coi thường, nên mới được cho đi đường tắt, mà cho đi đường tắt, chẳng phải là một loại khinh thường khác sao?
Nếu thầy cô không còn kỳ vọng vào bạn, thì học sinh phải kỳ vọng vào mình như thế nào?
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, siết chặt hộp bút chì trong tay, khẽ đáp: “Em…!sẽ cố gắng.”
Thi xong, cậu trở lại lớp.
Lộc Hành Ngâm nghĩ học sinh trong lớp sẽ đến nhà ăn ăn cơm rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian kết thúc bài thi sớm hơn bình thường, nhưng trước mặt lại có một đám người trước cửa lớp 27, nhiều nam nữ từ các lớp khác cũng đi theo, đi đến tòa nhà giảng dạy nhìn xuống sảnh.
“Sao vậy?” Khúc Kiều cũng vừa mới từ khu công nghệ trở về, hỏi người bên cạnh.
Mạnh Tòng Chu nói: “Thầy Tống vừa nói buổi tối sẽ công bố kết quả bài thi toán.”
Thái Tĩnh cười: “Ai quan tâm đến việc này chứ?”
Cô nàng thường ít nói, thậm chí hiếm khi thể hiện bản thân.

Trong ấn tượng của người khác, hai học sinh giỏi của bọn họ dường như chưa bao giờ tham gia buôn chuyện.
Thái Tĩnh chỉ xuống: “Người nhà của Cố Phóng Vi ở đây, ngay bên dưới.”
Trước sảnh, Cố Phóng Vi mặc đồng phục học sinh, đang đỡ một ông già vạm vỡ nhiệt tình.
“Ông nội của cậu ta hình như là chủ tịch của một tập đoàn nào đó!”
“Hình như là thuốc cảm lạnh pha với nước của Hoắc thị đó! Ông cậu ta hình như đang quản lý Hoắc gia, tụi bây có nghe nói chưa…”
Hậu trường:
Các dạng đề thi trong truyện đề cập đến đề thi tuyển sinh đại học năm 2015 của tỉnh tui (Thượng Hải).
Quy tắc LHopital thực sự không được đưa vào chương trình, nhưng tui đã sử dụng công thức này, nên đã sửa đổi trong lúc chấm điểm các bài thi.

Về vấn đề này, tôi cũng đã tra một số nguồn thông tin, tài liệu giảng dạy và đề cương thi của các tỉnh quả thực rất khác nhau, có nơi không chỉ phải học quy tắc LHopital mà còn phải học cả công thức Taylor (bản PEP)
Ở Việt Nam mình chắc tầm đại học mới tiếp xúc đến vi phân =)))
[Vậy các bạn đang học không nên hiểu lầm! Thời đại của cuốn sách này là của kỳ thi tuyển sinh đại học ở tỉnh S năm 2012-2015]
[Nếu bạn không chắc liệu mình có thể sử dụng công thức nâng cao cho kỳ thi đại học hay không, thì đừng sử dụng nó một cách mù quáng nhé! ].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN