Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 2: 2: Nhìn Mặt Non Trẻ Nhưng Tuổi Đã 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 2: 2: Nhìn Mặt Non Trẻ Nhưng Tuổi Đã 30


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
“Thiếu gia, trước tiên nghỉ ngơi một chút, làm quen với hoàn cảnh ở nhà, buổi chiều chúng ta thảo luận vấn đề chọn trường được không?”
Lục Hành Ngâm gật đầu.
Cậu thu dọn đồ đạc trong phòng, lấy ra từng thứ một, tất cả những thứ đó không thể lấp đầy một tủ quần áo lớn như vậy.
Biệt thự của Hoắc gia sạch sẽ đến mức không tì vết, cửa sổ hướng ra hồ nước trong sân, nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn vắng lặng, yên tĩnh đến mức làm người ta nghẹt thở.
Dì giúp việc đã làm món gì đó bảo cậu ăn.
Trên bàn là đồ ăn miền Nam nóng hổi, dì ấy nói: “Hỏi rất nhiều người, mất rất nhiều công sức mới biết con là người thành phố Đông Đồng.

Dì đã làm nó theo hương vị ở đó.

Con ăn quen không?” mặc dù vẻ ngoài của cậu rất thanh tú, nhưng lúc nào trông cũng ốm yếu.

Người thế hệ trước nhìn dễ chạnh lòng.
Lộc Hành Ngâm lại gật đầu, lần này trong mắt cậu hiện lên một tia cười nhạt: “Con ăn được, cảm ơn dì.”
Ăn xong, lại có người đến chỉnh trang quần áo cho Lộc Hành Ngâm.
Người thợ may quỳ xuống thử giày cho cậu.
Lộc Hành Ngâm hơi cứng người, nhưng bản thân người thợ may cũng mỉm cười: “Không sao, đừng lo lắng.”
Sau khi họ ra ngoài, một hoặc hai câu trò chuyện của họ mơ hồ lọt ra từ khe cửa: “Vị thiếu gia vừa mới đến là một bảo bối nha.”
“Ông bà Hoắc đâu? Họ còn nhận nuôi hai đứa trẻ phải không?
“Hôm nay thứ bảy, nghe nói đưa bọn nhỏ đi du lịch giải sầu, dù sao thì trong nhà tự có thêm…!Tư Đốc tiểu thư cùng Tư Liệt thiếu gia buồn cũng là bình thường.
“Haizz, đều bình thường, không phải trong nhà muốn hai cái thai giống nhau sao…, chắc chắc vị kia không vui rồi…”
Người đi xa, giọng nói cũng chậm rãi biến mất.
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ ngồi ở bàn học, lật những cuốn sách.
Cậu không mang nhiều hành lý, dù sao Quý Băng Phong trước khi lên đường cũng đã nói với cậu “Không cần mang theo gì cả, qua đây sẽ đổi mới hết.”
Cuốn sách duy nhất cậu mang theo là cuốn “Huy chương vàng Olympic: Giải thích những điều cơ bản của cuộc thi hóa học dành cho thanh thiếu niên— nhà xuất bản trường trung học Phồn Tinh”.

Mua ở cửa hàng sách trước trường Trung học thực nghiệm thành phố Đông Đồng.
Sách Second-hand năm đồng một quyển, trang bên trong đã ố vàng sau khi qua tay vài người.

Trong mấy năm đó, ở địa phương kia có người thậm chí không biết thi đua là cái gì, tự nhiên không ai để ý quyển sách này, cho nên cậu nhặt được của hời.
Nội dung trong sách vừa nhiều vừa phức tạp, đề cập đến các loại nội dung, ở nhiều chỗ nói không tỉ mỉ mà chỉ sơ lược.
Lộc Hành Ngâm không có điện thoại di động, năm nay Internet vẫn đang trong giai đoạn bùng nổ, nên cậu chỉ có thể trộm đến phòng máy tính của trường để tra cứu thông tin mà nửa hiểu nửa không, phần sau còn mới tinh chưa động tới.
Cậu chống cằm chậm rãi xem, dù đã đọc rất nhiều lần nhưng vẫn mê mẩn như đọc truyện cổ tích.
Tên của đơn vị đầu tiên là lý thuyết lực đẩy lẫn nhau của các cặp electron trong lớp hóa trị, vừa học xong chương này đã có người gõ cửa.
Quý Băng Phong lại trở về, nói: “Tôi dẫn thiếu gia đi tham quan trường học, buổi sáng đã liên hệ rồi, tôi dẫn thiếu gia đi xem một chút, hiệu trưởng cũng muốn để gặp cậu.”
Lộc Hành Ngâm đóng cuốn sách lại.
– ——————-
“Trường trung học phổ thông số 7 Thanh Mặc là một ngôi trường nổi tiếng ở tỉnh S của chúng tôi.

Lịch sử của nó có thể ngược dòng từ một trăm năm trước.”
“Vị trí đại lý rất thuận lợi, gần đây là Trường trung học phổ thông Ưng Tài.

Có nghe qua chưa? Năm trước có hơn bốn mươi học sinh trường Thanh Bắc.

Chỗ này nằm ở vùng ngoại ô, rất yên tĩnh.

Có học sinh nội trú cũng có ngoại trí.

Tiên sinh và phu nhân có ý cho cậu học nội trú.

Tất nhiên, cậu có thể tự mình chọn ký túc xá.”
Chạng vạng thứ bảy, hầu hết các học sinh đã được cha mẹ đón.

Nhà trường phủ xanh khuôn viên được thực hiện tốt, diện tích rộng rãi, thoáng đãng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng hò hét của các nam sinh từ xa và tiếng bóng rổ đập xuống đất.
Sau khi nghe hắn giới thiệu, Lộc Hành Ngâm đột nhiên hỏi: “Tôi có thể ở ký túc xá một mình không?”
Quý Thanh Phong sửng sốt một lúc, phản ứng đầu tiên của hắn là tiểu thiếu gia mới đến đây một ngày, đã biết làm thế nào để “sống như một thiếu gia” ——Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Lộc Hành Ngâm, hắn nhớ ra một điều.
Trung học cơ sở Lộc Hành Ngâm cũng là ở nội trú, cho dù ký túc xá tập thể miễn phí, cậu khăng khăng muốn học ngoại trú.

Cậu khác với những cậu bé lông lá hôi hám ở lứa tuổi này, cậu có vẻ thích sạch sẽ và càng yên tĩnh hơn.
Quý Băng Phong nói: “Được, tôi sẽ liên lạc dùm cậu.

Nó ở ngay bên cạnh phòng giáo vụ sinh hoạt, cậu có thể đợi ở bên ngoài.

Nếu có thời gian, cậu có thể đi một vòng làm quen với khuôn viên trường.”
Lớp 11 đã khai giảng được một tháng.

Việc cậu chuyển trường đến lúc này cũng không hề dễ dàng.
Quý Thanh Phong cũng nói với cậu rằng nếu cậu muốn gặp hiệu trưởng, sẽ hỏi cậu một chút về học bạ, cậu chỉ cần trả lời trung thực, hai là về việc sắp xếp lớp học, điều này phải do cậu tự chọn.
Đương nhiên những chuyện này không cần hiệu trưởng can thiệp, nhưng rõ ràng đây là vì lợi ích của Hoắc gia.
Lộc Hành Ngâm đứng ngoài hành lang, nhìn những ánh đèn rải rác bên trong Văn phòng giáo vụ, yên lặng chờ đợi.
Trời đã tối, ai đó trong góc đã bật đèn với một tiếng “tách”.
Một giọng nói phàn nàn truyền đến: “Chúng ta sẽ bị phạt bao lâu vậy? Muỗi đã cắn tao mấy lần rồi.”
“Đã gần tháng 11 có con muỗi nào tao địch liền.”
Người bên cạnh nói tiếp, lại đề nghị, “Nói không chừng bọn mình đứng một lát ổng liền quên, lát nữa chạy đi là được, thầy hiệu trưởng dễ quên ngày một ngày hai rồi, mày không biết lần trước ổng bắt tao thôi học, tao còn khóc lóc lâu ở đó, ổng đi ăn cơm về, còn hỏi tao sao lại đến đây, tao nói thầy Tôn gọi tao đến mang trà cho ổng…Ổng tin thiệt! Dm, tao cười chết mất.”
Có lẽ là học sinh phạm lỗi, đang ở đó dựa tưởng cười ha hả.
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu, ngước mắt lên và nhìn thấy tấm bảng kim loại treo ở góc văn phòng, vì vậy cậu bước tới.
Cậu không biết có người ở trong hay không nên gõ cửa.
Cửa phòng hiệu trưởng là cửa gỗ dày đặc, đầu ngón tay chạm vào có cảm giác vừa mượt vừa mát.
Các học sinh phía sau đều nhìn cậu, giọng nói của họ đột nhiên trở nên nhỏ hơn, gần nhưlặng ngắt như tờ.
“Chào thầy hiệu trưởng, em là học sinh chuyển trường.” Lộc Hành Ngâm nói, và đợi một lúc, “Thầy có rảnh không?”
Sau khoảng im lặng, một giọng nói nhàn nhạt từ bên trong truyền ra: “Mời vào.”
Lộc Hành Ngâm vặn nắm tay cửa, đẩy cửa bước vào.
Phía sau, các nam sinh nhìn nhau, sau đó phá lên cười — cười ra tiếng liền che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh, cười đến nỗi sốc hông.
Trước bàn hiệu trưởng.
Thiếu niên nhấp chuột chơi trò chơi dò mìn, khung trò chơi hiển thị trong vòng 20 giây, hắn đã đánh dấu lá cờ đỏ cuối cùng, phía trên trò chơi xuất hiện một mặt cười điểm ảnh màu vàng.
Bàn tay cầm chuột thon dài chắc chắn, các khớp xương rõ ràng.

Hắn cao hơn những người cùng lứa tuổi, ngồi ngay ngắn ở đó, mím môi mỏng và có phong thái sắc sảo.
Hắn có một đôi mắt đào hoa, mang theo vẻ lãng tử đa tình, nhưng khi đôi mắt này chạm khắc lên mặt lại có vẻ lạnh lùng, ngược lại càng lộ ra bén nhọn và âm u.

Rất đẹp, nhưng dường như không thể tiếp cận.
Cửa bị đẩy ra.
“Tôi đang tìm hiệu trưởng.”
Thấy trong văn phòng chỉ có một mình hắn, Lộc Hành Ngâm do dự lặp lại, “Tôi là học sinh chuyển trường.

Tôi đến đây để hỏi về học bạ và đăng ký lớp học.”
Máy điều hòa kêu ù ù và không khí mát lạnh, cậu đứng rất thẳng, song lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra dưới mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt trầm tĩnh ấm áp.
Nhìn vào liền thấy diện mạo và khí chất rất ngoan hiền.
Cố Phóng Vi nhếch khóe môi, không biết nên nói gì, trong lòng đùa giỡn: “Ta là hiệu trưởng.”
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Người trước mặt cậu thế nào cũng không giống lắm—ngược lại giống bạn cùng trang lứa.
“Trời sinh mặt trẻ, tôi 30 rồi.”
Cố Phóng Vi tuỳ tay lấy xấp tài liệu ra tìm thấy một tờ giấy trắng.
Cây bút vàng đắt tiền trong văn phòng hiệu trưởng nhanh chóng xoay tròn trong tay hắn, khi hắn nhấc đốt ngón tay lên, cây bút vàng liền dừng lại một cách chắc chắn.
“Họ tên?” Cố Phóng Vi hỏi.
“Lộc Hành Ngâm.”
“Ồ, đã nói qua mấy ngày trước đúng không? Học bạ của em không có vấn đề gì.

Còn chuyện phân lớp, em đã thông qua kỳ thi tuyển sinh phân loại.” Thanh âm Cố Phóng Vi nhàn nhã, “Em học tốt nhất môn nào?”
Lộc Hành Ngâm sửng sốt một lúc, rồi nói: “Hóa học.”
Bút ngòi vàng mực đỏ, sột soạt trên giấy, nét chữ rồng bay phượng múa
Cố Phóng Vi viết một câu hỏi, chậm rãi ngước mắt lên: “Chỉ câu này thôi, làm đi.”
Đề bài là một câu cân bằng:
?Cs3H8——-> Cs2B10H10 + Cs2B12H12 + CsBH4 + H2
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống đề bài, sững sờ.
Đề cân bằng không phải là hiếm trong hóa học trung học phổ thông, nhưng câu hỏi này ở mức độ thi đua, có hai cách giải cũng cần loại một cách, học sinh bình thường có thể không chú ý đến nguyên tố Cs, thậm chí cả tên gọi cũng không thể nhớnổi.
Điều khiến cậu sửng sốt không phải là độ khó của câu hỏi này, mà là sự trùng hợp— bởi vì đây là câu đầu tiên của bài thi Hóa học khu vực thanh thiếu niên toàn quốc mà cậu tham gia trước kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông năm nay, nó hoàn toàn giống nhau.
Lộc Hành Ngâm xác nhận với hắn: “Chỉ một câu này?”
Cố Phóng Vi liếc nhìn thời gian, chiếc bút vàng lại xoay tròn trên đầu ngón tay hắn: “Có muốn tôi kể cho em nghe về cesium và boron không? Cho em thêm thời gian, hai mươi phút.”

Giọng điệu của hắn cũng nhẹ.
“Không cần.”
Lục Hành Ngâm hơi nghiêng người, cầm trên bàn một cây bút bi, sau đó ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm, đặt bút viết chữ.
Cậu hơi cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy xoáy tóc đen nhánh bị gãy của cậu, thậm chí những vòng xoáy đó cũng rất quy tắc, rất hợp dáng vẻ học sinh ngoan.
Điền hệ số, nét chữ thanh tú xinh đẹp, thế bút uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Trong khi cậu đang viết, vẻ mặt của Cố Phóng Vi hơi thay đổi.
16, 1, 2, 1, 8, 28.
Đáp án đúng.
Không viết phương trình, không kiểm lại, không có bản nháp.
Toàn bộ quá trình không mất ba giây.
Cây bút trong tay Cố Phóng Vi không cầm chắc, “lạch cạch” bay ra ngoài, bị át đi bởi tiếng gõ cửa đầy đe dọa.
Cửa văn phòng lúc này mở ầm ra, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da nghiêm nghị quát chói tai: “Các em làm gì vậy?!”
Lộc Hành Ngâm quay đầu lại.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục trang nghiêm đi giày da bước vào, trên người đeo bảng tên, viết chức danh rõ ràng: Hiệu trưởng.
Theo sau là một hàng giáo viên, biểu tình mỗi người rất đặc sắc.
Khung cảnh rơi vào một sự im lặng lạ thường, không khí trở nên căng thẳng.
Lộc Hành Ngâm không nhìn thấy Quý Thanh Phong.
Cậu mở miệng, mọi thứ đều im lặng, nhưng thiếu niên trước mặt cậu đột nhiên mỉm cười.
Kiểu cười vô cùng tùy tiện, thật không kỷ luật, Cố Phóng Vi nheo mắt mang theo ánh sáng như nước, mang theo hơi thở tươi mát và sắc bén mà nóng rực khoa trương như mặt trời thiêu đốt giữa mùa hè.
Hắn hếch cằm lên, “Ê, học sinh ngoan.”
Lộc Hành Ngâm giật mình.
“Đổi trường khác đi, trường này không tốt, đừng nghe người ta nói danh giáo lâu đời.”
Hắn đứng dậy, thản nhiên phóng cây bút vàng bay vèo trở lại vào ống đựng bút trên bàn.
“Ba giây một câu cân bằng.

Học sinh như cậu nên đến trường bên cạnh đi.

Ở đây số lượng học sinh không theo kịp, bầu không khí cũng tầm thường.

Sau một thời gian, trường công lập sẽ chuyển sang trường tư thục.

Đừng hủy hoại tương lai ở đây.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN