Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 17: 17: Gọi Ca Ca
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 17: 17: Gọi Ca Ca


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
8 giờ sáng chủ nhật.
Khi Lộc Hành Ngâm tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn còn sương mù và mưa, nhiệt độ lạnh hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Quý Băng Phong gửi tới một tin nhắn: “Thiếu gia, Cố Phóng Vi tới đón cậu cùng về nhà, có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu.

Tiên sinh phu nhân và tiểu thư thiếu gia đều đang đợi cậu ở nhà.


Cố Phóng Vi sao?
Lộc Hành Ngâm nhìn vào màn hình điện thoại, không có ai liên lạc với cậu.
Cậu khó nhọc lôi chiếc hộp ra khỏi gầm giường.
Khi họ gửi cậu đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc, mọi thứ đã được chuẩn bị cho cậu, kể cả quần áo.

Chúng đều là những thương hiệu nổi tiếng, hoặc một số quần áo đặt làm riêng mà Lộc Hành Ngâm thậm chí không thể xác định được nhãn hiệu, nhưng cậu chưa từng mặc chúng.
Chỉ cần là ngày học, trường trung học cơ sở số 7 Thanh Mặc phải mặc đồng phục học sinh, chỉ trong những ngày nghỉ, học sinh mới có thể thay quần áo của mình.
Lộc Hành Ngâm chọn ra một bộ quần áo.

Một bộ âu phục, áo khoác dày công sở cùng quần yếm, bên trong mặc áo sơ mi trắng đơn giản, đi đôi bốt ngắn, trông cao ráo chân dài, khí chất xuất chúng.
Cậu thường không quan tâm lắm đến việc mình mặc gì, miễn là sạch sẽ và ấm áp.
Trước đây ở thành phố Đông Đồng, cậu đã trải qua mùa đông chỉ bằng một bộ đồ và chiếc áo khoác lông.

Mỗi tối về nhà, cậu giặt qua nước lạnh rồi hơ trên bếp than hồng.
Quần áo được sấy khô theo cách này rất dễ phai màu, lông tơ sẽ ngày càng mỏng hơn, cậu đã mặc như vậy trong ba năm trung học cơ sở.
Lộc Hành Ngâm tìm thấy thẻ trường do Cố Phóng Vi trả lại ở tầng dưới.

Nhưng lúc này không phải thời gian căng tin mở cửa, quầy quà vặt cũng là bởi vì thứ hai đóng cửa.
Không có ai trong lớp.
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp học và ăn một chút đồ ăn vặt —những thứ mà Khúc Kiều và Trần Viên Viên nhét cho cậu, cậu vẫn chưa ăn xong; trong khi chờ tin nhắn trên điện thoại, cậu lại đi vòng quanh nhóm giao dịch, nhận được nhờ giúp thay pin đồng hồ cơ và sửa chữa sườn ô tổng cộng lên đến mười tệ.
Mặc dù sách học tài liệu lớp 10 không còn là vấn đề khó khăn nhưng anh vẫn cần phải kiếm và tiết kiệm tiền.
Nhà họ Hoắc không cho cậu tiền tiêu vặt.

Mặc dù ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc, một gói đồ ăn vặt cá khô có giá hai nhân dân tệ.
Cậu không đến quầy quà vặt, bạn cùng lứa so tieeu tiền cho một túi khoai tây chiên 3,5 tệ, hay giá 4.000 đến 5.000 tệ cho một đôi giày hàng hiệu, cậu không hiểu sao lại thế.
Những gì cậu biết là mười nhân dân tệ đã có thể mua đủ dược liệu cho bà Lộc và cậu trong hai hoặc ba ngày.

Cả cậu và bà nội Lộc đều bị bệnh mãn tính, bệnh viện thành phố không thể hoàn trả các dược liệu trung y, nên hai người đã mua chúng ở một khu chợ xa hơn.

Giá của các cửa hàng thuốc bắc cao, chợ thuốc bắc địa phương sẵn sàng bán với giá gốc, 2 tệ có thể mua được 80 cây bạch cập, quý hơn nữa, 15 tệ 2 đồng có thể mua được tâm thất trần bì.
Bà nội Lộc đã già rồi, điện thoại di động cũng không có, bây giờ muốn gọi gì thì phải ra bưu điện cuối phố gọi.
Lộc Hành Ngâm không thể trở về, mặc dù cậu hiểu Hoắc gia đã để lại một khoản tiền cho bà Lộc trước khi họ đón cậu, nhưng cậu vẫn muốn tiết kiệm một số tiền để mua cho bà một chiếc điện thoại thông minh.
Vào lúc mười giờ, Lộc Hành Ngâm đã thuộc xong từ ghép.
Trong lớp học lạnh.

Bây giờ không phải là thời gian để sưởi ấm cao điểm, không giống như thường lệ khi có ba bốn mươi người chen chúc cãi vã với nhau để sưởi ấm, Lộc Hành Ngâm ngồi trên ghế, ngày càng lạnh hơn, các đầu ngón tay của cậu đã đóng băng.
Cố Phóng Vi vẫn không đến liên lạc với cậu.
Lộc Hành Ngâm mơ hồ cảm thấy mình có xu hướng phát sốt, nên cậu mang cho mình một cốc nước nóng, đắp mình một lúc rồi đến khu công nghệ đi dạo.
Cố Phóng Vi không ở trong trại căn cứ của hắn.

Phòng học không sử dụng mà Lộc Hành Ngâm nhìn thấy ngày hôm đó đã được Cố Phóng Vi cải tạo thành một xưởng nhỏ, bên trong có rất nhiều bảng mạch, dây điện và những thứ kỳ lạ khác được chất đống ngay ngắn.
Chắc hắn đang ở căn nhà thuê.
Lộc Hành Ngâm không biết địa chỉ của Cố Phóng Vi, ngay khi cậu muốn liên lạc với [thứ 15] trên QQ, Quý Băng Phong đã gọi: “Cậu đang ở đâu? Trong nhà đã đợi cậu rất lâu.

Cậu đã gặp Fangwei chưa?”
Lộc Hành Ngâm nắm chặt ngón tay và nói nhỏ: “Không thấy.”
Quý Băng Phong không nhịn được bật cười: “Tôi không liên lạc với cậu, cậu cũng nên liên lạc với chúng tôi.” Anh ta dừng lại, như thể lãng phí thời gian, có chút không kiên nhẫn nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ phái tài xế đến đón cậu, cậu đến cổng trường đợi đi.


Cố Phóng Vi dậy lúc tám giờ, kiên nhẫn chờ đợi tin tức cho đến mười một giờ, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đến nay hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì về con cái nhà họ Hoắc, cho nên hiệu suất gửi tin hơi chậm.
Hắn chợt nhận ra rằng có điều gì đó mà hắn đã sơ suất – hắn lập tức đứng dậy, ngồi thẳng và click mở thùng rác ra.
Vào cuối tuần, những người theo đuổi hắn lại có thời gian nhốn nháo, khi Cố Phóng Vi cuộn đến Điều 23, cuối cùng hắn cũng tìm thấy tin nhắn ngày hôm qua bị phân thành số quấy rối.
Hắn híp đôi mắt hoa đào, chậm rãi đọc: “Số điện thoại di động, 184…, lớp 11…!ban 27…”
Ánh mắt dời đến phía dưới phần tên, nhìn thấy ba chữ này, hắn đã bối rối một chút.
Cố Phóng Vi: “?”
Cố Phóng Vi: “!!!”
*
Khi Lộc Hành Ngâm về đến nhà, đã là một giờ rưỡi chiều.
Thanh Mặc nằm ở vùng ngoại ô, phải mất một ít thời gian để lái xe đến đây.
“Lại đây, đến, ngươi hâm nóng chút đồ ăn nóng bày lên bàn ăn cơm.” Cậu vừa vào cửa, hơi nóng liền ập vào, quản gia cười cầm lấy áo khoác của cậu, “Thiếu gia đã trở lại, cậu có đói không?”
Lộc Hành Ngâm đứng yên ở cửa.
Trong phòng khách, mẹ Hoắc và ba Hoắc cùng nhau đứng dậy đi về phía này, hai đứa trẻ đang nằm dài trên sô pha nhìn nhau, miễn cưỡng đứng dậy.
Cả nhà khách khí đứng trước mặt cậu như đón khách.
Mẹ Hoắc trông rất giống Lộc Hành Ngâm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng và thanh tú cùng một đôi mắt đen láy và long lanh.

Trong thời gian chờ đợi, sắc mặt của cô không được tốt cho đến khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm dưới mưa đi vào nhà, đang vẻ khác hẳn với những gì cô từng nghe, đôi mắt nai con rất giống cô lặng lẽ nhìn——có gì đó như đâm nhẹ vào tận đáy lòng.

Cô gượng cười: “Là…!Hành Ngâm phải không? Gọi ba mẹ.”
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn gọi: “Ba, mẹ.”
Cha Hoắc có chút sốt ruột: “—Được rồi, mau vào đi, đừng đứng ở đây.

Đều là người một nhà.”
Hoắc Tư Liệt là một thanh niên cao to cường tráng, cậu ta nhìn Lộc Hành Ngâm từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: “Ăn mặc không tồi.

Luật sư Quý mua cho à, tôi cũng có một cái.”
Hoắc Tư Đốc kéo tay áo anh trai.
Trên bàn ăn, mẹ Hoắc khách khí hỏi Lộc Hành Ngâm có học tốt ở trường không, sinh hoạt thế nào, Lộc Hành Ngâm nói “Tốt”.
Cha Hoắc đột nhiên hỏi: “Còn bài thi tháng thì sao? Con làm thế nào?”
Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc bên cạnh sắc mặt kỳ lạ, Hoắc Tư Liệt cười lạnh: “Là trường trung học số 7 Thanh Mặc…” Sau đó giọng nói của cậu ta trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn cậu ta.
Lộc Hành Ngâm: “Con vừa thi xong, chưa cho điểm nên không tốt lắm.”
Nghe câu trả lời của cậu, cha Hoắc ngược lại cười nói: “Không tốt cũng không sao.

Dù sao thì năm lớp 10 con không học, cứ thoải mái học hành là được.”
Bầu không khí trên bàn lại chìm vào im lặng.
Ngược lại, Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc bắt đầu nói chuyện vui vẻ, nói về chuyến đi chơi mùa thu bị hủy bỏ, đầu tiên là phàn nàn một hồi, sau đó nói về thầy cô và bạn học trong trường.

Hai anh em học cùng trường, đề tài nói mãi không xong.
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ cụp mắt xuống, khuấy những hạt gạo trong suốt trong bát.
Dì quản gia chăm sóc cậu rất chu đáo, giống như lần trước, dì nấu rất nhiều món ăn miền Nam, trong đó có món cua sốt chua ngọt rất ngon.

Những con cua nhỏ được cắt bằng kẹp trước, rửa sạch, bọc trong bột mì và chiên cho đến khi vàng giòn, sau đó rưới nước sốt đã pha.

Vỏ mỏng, không cần bóc, chiên xong có thể ăn trực tiếp, giòn thơm, nước sốt đậm đà, dư vị bất tận.
Món ăn này Lộc Hành Ngâm thích nhất, trên đĩa có một đống cua nhỏ, khi còn lại bốn con, cậu gắp một con.
Hoắc Tư Đốc liền gắp một con, chẳng mấy chốc đĩa đã cạn sạch, Hoắc Tư Liệt đột nhiên lớn tiếng oán trách: “Dì Lưu! Lần sau chiên thêm cua đi, hôm nay con không ăn được con nào.”
Hoắc Tư Đốc nói: “Trước đây ăn no rồi, dì Lưu quên mất còn có một người.”
Dì Lưu cười nói: “Lần sau dì nấu thêm hai cân cua nhỏ, buổi tối nấu cho con ăn.


Đôi đũa của Hoắc Tư Liệt đang cắm trong bát phát ra âm thanh rất lớn: “Mới đi học về không phải muốn ăn thật ngon sao? Đến một giờ rưỡi phút mới ăn cơm không nói, bây giờ đồ muốn ăn thì không có, bỏ đói con rồi à?!”
Cậu ta đứng dậy, đặt bát xuống: “Con sẽ gọi nhà hàng bên ngoài mang đến.”

Dì Lưu nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, không tức giận chỉ nói: “Con! đứa nhỏ này.”
Mẹ Hoắc nói: “Không sao, nó muốn ăn thì để nó ăn, dì Lưu lát lại vất vả chiên cho nó thêm một đĩa nữa đi.”
Không một người nói nữa, và bầu không khí trong phòng hơi buồn tẻ.
Bọn họ là con nuôi và Lộc Hành Ngâm là con ruột.
Sự xuất hiện của cậu dường như mang đến một loại sợ hãi tự nhiên cho hai đứa trẻ, chúng trở nên cuồng loạn hơn trong hành động và lời nói của mình, để tìm kiếm sự chú ý của vợ chồng Hoắc gia để họ cảm thấy yên tâm hơn.
Lộc Hành Ngâm ngừng gắp đồ ăn, lặng lẽ ăn cơm.
Một tiếng gầm rú xe đột ngột bên ngoài cửa, phá vỡ sự im lặng.
Vợ chồng Hoắc hai mặt nhìn nhau.
Lộc Hành Ngâm cũng có một linh cảm mơ hồ.
Hoắc Tư Đốc ngồi xéo đối diện nghe thấy, đặt đũa xuống, mắt sáng lên, đứng dậy đi về phía cửa, Hoắc Tư Liệt sắp tới cầu thang cũng kinh ngạc quay đầu lại, vui mừng kêu lên “Phóng Vi ca?”
Lộc Hành Ngâm tay cầm đũa khẽ dừng lại, sau đó cúi đầu bình tĩnh ăn.
Cánh cửa mở ra.
Cố Phóng Vi mái tóc dính đầy hạt mưa, sợi tóc gãy có màu đen tuyền, đôi mắt hoa đào nhướng lên, nhìn qua ánh đèn hành lang, màu đỏ ở đuôi mắt đặc biệt rõ ràng, thâm thúy mà xinh đẹp.
Hắn khom người xuống thay giày: “Chào cô chú, hôm nay cháu đến muộn – cháu ngửi thấy mùi cua nhỏ”
Mẹ Hoắc cũng cười: “Đói bụng chưa? Vào ăn đi.”
Vì là thế hệ lớn tuổi nên tình bạn giữa Hoắc gia và Cố gia luôn tốt đẹp.

Các con cháu của Hoắc gia mỗi lần ra nước ngoài chơi đều được Cố gia chăm sóc, Cố Phóng Vi từ nhỏ đã lớn lên cùng anh em hai đứa trước khi đi học tiểu học ở nước ngoài, câu cá, trèo cây lăn lộn.

Cố Phóng Vi nổi tiếng thiên tài, Hoắc gia cũng rất khách khí với hắn, họ đều mong đợi hắn có thể dìu dắt Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc cùng nhau học tập.
Chuyện này đã có hiệu quả rõ ràng: dưới ảnh hưởng của Cố Phóng Vi, Hoắc Tư Đốc luôn muốn học cùng một trường đại học với hắn.

Mặc dù Hoắc Tư Liệt không học hành chăm chỉ, nhưng tới kỳ thanh xuân phản nghịch, không ai trong nhà quản nổi cậu ta, nhưng cậu ta rất nghe lời Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi đi đến bàn ăn và ngồi xuống – trực tiếp thế chỗ của Hoắc Tư Liệt, ngồi xuống trước mặt Lộc Hành Ngâm.
Quý Băng Phong không có ở đó, không ai trong Hoắc gia biết bọn họ học cùng lớp.
Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đen như mực của hắn đang nhìn sang, trong mắt mang theo nụ cười nửa miệng: “A, đây là em trai của chúng ta phải không? Thật là điệu thấp nha, tôi cúng không biết.”
Lộc Hành Ngâm đặt đũa xuống, cầm cốc lên uống nước trái cây.
Nước trái cây là ổi và nho, có màu hồng ngọc, sau khi nhấp một ngụm, môi của cậu nhuốm màu như đá quý, đôi mắt cụp xuống và hàng mi đen.
Hoắc Tư Liệt lập tức muốn lấn tới: “Phóng Vi ca! Anh ngồi vào chỗ của em.”
“Sao em vẫn keo kiệt như hồi còn nhỏ? Tự mình bắt cái ghế khác đi.” Cố Phóng Vi lười nhác nói, ánh mắt bất động nhìn Lộc Hành Ngâm vẫn không rời, nụ cười tà ác trong mắt hắn càng lúc càng rõ ràng.
Giọng điệu của hắn luôn như vậy, bất kể ở đâu, bất kể khi nào, Cố Phóng Vi tự nhiên có một cảm giác kiểm soát gần như kiêu ngạo đến vô lý, chỉ cần hắn ngồi ở đây, ánh mắt của mọi người sẽ bị hắn hấp dẫn.
Hoắc Tư Đốc cũng định tới nói chuyện với hắn, cô nhẹ giọng hỏi: “Phóng Vi ca, anh ở Thanh Mặc quen sao? Nghe nói trường Trung học số 7 Thanh Mặc có nề nếp học tập không tốt, thành tích kém, điều kiện không tốt.

Anh có muốn…”
“Tôi nghĩ nó khá tốt.

Lớp tôi vẫn có người đạt điểm 143 trong kỳ thi tháng.” Cố Phóng Vi hơi cúi đầu, ngón tay giao nhau, hơi nghiêng đầu nhìn Lộc Hành Ngâm, “người mới “Em trai, em nói có phải không?”
Lộc Hành Ngâm giả vờ không nghe thấy, sau đó uống nước trái cây.
Dì Lưu muốn nấu cho hắn một bữa ăn, nhưng Cố Phóng Vi đã từ chối bằng một cái vẫy tay.

Hắn tùy ý cầm đũa lên, bỏ hai con cua nhỏ trước mặt vào trong bát Lộc Hành Ngâm: “Món này ăn thử đi, vỏ cua không cứng, bổ sung canxi giúp cao lớn.

Món cua nhỏ chua ngọt làm nhất định phải có rượu do thím Lưu nấu…Đây là quà gặp mặt của anh trai.”
Thật không biết xấu hổ khi dùng những con cua nhỏ còn sót lại của người khác làm quà gặp mặt!

Lộc Hành Ngâm cầm đũa.

Còn chưa đồng, những người lớn trên bàn đã không thể nhịn được cười, bầu không khí trở nên sôi nổi.
Dì Lưu nói: “Con ít nói đi, Hành Ngâm là một đứa trẻ ngoan thành thật, đừng trêu chọc nó.”
“Do ngoan ngoãn nên phải trêu chọc một chút.” Cố Phóng Vi đứng lên nói, “Cô chú ăn xong rồi, con cũng không ăn ké nữa, vừa hay con muốn đi ăn BBQ, nên dẫn em trai đi luôn.”
Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc cũng muốn đi theo hắn, mắt đào hoa Cố Phóng Vi khẽ động: “Ai cho mấy đứa đi? Lo làm bài tập.

Thánh chỉ muốn tôi dẫn em trai đi, hôm nay em ấy là nhân vật chính.”
Nhắc đến “thánh chỉ”, mẹ Hoắc cha Hoắc sững người, họ đưa mắt nhìn nhau.
Cố lão gia thiên vị đứa nhỏ này.

Đây là để Cố Phóng Vi tới chuyển lời!
Hai đứa trẻ còn lại không nhận ra điều này, Hoắc Tư Đốc đi tới làm nũng: “Ca ca!”
Cố Phóng Vi Vệ trở nên nghiêm túc, đứng dậy ké Lộc Hành Ngâm, không để cho cậu kịp phản ứng: “Lại đây, ca ca dẫn em đi chơi.”
Quay đầu lại lười biếng nói: “Lần sau dẫn hai đứa đi.”
Lối vào.
Lộc Hành Ngâm cúi đầu thay giày.
Khi cúi người buộc dây giày, cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể người ngày càng gần, Cố Phóng Vi hơi nghiêng người, nói bằng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “…Máy Tính Nhỏ là hôm nay đẹp quá.”
Đầu ngón tay Lộc Hành Ngâm hơi nóng lên, rũ mắt nhìn xuống đất.
“Chúng ta đi thôi.”
Cố Phóng Vi tùy ý chào hỏi, đi ra ngoài mở ô.
Lộc Hành Ngâm vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy Cố Phóng Vi cầm ô quay lại đón cậu.

Chiếc ô che trên đỉnh đầu, ánh sáng lờ mờ, bị Cố Phóng Vi chặn trước cửa, tiếng cười nói của cả nhà ở sau đầu.
Tiếng mưa rời yên tĩnh.
“Lúc đi học sao không nói cho tôi biết?”
Cố Phóng Vi Vĩ dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó, từ trên cao nhìn xuống, nhưng thanh âm lại mềm mại trầm trầm, vang vọng bên tai rất trầm.
“Tìm em muốn chết, tôi trước không có nhận được tin tức, sáng nay từ trong lớp chạy về ký túc xá, sau đó bọn họ nói tôi em về trước rồi.


“Nói cho cậu rất kỳ quái.” Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
Như là thích chủ động bám lấy hắn.

Cố Phóng Vi vốn được trăng sao vây quanh, nhưng hắn không thích xem báo nhiệt.
Cố Phóng Vi mỉm cười – hắn đưa tay xoa đầu cậu: “Em ăn no chưa?”
Lộc Hành Ngâm hơi sửng sốt.
Cố Phóng Vi không biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa ăn.
Đầu ngón tay trượt xuống mái tóc khô mềm của cậu, lại nhéo nhéo mặt cậu: “Em tính tình như vậy, thích nắm, đố ăn đặt chỗ xa sẽ không gắp, lát dẫn em đi ăn món hồi nhỏ tôi thích.”
Hắn và cậu mới quen nhau hơn một tuần mà đã đánh giá cậu một cách tự tin và chắc chắn: cậu là người như vậy.
Ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt, dễ mang theo…Máy Tính Nhỏ.
“Ừm.” Lộc Hành Ngâm nói.
“Chỉ ừm thôi sao?” Hô hấp lại gần, hơi nóng phả vào má cậu, đôi mắt hoa đào là hình ảnh phản chiếu của cậu, gần đến mức che khuất màn mưa và mặt ô màu xám, mỉm cười hấp háy, “Ngoan như vậy, phải gọi là ca nghe chưa.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN