Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 21: 21: Khi Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 21: 21: Khi Anh


Thẩm Nộ dành nửa tiết tự học buổi tối, trước khi ngân hàng trường đóng cửa, cậu ta lấy năm nghìn tệ, khi quay lại, sắc mặt thật thúi đặt lên bàn Lộc Hành Ngâm, ném cho cậu một tấm thẻ trường: “Thêm hai nghìn.

Dư khỏi trả tôi”.
Đây không phải là số tiền nhỏ, một đống lớn được đặt trên bàn của cậu, một nhóm người xung quanh hít ngụm khí.
Lộc Hành Ngâm rất thờ ơ, cậu nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh ấy cất nó đi.
Buổi chiều trở lại trường học, cậu trở lại ký túc xá, hoàn thành trước đó nhận được hai cái sửa chữa đơn đặt hàng, nhận được mười tệ tiền thưởng.
Bằng cách này, số tiền mặt trên người cậu cộng lại lên tới năm nghìn mười lăm.
Bây giờ cậu đã mang theo của mình, anh ấy có hai thẻ trường, nên cậu có thể cân nhắc bán hạn ngạch thẻ trường với giá chiết khấu.
Sở dĩ trước đó cậu không có bán là bởi vì tạm thời bán trợ giáo không cần lo lắng, mà là bởi vì cậu chỉ có một cái thẻ trường, nếu bán cho người khác sẽ rất mạo hiểm còn rắc rối.
Sau tiết tự học buổi tối, các học sinh lần lượt trở về ký túc xá, Lộc Hành Ngâm không vội về, vẫn đang kiểm tra những câu sai trong bài thi.
Cố Phóng Vi cũng đọc tạp chí xong cũng đứng dậy, lấy tay búng trán nhỏ của cậu: “Tôi đi trước, Máy Tính Nhỏ, ngày mai gặp.”
“Được.” Lộc Hành Ngâm nói.
Lưng thẳng tắp, cậu yên lặng đọc sách bài tập, không ngoảnh lại.
Cửa sau vừa đóng mở, gió lùa vào cửa phát ra tiếng động nhẹ, ngăn cách ngoài cửa hơi mưa ẩm ướt.
Kể từ khi cậu có mối quan hệ anh em trai thế giao, Cố Phóng Vi có một cảm giác trách nhiệm không thể giải thích được đối với cậu hơn những người khác, đi bất cứ nơi nào đều sẽ nói với cậu.
Cậu thích phương thức này.
Trong lớp vẫn còn một số học sinh chưa ra về, theo tin nóng mới nhất của Mạnh Tòng Chu: “Tớ vừa đến văn phòng giáo viên để giao sách bài tập thì nhìn thấy giáo án mới và một chiếc máy tính trên bàn của cô giáo Tần, đã để trống trong một thời gian dài.

Tớ đoán có thể là giáo viên chủ nhiệm mới của chúng ta.”
Trần Viên Viên và Khúc Kiều định đi dạo khuôn viên trường sau tiết tự học buổi tối, đến căng tin mua hotdog ha ha gì đó, bây giờ nghe nói không vội đi ăn hotdog: “Đi, chúng ta đi gặp chủ nhiệm mới của lớp đi.”!”
Lộc Hành Ngâm còn đang tính điểm, muốn biết mình câu sinh học sai chỗ nào, để kịp thời sửa – lớp bọn họ không có giáo viên sinh học dạy trong một thời gian dài.
Trần Viên Viên và Khúc Kiều cùng đến kéo cậu: “Đi thôi, đi thôi! Đi xem cũng chẳng mất gì, không ổn thì dán giấy kiểm tra vào.

Không vừa đâu, chủ nhiệm mới chắc chắn dạy môn sinh, có thể nói chuyện với cậu.”
Lộc Hành Ngâm thở dài, trên mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Được.”
Khi đến văn phòng, một đám trẻ vội vã chạy đến.
Thực sự có đồ dùng văn phòng mới trên bàn, nhưng không có ai ở đó.
Một nhóm bọn họ đang tìm kiếm xung quanh đây, ngược tìm ra Trần Xung, đến tuần tra bắt gặp được: “Nhốn nháo, bọn nhãi ranh mấy em, đang làm gì vậy?”
Mạnh Tòng Chu đứng ở phía trước, xấu hổ nói rằng cậu ta đưa các bạn cùng lớp đến xem giáo viên chủ nhiệm mới.

Trong khi cậu ta đang ngập ngừng, Trần Viên Viên vội vàng đẩy Lộc Hành Ngâm ra: “Là cậu ấy! Bọn em cùng cậu ấy hỏi đáp án cho bài thi sinh học!”
Lộc Hành Ngâm: “…!”
Trần Xung liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi lúc này Một đám học sinh chen chúc nhau không biết có tin hay không.

Ông nhìn lại văn phòng sinh học, các giáo viên đã tắt đèn và rời đi: “Đến giờ này rồi, các em cũng không hỏi được.”
Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói: “Vậy bọn em sẽ hỏi vào ngày mai, cảm ơn thầy.”
” Không vội.” Trần Xung nhận ra cậu, suy nghĩ một lúc và nghiêm túc hỏi: “Lớp 27 các em, giáo viên sinh học dạy gần đây là ai?”
Thái Tĩnh nói, “Cô Liêu từ lớp 7 rảnh thì đến dạy, còn có Thầy Ngô lớp bên cạnh.

nhưng đều kêu bọn em tự học.

Tiết sinh lớp em nghỉ từ thứ hai rồi, nghỉ hai ngày nay nên không có đáp án.”
Trần Xung cau mày: “Trường sắp xếp lớp thay cũng thật là….”
Sau đó ông không đi vào chi tiết, chỉ là đổi chủ đề, ngoắc bọn họ: “Vậy thì tất cả các em đến đây, đến văn phòng của tôi.”
Một đám học sinh nhìn ông nghi hoặc.
Trần Xung cười: “Sao, các em không biết tôi à? Hay các cô cậu nghĩ tôi dạy hóa học? Sinh học cấp ba, chỉ là chuyện nhỏ, đến đây đi.”
Thế là bọn họ ngoan ngoãn đi theo.
Khúc Kiều thì thầm với họ: “Ông thầy này tốt nha…!Mặc dù tớ không muốn biết đáp án của môn sinh chút nào.”
Trần Viên Viên càng nhỏ giongj: “Là giáo viên hóa học lớp 1.

Tôi nghe nói tốt nghiệp đại học Z đó.”
“Thật sao?” Giáo viên của trường trung học số 7 Thanh Mặc về cơ bản đều là giáo viên của các trường học bình thường ở địa phương của tỉnh S.

Thỉnh thoảng, có một giáo viên đến từ một trường đại học nổi tiếng, quả thực là lông phượng sừng lân.
Vẫn còn người trong văn phòng hóa học.
Một số nam sinh đang nằm trên bàn của Trần Xung, nhỏ giọng thảo luận về vấn đề gì đó.

Lộc Hành Ngâm nhìn thấy Dịch Thanh Dương nằm trong số đó.

Trần Xung đưa họ đến đó và dặn dò những nam sinh kia: “Hãy tìm thêm vài chỗ ngồi, sau khi các em làm xong đáp án thì đến gặp tôi.

Tôi sẽ dẫn mấy đứa này đi kiểm tra đáp án trước.”
Dịch Thanh Dương gom sách lên định đi, Trần Xung nhìn cậu ta, đột nhiên nhớ tới điểm tên của cậu ta: “Dịch Thanh Dương, điểm môn sinh lần này của em là bao nhiêu?”
Dịch Thanh Dương nói: “Dạ thầy, 89 điểm.”
Tổng điểm sinh học là 90
Trần Xung biết.

trong lòng: “Cũng vừa lúc, đến đây báo đáp án sinh học cho những học sinh này, hẵn về ký túc xá.”
Dịch Thanh Dương đột nhiên nhận được nhiệm vụ có chút xấu hổ, nhưng vẫn là cúi người bắt đầu nói chuyện với họ.

Lộc Hành Ngâm, Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh lắng nghe cẩn thận trong khi ghi chép, thì thầm lời giải cụ thể cho một số câu hỏi khó.
Dưới cái nhìn trìu mến của Trần Xung, Trần Viên Viên, Khúc Kiều và một số học sinh khác buộc phải giả làm thành viên của đội khao khát tri thức, bọn họ thành khẩn nhờ Mạnh Tòng Chu mượn vở nháp để viết chúng.
Trong nhất thời, bầu không khí khát khao tri thức lan tỏa một cách lạ lùng đến học sinh 27.
Lộc Hành Ngâm đã hoàn thành phần sửa lỗi đầu tiên, cậu có ít câu hỏi nhất.

Trước khi đến đây, cậu đã sửa những câu hỏi sai vì không thuộc lòng bài, cậu chỉ hỏi Dịch Thanh Dương một bài toán tính toán hệ phương trình trạng thái phức tan, vừa nghe liền hiểu.
Nhìn thấy một số học sinh khác vẫn đang viết câu hỏi, Trần Xung vẫy tay với Lộc Hành Ngâm: “Lại đây—Bạn Tiểu Lộc.”
Lộc Hành Ngâm đứng quy củ trước mặt ông.
“Thầy xem em lần này thứ hạng cùng tổng điểm, toán 598, hóa 143 điểm, hóa học điểm tuyệt đối, còn lại những môn đơn lẻ thì sao?” Trần Xung cười tủm tỉm, nói chuyện với cậu như học sinh lớp mình “Không dễ để đạt điểm tuyệt đối môn hoá lần này đâu.

Em có nền tảng thi đua không tồi”
Có vẻ như sau khi biết Lộc Hành Ngâm tham gia thi đua, Trần Xung đã dành sự thiên vị đặc biệt cho cậu.
Lộc Hành Ngâm đã báo với ông: “Ngữ văn 92, môn toán 143, môn tiếng Anh 66, môn lý 107, môn hóa 100 và môn sinh 54.”
Khi nghe cậu báo kết quả tiếng Anh của mình, Trần Xung đã nói: “Chà.” Ông làm ra vẻ mặt siêu khoa trương, sau đó nghiêm túc nói: “Em học chuyên một vài môn có hơi nghiêm trọng à.”
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn nghe lời, không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào bàn.
Trần Xung nghiêm túc nói: “Toán lý hóa học đều tốt.

Nếu chọn ban tự nhiên, cho thấy tôi có thiên phú trong đó.

Nhưng văn anh sinh yêu cầu tích luỹ không thể thả lỏng.

Nếu không, em nhìn xem, em có biết ban bên cạnh thầy không? Cả khối đều biết phải không?”
Ông đang nói về Dịch Thanh Dương.
Trần Xung dừng một chút, sau đó nói: “Em xem, hai môn này chỉ cần tốt hơn chút, tiếng Anh đạt 120 điểm, sinh học 80 điểm, ngữ văn thêm 10 điểm đi…nhất khối đến lượt em ấy không?”
Dịch Thanh Dương lúng túng nói: “Thầy Trần…”
Cậu ta hình như mới là học trò cưng mà.
Một vài học sinh bên cạnh không kìm được, cùng cười: “Dịch Thanh Dương, cẩn thận khó giữ vị trí nhất khối nha!”
Nhưng Trần Xung lại trở nên nghiêm túc: “Cố gắng hơn nữa xem? Kỳ thi này hạng 112, lần sau vào top 50 là chuyện không thể nào sao? Ở…”
Ông dừng một chút, cũng không nói “Thanh Mặc top năm mươi rất dễ dàng.” Ngược lại, ông vẫy tay với một học sinh lớp 1 bên cạnh: “Mang mấy câu hỏi trong tay của em tới đây.”
Nam sinh kia đang làm đề thì rút vài tấm đề được đóng dấu.

Trần Xung chọn ra một số và đưa cho Lộc Hành Ngâm xem: “Nhà trường có kế hoạch tổ chức thăng cấp lớp cho tất cả các khối bắt đầu từ tháng sau, giới hạn 200 người đăng ký đầu tiên.

Trước khi vào ban thăng cấp, có một bài kiểm tra.

Các câu hỏi là khá khó.

Em có muốn thử không?”
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Trần Xung cũng cho biết: “Tỉnh S của chúng ta là một tỉnh thi đại học khó, số lượng tài liệu tham khảo mỗi năm lên tới 350.000.

Phía trên còn có các tỉnh Z, J và S là những tỉnh nổi tiếng thi đại học khó.

Ban thăng cấp sẽ giảng về thi đua, nếu học sinh có chí hướng cao thì mở lớp thi đua không phải là không thể, mấu chốt là trong kỳ thi tuyển sinh đại học vận dụng tư duy cạnh tranh, để các em có thể bất biến ứng vạn biến.

Rốt cuộc thì đâu ai biết nỗi mấy kẻ điên ra cái đề quỷ quái gì?”
Kỳ thi đại học ở tỉnh S nổi tiếng khó chơi.

Người ra đề môn tổ hợp của tỉnh S cùng với đề thi toán tỉnh Z có độ khó nổi tiếng cả nước, khiến học sinh cả nước phải e dè khi thấy đề thi của hai nơi này.
Ông ấy nhìn Lộc Hành Ngâm, khuyến khích cậu: “Em có tài thiên phú, thi đua toán học hay thi hóa học, em có muốn thử không? Tất nhiên, trường chúng ta có thể không quyết định mở các lớp thi đấu, tính trước một bước thôi.”
Trong khi nói những lời này, các học sinh khác đã vươn cổ ra ngóng.
Trần Xung cười cười, đứng dậy nói: “Chờ một chút, tôi gõ thêm vài câu —các em thảo luận nhỏ thôi, những đề thi này đều là đề thi tuyển chọn lớp bồi dưỡng, rất quý giá.

Ngoại trừ Tiểu Lộc, còn có em nào muốn nó không?”
Một lớp học sinh ban một đều không nói gì, mấy học sinh này vốn được gọi đến để làm đề.
Những gì Trần Xung nói là hỏi các học sinh lớp 27.
Thái Tĩnh lấy hết can đảm: “Thầy Trần, em…!em cũng muốn một bộ.

Em chỉ đứng trong top hai trăm mà thôi.”
“Hai trăm không ổn sao?” Trần Xung nói, “Được, thêm một bộ.”
Ông quay đầu nhìn Thái Tĩnh: “Em nữ, hơn hai trăm cũng không thấp, em cho rằng hai trăm người đứng đầu cả khối đều là học sinh lớp Ánh Dương sao? Tôi nói cho em biết, không có đâu.

Hai trăm người đứng đầu toàn khối Một nửa trong số họ là học sinh của lớp Ánh Dương, phần còn lại là của lớp song song.”
Đôi mắt của Thái Tĩnh sáng lên.
Mạnh Tòng Châu cũng yếu ớt giơ tay lên: “Em…!em cũng muốn một bộ, thầy ơi.”
“Hai bộ —— tôi nhìn hạ các em tổng cộng tới bảy người, vậy dứt khoát in bảy bộ đi.

Lúc các em trở về, trong lớp có người muốn, thì tới đây tìm tôi đóng dấu.” Trần Xung nhanh chóng điều khiển máy in, nói thêm: “Mặc dù một nửa trong top 200 đều là học sinh lớp song song, nhưng top 50, là 47 bạn học sinh của lớp Ánh Dương.”
Các học sinh trong Lớp 27 im lặng và chăm chú lắng nghe những gì ông nói.
“Bốn mươi bảy so ba, đây là tỷ lệ thắng hiện tại của các em, nhưng chỉ cần có ba người trong số năm mươi người, điều đó có nghĩa là không có gì là không thể.” Trần Xung thấp giọng nói với hai người bọn họ: “1 2 3! Đả đảo lớp Ánh Dương!”
Học sinh ban một: “…”
Bọn họ hình như mới là con ruột, thầy Trần rốt cuộc muốn châm lửa thổi gió gì vậy cà?
*

Trước khi đi, Lộc Hành Ngâm đột nhiên nói: “Thầy Trần, em muốn một bộ khác, mang cho bạn cùng lớp.”
Trần Xung in một bản khác cho cậu.
Ông ngăn Lộc Hành Ngâm lại: “Em chờ một chút.”
Ông hỏi: “Em từng học thi đua, có đọc sách tham khảo nào không?”
Lộc Hành Ngâm do dự một lúc.
Cậu học thi đua, nhưng chưa từng tham gia một lớp học chính quy nào, chứ đừng nói đến đội huấn luyện để nhận hướng dẫn của huấn luyện viên, hay xem số lượng quy định.
Cuốn sách hướng dẫn thi đấu duy nhất của cậu là cuốn sách thi đấu đã qua sử dụng từ mười năm trước mà cậu tìm thấy ở một cửa hàng sách địa phương với giá rẻ.
Cậu thì thầm, “Huy chương vàng Olympic: Giải thích kiến ​​​​thức cơ bản của cuộc thi hóa học dành cho thanh thiếu niên, nhà xuất bản trường trung học Phồn Tinh.”
Cậu nói với giọng điệu trân trọng và thấp thỏm.
Sau khi nghe những gì cậu nói, Trần Xung có lẽ chưa bao giờ nghe nói về cuốn sách này trước đây, vì vậy ông cũng sửng sốt.
Sau một lúc lâu, ông hỏi: “Tại sao em quyết định học thi đấu?”
Bởi vì thích.
Cậu không bao giờ đề cập đến mong muốn thầm kín với người khác.

Ở thành phố Đông Đồng, “thích” và “mơ ước” là những thứ xa xỉ.
Cũng chính vì cậu luôn muốn nghiên cứu phát minh ra một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho cậu và bà nội Lộc, để hai bà cháu không còn phải đi vào giấc mơ trong mùi thuốc đắng chát.
Cậu cong đầu ngón tay: “Học cái này, có thể được tiến cử vào trường trung học danh tiếng.”
Lý do đơn giản như vậy.
Trần Xung nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nói: “Học cái này thôi chưa đủ.

Nếu em thích môn này, biết sau này nên đọc sách gì không?”
Lộc Hành Ngâm thận trọng lắc đầu.
“Em không nói tới tên sách, sách giáo khoa hữu cơ và vô cơ tốt nhất đều là bản gốc tiếng Anh, phần lớn bản biên soạn hiện nay đều sai, có một số bản tốt đã không còn xuất bản nữa.” Trần Xung cười nói: “Em thấy rồi đó, học tốt tiếng Anh quan trọng như thế nào, khi nào em thi…!140 điểm, đến tìm tôi, tôi nói với em.”
Trên đường trở về mưa đã tạnh, trời đêm cuối thu mang theo hơi ướt át, ngửa đầu lên có thể thấy ngôi sao sáng lấp lánh.
Lộc Hành Ngâm thở ra một hơi, nhìn một đám sương trắng tan biến trong không trung, trong lòng cậu cảm thấy có thứ gì đó đã ngủ yên từ lâu, nó bắt đầu đập thình thịch.
Các học sinh hẹn nhau trở lại ký túc xá, Lộc Hành Ngâm đột nhiên nói: “Các cậu đi về trước đi, tôi đi phòng học.”
Lúc này, phòng học trống không.
Tuy nhiên, Lộc Hành Ngâm không đi theo hướng của giáo viên, cậu bước nhanh đến căng tin, biết rằng có một lối đi bí mật——dẫn ra bên ngoài trường học, không ít người dùng lối này để trèo tường trốn học.
*
23:57.
Cố Phóng Vi đang đánh răng, bọt biển có vị bạc hà tràn ngập miệng.
Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cho rằng mình bị ảo giác, tùy tiện mở cửa ra xem.
Vừa mở cửa ra thì thấy thiếu niên Tiểu Lộc cao gầy đứng trước cửa nhà mình.
Lộc Hành Ngâm lồng ngực hơi phập phồng, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi mỏng thấm ướt, gió lạnh thổi qua khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tái nhợt.

Nhưng trong vẻ tái nhợt có một loại sức mạnh tràn đầy hào quang.
Đôi mắt Lộc Hành Ngâm lấp lánh, nhìn hắn nói: “Anh ơi.”
Câu tiếp theo là: “Anh có thể dạy em tiếng Anh được không.”
Tuy nhiên, Cố Phóng Vi không có thời gian để nghe câu tiếp theo, hắn vừa mới mở cửa, thì đã nghe thấy hai chữ “anh ơi”, đã sợ đến mức nuốt cả bọt kem đánh răng..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN